[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên

Chương 1-2: Gặp lại



Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, ý thức của Giang Trừng hỗn loạn mê man.

Hắn cảm giác được có vô số người ở xung quanh.

Hắn đã chết?

Ai đang bên cạnh hắn?

Kim Lăng?

Thơm quá...

Hương thơm như có như không trong không khí ảm đạm, vô cùng quen thuộc, dễ dàng tác động tinh thần trầm tĩnh của hắn.

Ý thức dần dần thu hồi, kéo thân thể không ngừng mà chìm xuống.

Giang Trừng theo mùi hương, cho đến khi hương thơm nồng đậm gần như vây quanh hắn, hô hấp đều tràn ngập hương vị ngọt thanh quen thuộc.

Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?!

Bỗng nhiên có một cảm giác như hụt chân ngã xuống vách núi kéo tới, hắn đột nhiên hốt hoảng dẫm chân, không ngờ lại dẫm lên chỗ thật.

"Tỷ tỷ!"

Giang Trừng đột ngột mở mắt ra, trước mắt đột nhiên một mảnh sáng ngời.

Ánh sáng đến bất chợt khiến đôi mắt Giang Trừng đau nhói.

Hắn cố sức mà nâng lên tay che, liền nghe thấy bên người có tiếng nói: "A, tỉnh rồi?"

Là giọng nói của thiếu niên thanh trong, nghe giống như đã từng quen biết.

Giang Trừng lại dừng một lát, buông xuống tay, đập vào mắt là bức tranh vẽ những con người xiêu vẹo xấu xí bé nhỏ, đầu thì to nhưng thân lại như que củi, không biết có thể gọi là vẽ người không nữa.

Như là bị người hất một chậu nước lạnh vào mặt, Giang Trừng nhất thời thanh tỉnh.

Trên người nổi lên một tầng da gà mỏng.

Ở trong trí nhớ sắp bị hắn lãng quên, từng có mấy năm, mỗi ngày hắn mở mắt ra là thấy bức tranh vẽ xấu thậm tệ này.

Là Ngụy Vô Tiện vẽ.

Hắn là một thiếu niên vô cùng nghiêm chỉnh, những ngày đầu ở thời kỳ niên thiếu của hắn chính là luôn vô cùng ghét bỏ Ngụy Vô Tiện bởi vì tính cách tùy tiện của y.

Sau đó, thời niên thiếu của hắn kết thúc, cùng với một hồi gian nan đại hoả, tất cả đều lụi tàn theo ngọn lửa.

Hắn chưa từng thấy lại bức tranh này, cũng chưa từng thấy lại Nguỵ Vô Tiện bên nghiên mực ngậm bút đắc ý cười với hắn.

Như thể chưa từng tồn tại.

Đến tận khi có bàn tay ấm áp sờ lên trán hắn, hắn mới bừng tỉnh.

"Có vẻ đã hạ sốt."

Đập vào mắt là người một thân mặc vân bào sen chín cánh, khoanh chân ngồi ở một bên. Mặt mày ngây ngô, khóe miệng hơi nhếch, mãi một bộ dáng cười trời sinh.

Trong đầu Giang Trừng một mảnh ong ong, hắn lại có chút sợ, sợ vừa quay đầu liền phát hiện đây là một giấc mơ.

Sợ đến đầu nỗi bàn tay nắm cuộn chặt lại.

Hai người không nói gì, nhìn chằm chằm lẫn nhau một lúc lâu.

Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện không biết từ nơi nào lấy ra tới một cái gương đồng, giơ lên soi soi, thoạt nhìn rất là bối rối: "Ừm, rất tuấn tú. Chẳng lẽ là thấy ta không ngại cực khổ chăm sóc ở cạnh giường bệnh ngươi, nên ngươi yêu ta rồi?"

Ngữ khí mười phần thiếu đánh.

Giang Trừng lại không phản ứng, vẫn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn, tựa như thấy quỷ.

Ngụy Vô Tiện bỏ gương, đi lên tính chọc hắn.

Cười nói: "A, khờ thật rồi à? Hay là mất trí nhớ? Nhớ rõ ta không? Không nhớ rõ cũng không quan trọng, ta nói cho ngươi! Ta là Ngụy Anh ca ca, Đại sư huynh của ngươi, kêu một tiếng đi, Ngụy Anh —— ca ca ——"

Nhìn bộ dáng nhàn nhã của Ngụy Vô Tiện, nội tâm Giang Trừng cuồn cuộn muôn vàn tư vị.

Ánh mắt rời đi che dấu lại tâm tình "Cút..."

Ngụy Vô Tiện đấm giường mừng rỡ: " Ngươi vẫn là ngươi nha, may là không có bị ngốc đi."

Tầm mắt lướt qua Ngụy Vô Tiện đang tươi cười xán lạn, Giang Trừng nhất thời cảm thấy mình đang mơ.

Hắn chợt ngẩn ra.

Nhưng còn không phải là đang mơ sao?

Ngụy Vô Tiện đã chết, hắn cũng đã chết.

Duỗi tay đẩy ra Nguỵ Vô Tiện đang cười nghiêng ngả ngã vào lòng hắn, chống người ngồi dậy.

Trong người có bệnh nên còn chút suy yếu, Ngụy Vô Tiện vội thu vẻ cười cợt, đỡ hắn dậy.

Giang Trừng nhìn quanh bốn phía, lại cúi đầu sờ sờ đệm giường, vẫn là kiểu bài trí vô cùng quen thuộc trong trí nhớ, những đồ vật cũ làm khơi lên trong lòng hắn những cảm xúc ngổn ngang.

"A tỷ đâu?" Giang Trừng do dự một lát, hỏi.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi hôn mê ba ngày, sư tỷ trông ngươi ba ngày, ta vừa mới bảo sư tỷ đi ngủ. Ngươi mà còn chưa tỉnh thì chắc sư tỷ cũng đã ngất xỉu theo ngươi."

Ngụy Vô Tiện bưng lên chén canh sườn hầm củ sen mình ăn còn lại một nửa nhét vào tay Giang Trừng: "Ngươi ăn trước một ít, ta đi gọi Giang thúc thúc và Ngu phu nhân."

Giang Trừng sững sờ mà nhìn chén canh trong tay còn hơi nóng nhè nhẹ.

"Thành thật khai báo, ngươi nghe sư tỷ làm canh mới tỉnh phải không?"

Ngụy Vô Tiện làm mặt quỷ với Giang Trừng, lại thừa dịp hắn đang không để ý, lấy tư thế sét đánh không kịp che tai đút vào miệng hắn một thìa canh, rồi vội vã không ngừng mà liền lăn xuống giường, dường như sợ rằng chậm một chút là sẽ bị Giang Trừng đạp bay.

Kết quả chưa kịp đợi Giang Trừng phi tới đá, chính hắn vừa bước chân xuống đất đã lảo đảo mấy bước, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

"Chân đã ngồi đến nỗi tê rần."

Hít hà một hơi, Ngụy Vô Tiện đưa lưng về phía Giang Trừng thấp giọng lẩm bẩm.

Đứng chống ở giường một lúc lâu, mới khập khiễng mà kéo chân chạy tới sảnh ngoài, mất dạng.

Thiếu đi Nguỵ Anh nhảy nhót lung tung trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.

Giang Trừng ngồi dựa vào đầu giường, đầu ngón tay để ở trên chén nóng nhưng không hề cảm thấy cảm giác nóng rực hay đau rát.

Hắn làm sao dám tin cảnh trước mắt này không phải là những mộng cảnh ngày đêm hắn mơ thấy?

Làm sao dám tin những người hắn yêu thương đã mất lúc này được gặp lại?

Gạo trắng như tuyết cùng củ sen mềm nhuyễn ninh chung với sườn toả lên mùi thơm, hơi nóng trong chén bốc lên như che mờ đi sự chua xót trong lòng hắn.

Giang Trừng chậm rãi cầm lấy muỗng sứ trắng bị Nguỵ Vô Tiện ném vào trong chén, múc một muỗng canh đưa vào trong miệng.

Cũng cùng lúc đó, nước mắt hắn đột nhiên rơi xuống.

Đây không phải nằm mơ.

Hắn thật sự lại được ăn canh của tỷ tỷ một lần nữa.

Hắn thật sự... Đã trở lại.

Nghe nói Giang Trừng tỉnh rồi, Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên đều vội vàng đến.

Ngụy Vô Tiện đi theo hai người, vào sau, ngoáy ngoáy lỗ tai, vốn tưởng rằng lại được nghe Ngu phu nhân quở trách một trận. Vào cửa vừa thấy, suýt chút nữa thì rơi hàm.

Ngu Tử Diên nhíu mày còn chưa mở miệng, Giang Trừng liền đứng dậy nhào qua đi ôm lấy Ngu Tử Diên.

Mang theo khóc nức nở kêu lên: "A nương..."

Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Giang Trừng làm nũng với Ngu phu nhân như thế, y đứng ở cửa há miệng choáng váng.

Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên cũng đều hoảng sợ.

"Này là làm sao đây? Con khóc cái gì?" Ngu Tử Diên duỗi tay ôm Giang Trừng, có chút chần chừ mà vỗ nhẹ lưng của hắn.

Giang Trừng không đáp, chỉ rúc đầu vào hõm vai nàng, cả người run rẩy mà nức nở, hàm hồ mà kêu: "A nương... A nương..." A Trừng nhớ người, rất nhớ người.

Ngu Tử Diên nhíu mày: "Ngụy Anh! A Trừng đây là bị sao vậy?"

"A? Con... Hắn..." Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị điểm danh, mờ mịt mà đi vào phòng.

Chẳng lẽ Giang Trừng thật sự bị chuyện này làm cho kinh sợ?

"A nương, không phải do hắn."

Giang Trừng thoáng ngẩng đầu, mang theo giọng mũi dày đặc, nói.

"Chỉ là con... sợ."

Sợ những điều này đều không phải là sự thật.

"Đã nói bao nhiêu lần là các ngươi ít quậy đi, lần này chắc hẳn đã biết chừa rồi."

Ngu Tử Diên một trận đau lòng, há mồm rồi lại nhịn không được quở trách.

Giang Trừng vẫn gắt gao ôm lấy mẫu thân đã mất mà gặp lại được của hắn, nước mắt thấm ướt một mảnh áo lụa.

"Được rồi được rồi, đừng khóc, có bao nhiêu người ở đây." Ngu Tử Diên vỗ nhẹ lưng Giang Trừng, hiếm thấy có lúc ôn nhu an ủi.

Lại qua hơn nửa ngày Giang Trừng mới buông Ngu Tử Diên ra, cúi đầu lau lau mặt.

"Cha."

Giang Trừng nhìn về phía Giang Phong Miên đứng đằng sau Ngu Tử Diên.

Giang Phong Miên lúc này mới đi lên trước, sờ sờ đầu của hắn: "Thân thể có thấy khoẻ hơn chút nào chưa?"

Giang Trừng nặng nề mà gật đầu, nước mắt mà hắn cố gắng nhịn xuống khi nhìn thấy Giang Phong Miên cũng dần dần muốn trào ra.

Hắn duỗi tay ôm lấy Giang Phong Miên.

Hành động lần này của hắn làm tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Ngụy Vô Tiện lại há to miệng, bỗng nhiên lại gắt gao khép lại, nghẹn cười.

Dáng vẻ Giang Trừng làm nũng đòi ôm này ai cũng chưa từng gặp qua!

Giang Phong Miên không biết bao lâu chưa ôm Giang Trừng, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, giơ tay vỗ vỗ vai hắn.

"Không có việc gì." Giang Phong Miên nhẹ giọng an ủi.

Ngu Tử Diên đứng ở một bên, bỗng nhiên quay mặt đi.

Lại nhìn thấy vẻ mặt kì quái của Nguỵ Vô Tiện, Ngu Tử Diên vành mắt đỏ hoe trừng hắn một cái, rồi quay đầu đi.

Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng mà sờ sờ mũi.

Nhưng cũng may lần này Giang Trừng rất nhanh liền buông tay ra, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn trước.

"Nếu không thì gọi thêm hai người đến chăm sóc con..." Ngu Tử Diên cau mày.

Giang Trừng nói tiếp: "A nương, Ngụy Vô Tiện ở lại là được rồi, con không có việc gì."

Đôi mắt Giang Trừng còn ửng đỏ, ngẩng đầu cười với Ngu Tử Diên.

Ngu Tử Diên trong lòng mềm nhũn, duỗi tay ra ôm hắn vào trong lòng, Giang Trừng cũng thuận theo mà ôm lại nàng.

Một lát sau, Giang Phong Miên nói: "Tam nương tử, chúng ta đi trước đi, A Trừng mới vừa tỉnh, cần phải nghỉ ngơi."

Ngu Tử Diên nhìn Giang Phong Miên một chút, hiếm khi không cùng hắn to tiếng.

"Con nghỉ ngơi cho khoẻ." Giang Phong Miên lại sờ đầu Giang Trừng.

Ngu Tử Diên dặn dò Giang Trừng một hai câu, rồi cùng Giang Phong Miên đi ra ngoài.

Giang Trừng nhìn chằm chằm thân ảnh cha nương đi qua cửa sổ, tựa như thấy chưa đủ, dần dần không nghe thấy tiếng bước chân nữa, mới hồi lại tinh thần. Đã bị người trước làm cho hoảng sợ.

"Ngươi làm gì!?" Giang Trừng nhíu mày, mặt đối diện với ngực Ngụy Vô Tiện gần trong gang tấc.

Ngụy Vô Tiện lắc lắc cánh tay đang dang ra của mình, nói chuyện đương nhiên: "Ừm? Không phải tiếp theo nên ôm ta à?"

Nhìn Giang Trừng càng ngày càng nhíu chặt lông mày, Ngụy Vô Tiện đang ha ha cười định thôi thì ——

"A!"

Đã bị Giang Trừng gắt gao ôm lấy thật chặt.

Ngụy Vô Tiện lần này thật sự dại ra.

Hắn sửng sốt một lúc lâu, mới có phản ứng, hai tay ôm lại Giang Trừng.

"Ôm thật à, ngươi không có chuyện gì chứ? Bị đoạt xá hả?"

Ngụy Vô Tiện xưa nay thích cùng người khác ôm ôm cọ cọ, nhưng Giang Trừng trước nay đều là tránh y còn không kịp, lâu dần Ngụy Vô Tiện cũng rất ít cùng người thân thiết như thế, nhất thời lại cảm thấy thập phần mới mẻ.

Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu như ngươi thật sự sợ thì lần sau chúng ta không đi ngọn núi kia nữa là được. Về sau đi săn thú chúng ta không rời xa nhau, ta hứa sẽ không làm ngươi ngã xuống nữa, được không?"

Giang Trừng nói: "Câm miệng!"

"Ưm." Ngụy Vô Tiện ngậm miệng, cằm gác ở trên vai Giang Trừng.

Im lặng một lúc sau.

"Giang Trừng, ngươi có cảm thấy hai chúng ta như vậy hơi ngu không?"

"Khụ khụ khụ!"

Giang Trừng cắn răng đấm vào lưng Nguỵ Vô Tiện môt quyền, đẩy hắn ra.

"Khụ khụ! Xem ra ngươi đã khoẻ lại rồi." Ngụy Vô Tiện đau đến nhe răng, vẫn không nhịn được cười.

Không giống khi nhìn thấy cha nương, tâm tư của Giang Trừng đối với Nguỵ Vô Tiện còn hết sức phức tạp, nhất thời lười phản ứng lại với Ngụy Vô Tiện, xoay người lên giường nằm xuống.

Ngụy Vô Tiện cười trong chốc lát, cũng kéo chân ngồi trở lại mép giường.

Qua một lát, Giang Trừng nhìn hắn một cái, bỗng nhiên dịch ra giữa giường.

Giang Trừng nói: "Nằm lên."

Ngụy Vô Tiện cũng không khách khí, vui sướng mà cùng bệnh nhân chen chúc ở trên một cái giường. Duỗi ra hai chân, thoải mái mà buông tiếng thở dài.

Giang Trừng nhìn hắn, đột nhiên duỗi tay vỗ một cái thật mạnh trên đùi hắn.

Ngụy Vô Tiện không phòng bị, biểu cảm đột ngột thay đổi, hét thảm một tiếng: "Giang Trừng..."

Cảnh xa xăm đã có chút lãng quên trong trí nhớ, Nguỵ Anh mười bốn tuổi nhiệt tình rủ hắn đi núi Nhạc Nham bắt gà rừng.

Hai người hạ tiền đặt cược, hai người tách ra, hắn đi lung tung lại đạp phải bẫy săn.

Giang Trừng ở trong bẫy đợi một đêm. Ngụy Vô Tiện cũng tìm hắn một đêm.

Cũng may ngày hôm sau có thợ săn địa phương đi qua cứu hắn, nhưng trở về vẫn bị bệnh nặng một hồi.

Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thời thiếu niên hắn cùng Nguỵ Vô Tiện lên núi xuống sông trải qua biết bao sự, chuyện này còn chẳng đáng giá để nói là kỷ niệm to tát gì.

Nhưng hắn cũng thật lâu sau mới biết được từ miệng của sư đệ khác, nương vì chuyện này mà phạt Ngụy Vô Tiện ở Từ Đường quỳ suốt hai ngày hai đêm.

Hắn được ra khỏi Từ Đường là vì a tỷ cầu tình cho, nhưng khi đó với chuyện này hắn một chữ cũng không nhắc tới.

Người này nghiện làm anh hùng vô danh quả thật là tật xấu từ nhỏ không có thuốc nào chữa được.

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.

Ngụy Vô Tiện ôm chân ở trên giường trái phải lăn hai vòng, xoa chân xong lại tìm đường chết mà ngẩng lên.

"Giang Trừng? Ngươi ngủ rồi sao?"

"Ngươi đã ngủ lâu như vậy rồi mà vẫn còn ngủ được à."

"Giang Trừng, ngươi......"

"Hừ." Giang Trrừng mở mắt giận dữ trừng Nguỵ Vô Tiện ồn ào không ngừng ở bên tai hắn.

"Ngươi, hoặc là bây giờ lăn xuống đi tìm nước ấm xoa chân của ngươi, hoặc là câm miệng, để ta ngủ."

Ngụy Vô Tiện hơi giật mình, sau đó cười rộ lên: "Được."

Trong phòng rốt cuộc được yên tĩnh.

Ngụy Vô Tiện đầu gối lên tay, nhìn những hạt bụi bay trong ánh nắng xuyên qua cửa sổ.

Hắn nhìn một lúc, nhắm mắt lại.

Nghe thấy hô hấp của Nguỵ Vô Tiện dần dần vững vàng, Giang Trừng mở mắt ra.

Thật giống như a tỷ nói, Ngụy Vô Tiện có bộ mặt cười trời sinh. Ngủ thiếp đi nhưng khoé miệng vẫn hơi vểnh lên.

Nhưng vì sao sau này lại...

Giang Trừng rũ mắt, mở lòng bàn tay phải ra, một hình thù có màu máu đỏ sậm uốn lượn từ đầu ngón tay đến khuất lấp bên trong cổ tay áo hắn, lòng hắn đột nhiên trầm xuống.

Hắn sờ đến cái gương đồng Nguỵ Vô Tiện vừa tiện tay vứt trên giường, cởi áo trong.

Trước ngực là một mảnh màu máu như muốn khảm sâu vào trong thân thể, kí ức về kiếp trước lần nữa như thủy triều đánh úp lấy hắn.

Lưng Giang Trừng ra đầy mồ hôi lạnh.

Hoảng loạn cùng tuyệt vọng lập tức chạy dọc trong xương.

Đây là cái gì? Vì sao lại vẫn còn?

Hắn mới trở lại bên cha nương một lần nữa, hắn không thể chết như vậy được. Hắn lần nữa mới có được cơ hội sửa chữa sai lầm, sao có thể cứ như vậy mà chết đi?!

Giang Trừng đầu váng mắt hoa, bức tranh xấu trên đầu giường trước mắt tựa như đang toét miệng cười nhạo hắn: Giang Vãn Ngâm, ngươi đang mơ mộng hão huyền đấy à, ngươi còn dám cho rằng bản thân mình còn có cơ hội làm lại từ đầu ư?