Tiên Thê Nam Đương

Chương 55: Rồng con chín móng



Edit: Cinis

Beta: LP

_____

Hai đứa nhỏ bé bỏng đến mức lúc chúng nằm yên, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhìn thấy được có phải hai đứa nhỏ vẫn còn đang thở hay không. Thế nhưng đúng là bọn nhỏ vẫn còn thở, lồng ngực nho nhỏ nhấp nhô rất khẽ. Bởi vì lúc chúng tiến vào cơ thể mẹ thì bộ phận nào nên có cũng đã có đủ cả rồi, chỉ là rất nhỏ mà thôi.

Chúng sẽ không giống những đứa trẻ người phàm có cuống rốn liên kết với mẹ, vì chúng trời sinh không sợ nước, cũng không cần dựa vào cuống rốn mới có thể hấp thu dinh dưỡng được. Vậy nên từ khi bọn nhỏ ở bên trong thai đã là một cá thể độc lập rồi. Chúng được bao bọc trong màng trứng trong suốt nhưng rắn chắc, và sẽ phát triển trong đó trước khi được sinh ra.

Một phút trước Mặc Đình còn đang suy nghĩ nên xử lí Diệp Hân Lan và Phượng Vũ Viêm như thế nào, nhưng hiện tại y đã không nghĩ đến vấn đề vớ vẩn này nữa. Y sắp làm cha, Phượng Dương mang thai con của y, thử hỏi trên cõi đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, khiến y hưng phấn hơn chuyện này cơ chứ?

Một thai sinh đôi, chuyện này cực kì hiếm thấy trong tộc Thần Thú, nhưng Phượng Dương lại làm được! Đây quả thật là may mắn của toàn bộ nhà họ Mặc, thậm chí là của toàn bộ tộc Rồng!

Lão Long Vương và Long Hậu cũng đã cười không ngậm được mồm từ lâu, nhưng lại sợ đánh thức Phượng Dương nên đều che miệng đứng đó cười khúc khích. Còn Mặc Đình thì không nhịn được nữa, chỉ nhìn một lúc đã ôm lấy Phượng Dương vừa hôn vừa dụi, cuối cùng thành công đánh thức người ta tỉnh lại luôn.

“Anh làm gì thế?”, Phượng Dương dụi mắt, cậu vẫn còn thấy mệt lắm: “Lúc trước anh còn chưa muốn đủ à? Eo em sắp gãy rồi”, có lẽ là còn đang ngái ngủ nên trong lời nói của Phượng Dương có chút giận dỗi hiếm thấy.

“Khụ!”, Mặc Đình nói: “Phụ vương và mẫu hậu tới thăm em này.”

“…”, chuyện quan trọng như vậy sao anh không nói sớm! Phượng Dương kiên trì đến cùng giả vờ nhắm mắt ngả ra phía sau: “Ơ, sao trời còn chưa sáng nhỉ, thị hôm nay thịt thơm quá đi mất, ngày mai phải ăn tiếp mới được.”

Mặc Đình: “…”, giả bộ ngủ mơ giống ghê.

Cho dù da mặt Phượng Dương có dày nữa cũng không thể nói chuyện giường chiếu của hai vợ chồng trước mặt người lớn được. Cậu dứt khoát giả chết, à không, phải nói là giả vờ ngủ mới đúng.

Đương nhiên là hai vợ chồng lão Long Vương có thể nhìn ra được, thế nhưng thấy con dâu xấu hổ thì họ cứ tiếp tục giả vờ không hiểu là được, tình cảm của hai vợ chồng con trai tốt đẹp là quan trọng nhất. Xem đi, nhanh như vậy họ đã sắp có cháu bế rồi! Họ phải nhanh chóng báo tin tức tốt này về trong tộc mới được!

“Dương Dương mệt thì để thằng bé ngủ thêm một lúc nữa đi, mẹ và phụ vương con về tộc một chuyến trước đã. Còn nữa, Dương Dương muốn ăn cái gì thì con cứ chuẩn bị cho thằng bé ăn cái đó, tuyệt đối không được làm thằng bé tủi thân đâu đấy”, Long Hậu nói: “Chờ mẹ về bên tộc chuẩn bị một chút rồi quay lại sau.”

“Ôi chao, hay là đừng trở về vội. Chờ con dâu tỉnh rồi hỏi thằng bé một câu xem, nếu thằng bé đồng ý thì chúng ta dẫn thằng bé về núi Bàn Long luôn cũng được mà”, lão Long Vương nói: “Ở đó đông người náo nhiệt, cũng có nhiều người có thể chăm sóc thằng bé hơn. Còn ở đây mở mắt nhắm mắt gì cũng chỉ có hai người, buồn chán lắm!”

“Nói cũng đúng.”, Long Hậu nháy mắt mấy cái với lão Long Vương rồi nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đã, chờ Dương Dương tỉnh rồi trở lại sau.”

“Được! Đúng lúc đi ra ngoài xem nên săn cho thằng bé cái gì để ăn. Vừa nãy thằng bé nói là muốn ăn thịt đúng không? Chúng ta đi săn vài con hươu con dê rồi sẽ trở về.”

Hai người thương yêu nhìn Phượng Dương một chút mới cùng nhau ra ngoài.

Phượng Dương vẫn giả bộ ngủ, nghe được tiếng đóng cửa, xác định hai người đã đi rồi thì ngồi bật dậy hỏi: “Sao đột nhiên cha mẹ lại đến đây?”

Bên môi Mặc Đình còn mang nụ cười cảm động, y cẩn thận ôm Phượng Dương, kéo Phượng Dương tựa vào trong lồng ngực của mình, vừa ngắm nhìn đôi tay của Phượng Dương vừa nói: “Ngày hôm nay em có chút khác thường, anh thấy lo nên nhờ họ tới xem một chút.”

Phượng Dương nói: “À, vậy khẳng định là không có chuyện gì rồi, trông họ đều có vẻ rất vui.”

Nếu như cậu có chuyện gì thì chắc chắn cha mẹ sẽ không có vẻ mặt như vừa rồi đâu. Tuy rằng số lần cậu gặp họ ít đến mức chỉ có thể đếm được trên năm đầu ngón tay nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được họ đối xử với mình rất tốt.

Nhưng Mặc Đình lại nói: “Không, em có chuyện đấy.”

Phượng Dương quay đầu nhìn Mặc Đình: “Có chuyện á?”

Mặc Đình cười nói: “Ừ, anh sắp làm cha rồi.”

Phượng Dương nhìn Mặc Đình chằm chằm. Cậu thấy nụ cười của Mặc Đình vẫn tươi rói, không thể đoán ra được rốt cuộc là người này nói thật hay đùa. Thế nhưng nghĩ lại thì cậu không hề cảm nhận được bất cứ dòng chảy linh khí mới nào cả, hơn nữa bộ tộc Thần Thú bọn họ muốn có một đứa con nào có dễ dàng như vậy? Nếu thật sự dễ dàng thì tuổi tác của các anh chị em trong nhà cũng sẽ không cách nhau mấy chục tuổi thậm chí hơn trăm tuổi như thế.

Cậu chọc đầu ngón tay vào trán Mặc Đình: “Tỉnh lại đi, ban ngày ban mặt mà mơ mộng cái gì đấy?”

Mặc Đình nắm lấy ngón tay Phượng Dương đặt ở trong miệng dịu dàng hôn mút một hồi: “Thật mà. Vừa nãy anh và phụ vương, mẫu hậu đều nhìn thấy rồi. Chúng ta sắp có hai đứa trẻ đấy, hai con rồng vàng nho nhỏ, ở ngay đây này.”, Mặc Đình sờ vào bụng dưới của Phượng Dương: “Dài hơn ngón út một chút, cực kì đáng yêu.”

Hai đứa?

Phượng Dương chậm rãi xoay người xuống giường: “Chậc, tự anh diễn đi, em muốn đi xem cây ngô đồng.”

Mặc Đình: “…”

Phượng Dương thật sự không tin. Nếu nói một đứa thì có lẽ cậu còn có thể suy nghĩ, hai đứa thì thôi đi. Nằm mơ cũng không mơ được như vậy đâu, trong bộ tộc Thần Thú đúng là có sinh đôi, nhưng đó đều là trường hợp hiếm gặp trăm năm mới có một lần, mà trong tộc Rồng thì lại càng không có. Có thể là vì lúc mới sinh ra trẻ con tộc Rồng đều phải vượt kiếp, nếu có hai đứa thì cha mẹ chắn kiếp thay chúng sẽ rất thảm, vậy nên từ xưa đến nay tộc Rồng đều là sinh một.

Quan trọng nhất là, họ mới ở cùng nhau bao lâu mà đã đòi có con hả? Sao cậu có thể lợi hại như vậy được!

Mặc Đình nhìn bóng lưng Phượng Dương trong chốc lát rồi đi theo: “Dương Dương, em không thích trẻ con à?”

Phượng Dương ngồi trên cây đung đưa chân nói: “Không phải, em chỉ cảm thấy anh khoác lác quá, người nghe cũng phải cảm thấy dối lòng.”

Mặc Đình mỉm cười, y nghĩ không phải cậu không thích là được. Y nhẹ nhàng bay lên, dừng lại ở độ cao ngang bằng với Phượng Dương rồi vung tay lên, chiếu ra hình ảnh mình mới thấy trước đây không lâu như chiếu phim cho Phượng Dương xem một lần. Đóa hoa Tầm Long còn đang xoay tròn giữa không trung, mà cha mẹ y cũng đã vui mừng khôn xiết. Bọn họ đều đang nhìn chăm chú vào cùng một nơi, đó chính là bụng của Phượng Dương.

Phượng Dương cũng xem, sau đó cậu thấy được hai con rồng nho nhỏ mà Mặc Đình nói!

Cậu cúi đầu nhìn bụng mình, không dám tin tưởng hỏi lại: “Chúng ở…bên trong cỏ Tiên Giác?”

Mặc Đình nói: “Ừ.”

Phượng Dương nhắm mắt lại, thử cảm nhận một chút phát hiện đúng là như thế, trong cỏ Tiên Giác thật sự có hai dòng linh khí mới. Hơn nữa tuy hai đứa trẻ còn rất nhỏ nhưng dòng chảy linh khí lại rất rõ ràng. Cậu còn tự hỏi tại sao sau khi linh căn của cậu khôi phục cỏ Tiên Giác lại không cướp linh khí với cậu, hóa ra là nó đã bị hai đứa con của cậu chiếm đóng rồi!

Phượng Dương cảm thấy cực kỳ mới mẻ, khi cậu hoàn toàn yên tĩnh là có thể cảm nhận được trong thân thể mình còn có hai sinh mệnh nho nhỏ khác. Chúng lớn lên trong thân thể của cậu, cùng nhịp thở với cậu. Hơn nữa khi cậu cảm nhận chúng, dường như chúng cũng đáp lại cậu. Chúng sẽ dùng một dòng chảy linh khí rất ôn hòa chạm vào dòng chảy linh khí của cậu.

Đó là trải nghiệm chỉ cậu mới có, thật thần kỳ!

Mặc Đình phát hiện khóe miệng Phượng Dương từ từ cong lên thì biết hẳn là cậu đã tự mình cảm nhận được rồi. Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm một, bay tới gần hôn khẽ một cái lên trán Phượng Dương: “Có phải là rất kỳ diệu không?”

Phượng Dương mở mắt ra, gật đầu nói: “Nhưng bọn nhỏ tới từ lúc nào vậy? Thật sự là lúc trước em chẳng có chút cảm giác nào cả, vậy mà chúng đều đã lớn như vậy rồi.”

Bây giờ chúng chỉ dài hơn ngón út của cậu một chút, thật ra cũng không lớn bao nhiêu, nhưng trong cảm nhận của cậu thì vừa phát hiện chúng đã lớn như vậy rồi. Cảm giác này giống như người ta trồng lạc vậy, hạt lạc nhỏ phải hấp thu dinh dưỡng vài ngày mới biến thành hạt lạc lớn, còn cậu vừa trồng thì đã kết ra hai hạt lạc lớn rồi(?).

Mặc Đình nhìn sang nơi khác, che giấu sự chột dạ: “Dù sao bọn nhỏ đến cũng là chuyện đáng mừng mà, chúng ta cứ nghĩ xem nên ăn cái gì thì hơn. Em muốn ăn cái gì? Nói cho anh biết đi, cho dù là bay trên trời hay chạy dưới đất, bơi trong nước anh đều có thể tìm được cho em.”

Vừa nhắc đến ăn, quả nhiên sự chú ý của Phượng Dương đã bị phân tán đi một ít, thế nhưng cậu cũng không phải người dễ bị lừa như vậy. Cậu cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, ngay từ lúc vừa mới tỉnh lại cậu đã bắt đầu thấy có chút là lạ rồi.

Cậu chọc chọc vào cái bụng của ngài Tiên Quân, xấu xa nhíu mày lại: “Này, không phải là anh đang lừa em chuyện gì đấy chứ? Em đã nói với anh rồi, anh lừa em thì chẳng khác nào bắt nạt em. Anh mà bắt nạt em là em sẽ đi nói cho mẹ anh biết đấy.”

Mặc Đình: ” …”, thằng nhóc xấu xa này, sao em lại biết cách đánh vào điểm yếu của người khác thế hả?

Phượng Dương thấy Mặc Đình không nói thì cau mày: “Không phải chứ?”

Mặc Đình quay măt nhìn cậu: “Đương nhiên là không phải rồi! Phu quân của em là người không có đạo đức vậy sao?”

Phượng Dương ngờ vực, nhưng cậu vẫn quyết định không hỏi vào lúc này. Nếu Mặc Đình không muốn nói thì có lẽ y có nguyên nhân không thể nói, tự cậu đi điều tra rõ ràng cũng được.

Mọi việc đều chỉ sợ chính mình nghĩ nhiều, cũng may Phượng Dương không phải người như vậy. Cậu vừa nghĩ thông liền có tâm trạng nghĩ đến đồ ăn. Cậu phát hiện mình thật sự trở nên ham ăn rồi. Đương nhiên trước kia cậu cũng ham ăn, nhưng chỉ là muốn ăn những thứ mà cậu biết thôi, không giống như bây giờ, cứ như muốn ăn hết toàn bộ các loại thịt có thể ăn trên thế giới này vậy.

Phượng Dương vô thức nuốt một ngụm nước bọt: “Phải rồi, Hoa Thành đâu?”

Hoa Thành luôn đi theo bên cạnh cậu, thế nhưng lần này tỉnh lại cậu không nhìn thấy cậu nhóc đâu cả.

Mặc Đình nói: “Tự cậu nhóc bay ra ngoài chơi đùa rồi. Cậu nhóc nói dế mèn ở nơi này vừa to vừa thơm, cậu nhóc muốn bắt nhiều một chút. Yên tâm đi, nơi này không phải ai cũng đến được đâu, cậu nhóc sẽ không có việc gì. Hơn nữa ở đây linh khí sung túc, cậu nhóc mà chăm chỉ tu luyện thì sẽ có thể nhanh chóng hóa ra hình người.”

Quan trọng nhất là, cậu nhóc Hoa Thành này biết nhiều bí mật của y lắm, thế nên phải cách ly trước đã!

Phượng Dương thấy cũng đúng. Tuy làm chim nhỏ cũng không có gì không tốt, thế nhưng dù thế nào cũng không tiện bằng khi có hình người. Cậu tin tưởng Mặc Đình sẽ không lừa cậu chuyện này, vì Mặc Đình cũng biết Hoa Thành thân thiết như người nhà của cậu.

Hai người lại nói đến những chuyện khác. Mặc Đình hỏi cậu có muốn đến núi Bàn Long dưỡng thai hay không. Phượng Dương suy nghĩ trong chốc lát rồi cảm thấy thế nào cũng được. Mặc dù linh khí ở núi Bàn Long không dồi dào như Tiên giới, nhưng nơi đó đông vui náo nhiệt, hơn nữa có rừng ngô đồng Sấu Nguyệt. Còn Tiên giới không náo nhiệt cũng tạm thời không có rừng ngô đồng Sấu Nguyệt, thế nhưng linh khí dồi dào, không gian yên tĩnh, rất thích hợp để tu luyện.

Cuối cùng hai người quyết định luân phiên ở hai nơi.

Sau khi Lão Long Vương và Long Hậu trở lại, trong tay mỗi người xách theo một con mồi, một con hươu và một con thỏ cực kỳ mập. Long Hậu nghĩ tài nấu nướng của chính mình cũng không tốt nên hỏi Phượng Dương: “Dương Dương, con nghĩ chúng ta nên về núi Bàn Long để đầu bếp nơi đó làm cho con ăn hay bảo Yến Lưu sơ chế, chút nữa nướng lên ăn?”

Phượng Dương cười đáp: “Đều được ạ.”

Mặc Đình cười nói: “Vừa rồi chúng con cũng bàn xong rồi, sau này sẽ bắt đầu luân phiên sống ở hai nơi.”

Lão Long Vương nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta trở lại luôn nhé?”

Mặc Đình không nói thêm gì nữa, y vừa truyền âm bảo Yến Lưu chăm sóc tốt cho Hoa Thành, vừa mở cửa giới trở về núi Bàn Long.

Chỉ trong nháy mắt, một nhà bốn người, à không, phải nói là một nhà sáu người đã về đến núi Bàn Long. Trưởng công chúa thấy tay phụ vương và em trai nhấc theo con mồi bèn hỏi họ định làm cái gì. Long Vương vô cùng đắc ý cười nói: “Cho Dương Dương ăn, thằng bé có thai rồi, hai con rồng vàng nhỏ!”

Trưởng công chúa vô cùng vui mừng: “Hai ư? Trời ạ! Con sắp làm cô rồi ư?”

Mặc Đình cười nói: “Đúng vậy.”

Tiểu Ngũ đang nằm trong lồng ngực trưởng công chúa vừa nhìn thấy Phượng Dương đã lao ra bay quanh Phượng Dương. Thằng bé vẫn giống như lúc trước, rất dính Phượng Dương, chỉ có điều lần này nó bay quanh Phượng Dương  hai vòng rồi lại quay về cọ cọ vào bụng cậu.

Thái tử Hồng Giản cười nói: “Xem ra lúc trước Tiểu Ngũ thân cận với Phượng Dương rất có thể là vì biết sắp có em trai hoặc em gái rồi.”

Rồng con vừa mới kết thành thai là lúc linh khí tinh khiết nhất, cũng nhỏ bé yếu ớt nhất. Người lớn không cảm nhận được, thế nhưng rồng con mới sinh ra thì khác. Vì chúng vẫn còn có ký ức trong thời kỳ làm thai nhi, vậy nên chúng thật sự có khả năng cảm ứng được. Lúc đó mọi người không nghĩ tới chuyện này là bởi tất cả đều cảm thấy không thể. Dù sao bộ tộc Thần Thú không dễ mang thai, huống chi là hai người họ còn thuộc hai chủng tộc khác nhau, hơn nữa thời gian Mặc Đình và Phượng Dương ở bên nhau thật sự quá ngắn.

Không ngờ rằng hai người này lợi hại như vậy!

Long Hậu vui vẻ đi tìm người nấu thịt, thái tử Hồng Giản và trưởng công chúa phụ trách đi báo tin vui. Còn Mặc Đình, nhiệm vụ chủ yếu đương nhiên là bảo vệ tốt Phượng Dương và rồng con còn chưa ra đời. Y đã xin hoa Tầm Long rồi. Lúc này y quyết định dẫn Phượng Dương tới rừng ngô đồng đi dạo.

Hai người ngồi trên cây ngô đồng Sấu Nguyệt cao lớn nhất, ném hoa Tầm Long lên không trung rồi cùng nhau cúi đầu xem rồng con. Vì còn chưa mọc sừng nên không nhìn ra là bé trai hay là bé gái, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự hào hứng xem rồng con của hai người.

Phượng Dương nhỏ giọng hỏi: “Bọn nhỏ đang làm gì thế?”

Mặc Đình nói: “Chắc là đang ngủ?”

Hai đứa nhỏ vẫn ngửa bụng ngủ giống như lúc bị ông bà nội nhìn thấy. Màu sắc trên bụng bọn nhỏ nhạt hơn màu sắc ở phần lưng rất nhiều, là một sắc vàng nhàn nhạt.

Mặc Đình kiêu ngạo nói: “Em có phát hiện không? Các con đều giống anh, đều là rồng vàng chín móng cả đấy.”

Đúng là Phượng Dương không chú ý tới chuyện này. Móng vuốt của chúng quá nhỏ nên rất khó nhìn ra, có điều giống Mặc Đình thì đương nhiên là tốt rồi.

Nhưng có một chuyện khiến Phượng Dương hơi lo lắng: “Hai đứa nhỏ đều là rồng vàng chín móng cả, đến lúc chúng sinh ra đời, anh sẽ phải chắn kiếp thay bọn nhỏ…”

Mặc Đình đáp: “Đó không phải là chuyện đương nhiên à?”

Phượng Dương nói: “Anh có chắc là nguyên thần sẽ không bay đi khắp các nơi như lúc trước sau rồi lại biến thành thằng điên không? Ví dụ như buổi tối mò tới công viên câu mạng nhện…”

Cậu còn chưa nói hết câu đã bị Mặc Đình đã hôn một cái lên miệng, hôn đến khi cậu không thể thở nổi nữa y mới nói: “Đừng kể mấy chuyện xấu hổ của anh trước mặt bọn nhỏ chứ!”