[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên

Chương 10: Vân Mộng



Ngụy Vô Tiện ngày hôm sau liền cùng Giang Phong Miên trở về Vân Mộng.

Nghênh đón hắn chính là một hồi quở trách của Ngu Tử Diên ập xuống đầu.

Ngụy Vô Tiện bị Ngu phu nhân mắng xối xả, vậy mà sắc mặt hắn trước sau đều thản nhiên như không có việc gì, nghe mắng xong còn được chúng đệ tử đồng tình an ủi.

Y dạo tới dạo lui nửa ngày, rốt cuộc băng qua một khoảng sân, đi về hướng phòng mình ở.

Mới qua chỗ rẽ, y nhớ lại trước đây từng có một thân ảnh màu vàng nhạt cùng Giang Yếm Ly chăm sóc vài nhánh phong lan trong sân.

Ngụy Vô Tiện từ chỗ Ngu phu nhân đến đây, sắc mặt từ vô vị liền lập tức ủ rũ.

Y buồn bực việc Giang Trừng nói giúp cho Kim Tử Hiên, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lời hắn nói cũng có phần đúng.

Sư tỷ thích Kim Tử Hiên, mà chính mình lại phá hỏng hôn sự này.

"Sư tỷ." Ngụy Vô Tiện lúng túng gọi.

Giang Yếm Ly theo tiếng gọi quay đầu lại: "A Tiện?"

Thấy Ngụy Vô Tiện cúi đầu từ phía xa, Giang Yếm Ly mỉm cười gọi y: "Đứng ở đó làm cái gì? Mau lại đây ngồi."

Nói xong kéo tay Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bàn đá trong sân.

"Đệ trở về lúc nào? Ở Cô Tô dạo chơi có vui không?" Giang Yếm Ly cười hỏi, rót một chén trà cho Ngụy Vô Tiện.

"Đệ vừa về lúc canh Mùi. Thực xin lỗi sư tỷ......" Ngụy Vô Tiện thấp giọng nhận lỗi, trong lòng rất mong sư tỷ có thể giống như Ngu phu nhân, oán trách y vài câu.

Giang Yếm Ly hòa khí vẫn ôn nhu như ngày thường, càng khiến y trong lòng áy náy không thôi.

Giang Yếm Ly nghiêm túc nói: "A Tiện nào có sai? Sư tỷ biết đệ có ý tốt ra mặt giúp ta."

"Nhưng mà hôn ước bị hủy bỏ rồi, sư tỷ không gả được cho người mình thích...... Đệ lẽ ra không nên động thủ." Ngụy Vô Tiện càng thêm áy náy.

Giang Yếm Ly đưa tay nâng khuôn mặt đang cúi gằm của Ngụy Vô Tiện lên, nhéo nhéo má y, cười nói: "A Tiện thì sao, có người mình thích không?"

Ngụy Vô Tiện đang hối hận trong lòng, nghe vậy bỗng nhiên sửng sốt, không biết sao liền nhớ tới Giang Trừng vẫn đang ở Cô Tô xa xôi.

Thấy Ngụy Vô Tiện thần sắc ngưng đọng như đang suy nghĩ, Giang Yếm Ly trêu ghẹo y: "Xem ra là có rồi? Cô nương nhà nào may mắn như vậy?"

Ngụy Vô Tiện đột nhiên hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không, không thể nào, sư tỷ đừng trêu đệ."

Giang Yếm Ly phụt cười thành tiếng: "A Tiện không muốn nói thì không nói nữa."

Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu.

Giang Yếm Ly chậm rãi thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn chén trà trong tay mình nói: "Khi nào A Tiện có người mình thích sẽ hiểu, khi thích ai đó sẽ không hiểu được bản thân mình nữa. Nếu người đó cũng thích đệ, đệ mới có thể từ ánh mắt người đó mà nhìn thấy chính mình. Người ta đã không thích đệ, dù cho khát cầu cũng chẳng có cách nào khác ngoài buông tay."

Ngụy Vô Tiện nghe hiểu ý tứ, trong lòng thầm mắng Kim Tử Hiên có tài đức gì mà lại được sư tỷ nhà mình ưu ái như vậy.

Giang Yếm Ly nhìn Ngụy Vô Tiện cười: "Ta ngưỡng mộ Kim công tử, nhưng nếu hắn không có lòng tâm duyệt ta, ta đương nhiên cũng không muốn mình chịu ủy khuất. Nếu như cưỡng ép nên duyên, nhiều năm sau lòng sinh oán hận, chẳng phải là trả giá cho sai lầm sao?"

Tựa như Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân......

Ngụy Vô Tiện trong lòng nghĩ đến, liền mở miệng nói: "Sư tỷ tốt như vậy, chắc chắn sẽ tìm được một vị phu quân chân chính yêu thương, trân trọng tỷ."

Giang Yếm Ly cười cong cong đôi mắt, cố ý nói: "Vậy A Tiện có thể nói cho sư tỷ biết vị kia phu quân đó là người thế nào?"

Ngụy Vô Tiện đỏ mặt nhảy dựng lên: "Là người hay quỷ còn chưa biết đâu!"

Giang Yếm Ly nói: "A Tiện về sau nếu gặp được người mình thích, nhất định phải kể cho sư tỷ đó!"

"Tất nhiên rồi!" Ngụy Vô Tiện đáp.

Nhưng nếu người y thích là Giang Trừng thì đâu thể nói cho sư tỷ biết...

Ngụy Vô Tiện cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, trong đầu nghĩ loạn đủ điều.

***

Ở Liên Hoa Ổ rong ruổi mấy ngày, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thật nhàm chán.

Từ năm chín tuổi đến Vân Mộng, y chưa bao giờ tách khỏi Giang Trừng lâu đến thế.

Nghĩ đến Giang Trừng còn ở Cô Tô hơn nửa năm mới có thể trở về, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức cảm thấy chơi cái gì cũng không có hứng thú.

Hôm nay hắn chán muốn chết mà ngồi xổm xuống hành lang, nhìn Giang Yếm Ly bóc đài sen.

Một đám hạt sen tròn trịa trắng nõn trong từ đài sen xanh biếc rơi xuống, Ngụy Vô Tiện giơ tay bắt một hạt cho vào trong miệng, bỗng nhiên thở dài.

Giang Yếm Ly cười nói: "Tiện Tiện sao lại thở dài?"

Ngụy Vô Tiện lăn hạt sen kia quanh lưỡi một vòng, hàm hồ nói: "Giang Trừng ở Cô Tô nghỉ ngơi hơn nửa năm, không có ai tranh hạt sen với đệ."

Giang Yếm Ly gật đầu: "Hóa ra là nhớ A Trừng, vậy sao đệ không viết thư cho hắn?"

"Ai thèm nhớ hắn chứ? Không ai tranh cướp hạt sen đệ cao hứng còn không kịp!" Ngụy Vô Tiện kêu lên.

Giang Yếm Ly nghiêng đầu, cùng Ngụy Vô Tiện bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu.

Nàng mỉm cười lại quay đầu đi: "Đúng vậy, là ta nhớ A Trừng, A Tiện đi lấy giấy bút tới, giúp ta viết cho A Trừng một phong thư được không?"

Ngụy Vô Tiện nghe ra ý tứ chế nhạo trong lời Giang Yếm Ly, uể oải từ trên hành lang nhảy xuống, đang muốn trở về phòng lấy giấy bút, liền nghe thấy có người gọi y.

"Đại sư huynh! Sư huynh! Có tin tức!" Một đệ tử mồ hôi đầy đầu chạy tới, trong tay cầm một phong thư, chạy đến trước mặt Ngụy Vô Tiện thở hồng hộc.

"Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Ban ngày ban mặt có nữ quỷ đuổi giết sao?" Ngụy Vô Tiện cười nói.

Đệ tử kia lắc đầu nói: "Là tin của Giang, Giang sư huynh. Ngu phu nhân đang quản thúc đệ tử luyện kiếm pháp, nhận được hai phong thư từ Cô Tô, phong thư này viết cho ngươi, mới lệnh cho ta tới truyền tin. Ta phải trở về luyện kiếm đây!"

"Hắn còn biết viết thư gửi về sao? Ta còn tưởng rằng hắn vui chơi đến quên cả trời đất!" Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm.

Giang Yếm Ly bưng chén trà lạnh đưa tới cho tên đệ tử kia: "Uống chút nước, nghỉ ngơi một chút rồi đi."

"Cảm ơn sư tỷ!" Người nọ cao hứng nhận lấy, uống liền một hơi cạn sạch, nói: "Không được, ta phải trở về nhanh, Ngu phu nhân......"

Giang Yếm Ly cười: "Vậy ngươi mau đi."

Tên đệ tử hành lễ với hai người, lại chạy đi như bay.

Ngụy Vô Tiện ở một bên đã nhanh tay xé mở phong thư.

Giang Trừng viết không dài, chỉ kể vài chuyện vặt vãnh ở Cô Tô, tỷ như Lam Khải Nhân dẹp quái Thủy Hành Uyên xong lại trở về dạy học cho bọn hắn, hay Nhiếp Hoài Tang cùng mấy tiểu tử Kim gia ăn nhầm quả độc trên núi, nằm bẹp mấy ngày mới khỏe lại, vài chuyện như vậy.

Kết thư viết: Hết giận thì hồi âm cho ta.

Giang Yếm Ly còn ở một bên, Ngụy Vô Tiện xem xong liền đưa thư qua cho nàng.

Sau đó quay đi sờ nắn mấy hạt sen, giả bộ bình tĩnh.

Liền nghe Giang Yếm Ly thở nhẹ một tiếng, "Đệ lại cãi nhau với A Trừng?"

Ngụy Vô Tiện chém đinh chặt sắt nói: "Không có!"

"Vậy đệ đã hết giận?" Giang Yếm Ly quan sát vẻ mặt y.

"Không...... Không phải......" Ngụy Vô Tiện ậm ừ.

"Xem ra đã hết giận." Giang Yếm Ly đưa tay chọt chọt khóe miệng Ngụy Vô Tiện, cười nói: "Bằng không thì sao Tiện Tiện của chúng ta nhận được thư liền cười đến vui vẻ như vậy?"

"Sư tỷ...." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ.

Giang Yếm Ly cười tủm tỉm mà đẩy y về phòng: "Mau đi viết thư hồi âm cho A Trừng!"

***

Ngụy Vô Tiện trở lại trong phòng, đem lá thư của Giang Trừng lăn qua lộn lại đọc mấy lần.

Sau đó lập tức viết một phong thư hồi âm cho Giang Trừng.

Hắn cũng kể lể mấy việc vụn vặt ở Liên Hoa Ổ, như Lục sư đệ hôm qua té ngã một cái, Bát sư đệ hôm trước bị mèo cào...

Cuối cùng hắn đề bút suy nghĩ một lúc lâu, viết: Sư tỷ nói với ta, khi thích một người sẽ không hiểu được chính mình. Lời này cũng quá kì lạ đi! Sư tỷ nói khi nào ta có người mình thích sẽ hiểu...... Giang Trừng, ngươi có người mình thích không?

Chữ y càng viết càng ẩu, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đọc ra mặt chữ.

Ngụy Vô Tiện viết xong đọc lại một lần, cảm thấy thật vừa lòng.

***

Mấy ngày kế tiếp, Ngụy Vô Tiện không hiểu nổi tâm tư chính mình, mỗi ngày đều đến trước cửa trạm thư tín đứng lắc lư một lúc lâu.

Bảy ngày sau, cuối cùng cũng có thư hồi âm từ Giang Trừng.

Thư Ngụy Vô Tiện viết thành một mớ lộn xộn như vậy mà Giang Trừng cũng đọc hiểu được.

Giang Trừng không trả lời vấn đề Ngụy Vô Tiện hỏi, ngược lại còn hỏi khó y một câu.

"Khi A tỷ nói với ngươi câu đó, người đầu tiên mà ngươi nghĩ đến có lẽ chính là người ngươi thích, ngươi có không?"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lập tức nói: "Có cái rắm ấy!"

Mấy tên sư đệ ngồi bên cạnh bị dọa cho hoảng sợ: "Rắm ở đâu?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Là Giang sư huynh của các ngươi đánh rắm."

"Ơ? Giang sư huynh không phải còn ở Cô Tô sao?" Đám sư đệ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ mông, cầm thư đứng dậy đi về phòng, trước khi đi còn vẫy tay nói: "Cẩn thận đó."

Nếu là trước đây, Ngụy Vô Tiện mà nghe Giang Trừng nói lung tung như vậy, y nhất định sẽ cười nhạo hắn một phen.

Nhưng mà lúc này Ngụy Vô Tiện trong lòng có quỷ, tự nhiên không dám tỏ ra thoải mái phóng túng như bình thường.

Người đầu tiên sư huynh nghĩ tới là ngươi! Làm sao bây giờ?! Còn có thể cứu vãn không?!

Thư hồi âm nói một hồi dông dài từ đông sang tây, đề tài kia rất tự nhiên bỏ qua không nhắc tới.

Ngụy Vô Tiện không biết rằng, y ở bên này nhẹ nhàng thở ra, Giang Trừng bên kia cũng bồn chồn không yên.

Khi nhận được thư, Giang Trừng đem thư nắm chặt trong tay hơn nửa ngày mới mở ra, đọc một tràng dài vô nghĩa, liếc mắt trông thấy bốn chữ kia, trong lòng tức khắc buông lỏng, chính mình không biết từ đâu mà vui sướng lan tràn khóe miệng.

Hai người cứ thư từ qua lại như vậy hơn nửa năm, Ngụy Vô Tiện cũng dần quen với việc không có Giang Trừng bên cạnh, tới lui trạm thư tín, rốt cuộc Giang Trừng mới nhắc tới việc trở về trong thư.

Giang Trừng đi thuyền đến hồ sen đã là gần cuối ngày, hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu rọi trên mặt nước những tia sáng dập dờn.

Giang Trừng ngồi ở trên thuyền ngắm cảnh sắc hồ sen, đã hơn một năm không trở về, nhìn khung cảnh quen thuộc mà trong lòng không khỏi cảm thấy hoài niệm.

Bỗng nhiên người chèo thuyền kinh ngạc mà kêu một tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Giang Trừng.

"Công tử, đằng kia......"

Giang Trừng đứng dậy vài bước đi đến đầu thuyền, liền thấy trên mặt nước một tên đệ tử Giang gia mặc y phục hoa sen chín cánh bay tới.

Trong ánh chiều tà không nhìn được rõ khuôn mặt người kia, người chèo thuyền luống cuống tay chân, lại thấy Giang Trừng đột nhiên cười nhẹ.

Giang Trừng giật lấy mái chèo trong tay người chèo thuyền, đem mái chèo chọc tới người đang bay trên mặt nước.

Người chèo thuyền mới vừa hít vào một hơi, lập tức lại mở to hai mắt nhìn.

Liền thấy người đang bay tới bị chọc đến nhảy lên một chút, sau đó chậm rãi chìm xuống đáy nước.

Chỉ một lúc sau, người nọ đột nhiên từ trong nước bay vọt ra, bắn tung toé bọt nước, hai người trên thuyền bị nước bắn ướt đẫm người.

"Ngươi ra tay cũng độc ác quá đi!" người nọ rũ nước trên tóc, oán giận nói.

Người chèo thuyền nhìn kỹ, người này chẳng phải là Ngụy Vô Tiện sao!

Giang Trừng như sớm đoán được, khoanh tay cười nói: "Thì sao nào?"

Hai người một ở dưới nước, một đứng trên thuyền, nhìn nhau một lát, bỗng nhiên bật cười ha hả.

Ngụy Vô Tiện cười bổ nhào vào mép thuyền, túm lấy Giang Trừng kéo hắn xuống nước.

Giang Trừng trên mặt còn treo nụ cười, để mặc y túm lấy.

Ngụy Vô Tiện ấn đầu Giang Trừng nói: "Mới nửa năm không gặp, tiểu tử ngươi làm sao thoát khỏi tay ta!!"

Giang Trừng hất tay y ra, hai người ở trong nước nháo một trận.

"Ngươi tưởng ngươi ngon sao?" Giang Trừng nhướng mày.

Ngụy Vô Tiện nói: "Tưởng bở! Ngươi so với ta còn kém lắm!"

Giang Trừng nói: "Có cái rắm, ngươi ngon thì tới đây!"

"Đuổi kịp ta hẵng nói!"

Ngụy Vô Tiện nói xong liền một chân dưới nước đạp vào người Giang Trừng, mượn lực xoay người bơi ra xa.

"Ngụy Vô Tiện!"

Giang Trừng bị đạp một cái lảo đảo, khi đứng vững lại thì Ngụy Vô Tiện đã bơi xa vài thước, hô một tiếng liền đuổi theo.

Giang gia đệ tử trên bờ đều xem náo nhiệt, reo hò ầm ĩ.

Giang Trừng gần một năm không xuống nước, so với kẻ ngày nào cũng lặn sông bắt cá bắt tôm như Ngụy Vô Tiện, thể lực có phần thua thiệt.

Mọi người trên bờ bỗng nhiên thét lên kinh hãi.

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại liền thấy Giang Trừng đột nhiên dừng động tác bơi, đầu thẳng tắp chúi xuống nước.

Ngụy Vô Tiện lập tức luống cuống, y bỗng nhớ ra Giang Trừng gần một năm nay không chạm sông nước, vừa trở về liền hăng máu muốn cùng y tỷ thí, sợ là bị chuột rút rồi.

Ngụy Vô Tiện lập tức xoay người bơi trở về.

Vừa vòng đến sau lưng đem Giang Trừng vớt khỏi mặt nước, liền thấy Giang Trừng mặt ngậm cười, đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện lập tức nhận ra mình bị lừa, liền nhấc chân phải phòng bị, tiếc là vẫn không kịp.

Giang Trừng ăn miếng trả miếng đạp một chân trên người y, quay người mượn lực bơi hướng về phía bờ.

Ngụy Vô Tiện tức giận cắm đầu xuống nước, tăng tốc đuổi theo: "Giang Vãn Ngâm!"

Đám đệ tử trên bờ sợ đến bất động một hồi, mới nhất thời lại reo hò hoan hô.

Đến lúc Giang Trừng bơi lên bờ, quay đầu lại hướng về phía Ngụy Vô Tiện cười đắc ý, mặc kệ y phục sũng nước, xoay người liền chạy.

Chạy chưa được bao xa liền đụng phải Giang Phong Miên bị đám đông ồn ào gọi tới.

"Cha." Giang Trừng bất đắc dĩ đứng lại.

Hơn nửa năm không gặp, Giang Trừng cũng không biết phải nói gì với Giang Phong Miên.

Bả vai đột nhiên bị người từ phía sau nặng nề chụp một cái.

Ngụy Vô Tiện đã đuổi tới.

"Giang thúc thúc."

Giang Phong Miên chỉ gật gật đầu, nói: "Trở về thay y phục, sau đó đến gặp a nương ngươi."

"Vâng." Giang Trừng nghe lời.

Tiếp theo hắn bị Ngụy Vô Tiện kéo túm trở về phòng.

Tâm tư chơi đùa của Giang Trừng gặp phải Giang Phong Miên liền tiêu tan hơn nửa.

Hắn nhanh chóng cởi áo ngoài, trung y trắng ướt đẫm còn dán ở trên người, đã bị Ngụy Vô Tiện đằng trước ấn ngã trên giường.

Ngụy Vô Tiện cười ở bên tai hắn nói: "Ngươi ở Cô Tô Lam thị lâu như vậy đã biết gạt người sao?".

Giang Trừng giãy ra nhưng không được.

Hắn đành phải quay đầu đi nói: "Binh bất yếm trá. Ngụy Vô Tiện, ngươi lui bước."

"Vậy sao?" Ngụy Vô Tiện nhướng mày.

"Để xem ta hay ngươi phải lui bước!" Y duỗi tay sờ lên sườn eo Giang Trừng.

Giang Trừng đột nhiên cuộn tròn người, cười sằng sặc.

Hắn có máu nhột, Ngụy Vô Tiện chỉ cần ra tay cù lét hắn liền vô phương chống đỡ.

Năm mười một tuổi Ngụy Vô Tiện thường dùng chiêu này đối phó hắn, sau lại bị hắn đuổi giết vô số lần mới thôi.

"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng bị cù đến chảy nước mắt, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà hét to một tiếng.

Ngụy Vô Tiện cười cười, dừng động tác.

Trong không khí nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp của hai người.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên người Giang Trừng, một tay đem hai tay Giang Trừng khoá chặt trên đầu.

Hai lớp vải quần áo mỏng truyền đến nhiệt độ cơ thể thiếu niên nóng rực.

Ngụy Vô Tiện bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, bọn họ thân thể dán chặt, bộ vị như bị lửa thiêu đốt giống nhau, trong lòng hắn nổi lên từng trận nôn nóng.

Y định buông tay nhảy ra, lại sợ Giang Trừng lúc này đột nhiên phản kích, nhất thời không biết nên làm gì.

Sau một lúc lâu, Giang Trừng ho nhẹ một tiếng, giật giật hai tay.

"Tránh ra, giường đều bị ngươi làm ướt rồi."

"Được!" Ngụy Vô Tiện hoàn hồn, lập tức buông tay nhảy xuống giường.

Việc Giang Trừng phản kích trong tưởng tượng cũng không xảy ra.

Giang Trừng đưa lưng về phía hắn nhanh chóng thay nốt y phục.

"Ta đi gặp a nương." Giang Trừng nói.

"Ừm." Ngụy Vô Tiện một thân còn ướt sũng, gật đầu.

Giang Trừng đi ra đến cửa liền quay đầu lại nhìn y, mắng một tiếng: "Còn không mau thay y phục, ngươi đợi hong gió cho khô sao? Đừng mơ bị bệnh ta hầu hạ ngươi."

Ngữ điệu quen thuộc tức khắc đem Ngụy Vô Tiện ra khỏi cơn loạn, y cao giọng đáp lời: "Thay thì thay!"

Thay y phục xong Ngụy Vô Tiện đem thay khăn trải giường bị bọn họ lăn ướt, rồi nằm sõng soài trên giường.

Ngọn lửa lúc nãy trong long y vẫn âm ỉ chưa tắt.

Giang Trừng vẫn là Giang Trừng mà Ngụy Vô Tiện quen thuộc.

Nhưng hơn nửa năm không gặp, thân hình mảnh mai của thiếu niên năm nào đã bắt đầu trổ mã, cảm nhận được bắp rắn chắc trên eo, một Giang Trừng như vậy Ngụy Vô Tiện chưa từng gặp qua.

"Không được!"

Ngụy Vô Tiện tự vả mặt mình hai cái bốp bốp, ngươi nghĩ cái gì vậy Ngụy Vô Tiện! Ngươi điên rồi sao!?

Giang Trừng đi gặp Ngu Tử Diên trở về, thấy hai má Ngụy Vô Tiện hằn đỏ năm dấu ngón tay.

Giang Trừng kinh ngạc nói: "Là vị tráng sĩ nào thay trời hành đạo?"

Ngụy Vô Tiện một chân đá qua, Giang Trừng nghiêng người tránh thoát, cười cười đi ra ngoài: "Ta đi tìm a tỷ, ngươi có đi cùng không?"

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm bóng dáng thẳng tắp quen thuộc biến mất ở cửa, từ trên giường phi thân đuổi theo: "Đi!"

***

Giang Trừng từ sau khi trở về, mỗi ngày đều ở giáo trường từ sáng sớm đến khi bóng đêm buông xuống, không phải luyện kiếm mà là thiền công.

Ngụy Vô Tiện cũng không cùng hắn luyện, chỉ ngồi chống má một bên mà ngủ gật.

Qua mấy ngày thấy chẳng có gì thú vị, y dứt khoát mặc kệ Giang Trừng, một mình chạy ra ngoài chơi.

Lúc chạng vạng, Ngụy Vô Tiện ở trong núi bắt được một con gà rừng lông sáng.

Cười đắc chí mang theo gà rừng trở về, đi ngang qua giáo trường xa xa liền thấy Giang Trừng đang dùng tay đánh gẫy một lúc mấy phiến đá lớn.

Y phục đẫm mồ hôi dính chặt trên thân thể hắn, ánh chiều tà phác hoạ ra thân hình Giang Trừng tuyệt đẹp.

Ngụy Vô Tiện đằng xa huýt một tiếng sáo về hướng người kia: "Giang Trừng!"

Giang Trừng nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, khuôn mặt bị ánh hoàng hôn ngược sáng không thấy rõ.

Ngụy Vô Tiện không biết hắn cười nói cái gì, chỉ nhìn chăm chăm vào mạn sườn trong suốt mồ hôi.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy có chút ủ rũ.

Y không ở lại giáo trường đợi, xách gà rừng đi tìm sư tỷ, bảo nàng làm canh gà hầm cho Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện chống cằm, chán muốn chết ở trong bếp nhìn Giang Yếm Ly lọ mọ nấu nướng.

Chờ đến khi mùi canh thơm toả ra, y cầm lọ tiêu cùng dầu ớt trên bàn dốc vào nồi.

Nồi canh gà sôi ùng ục lập tức nổi lên một tầng bọt đỏ au.

Ngụy Vô Tiện lấy muỗng nếm thử một ngụm canh, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, lại thêm mấy muỗng ớt cay vào.

Lại nếm một lần, mới vừa lòng mà bỏ xuống lọ dầu ớt cay.

***

Trời sẩm tối Giang Trừng mới rời khỏi giáo trường.

Trở về phòng tắm rửa thay y phục đi ra, liền thấy Ngụy Vô Tiện bưng chén bước vào.

Giang Trừng ngửi thấy mùi canh, hỏi: "Đây là cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Hôm nay ta bắt được gà rừng, nhờ sư tỷ hầm riêng cho ngươi!"

Giang Trừng thoáng nhìn chén canh đỏ lừ, cảm thấy dạ dày quặn lên: "...... A tỷ làm?"

Ngụy Vô Tiện mặt dày không biến sắc gật đầu.

Giang Trừng vẻ mặt do dự mà nhận lấy chén, múc một muỗng canh cho vào miệng.

"......"

Giang Trừng gấp gáp rót cho mình ly trà lạnh, uống một hơi cạn sạch, mới áp xuống được một chút nóng rát đang thiêu đốt cổ họng.

"Ngụy Vô Tiện ngươi muốn hại chết ta sao?!" Giang Trừng cả giận nói.

Ngụy Vô Tiện cười hết sức vui vẻ, hắn bưng chén canh lên uống, sắc mặt không đổi: "Ta chỉ thêm một chút gia vị để tăng hương vị."

Hẳn là "một chút".

Giang Trừng đối với "một chút" này của Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ khinh thường.

Hắn lại rót cho mình một ly trà, gắp một miếng thịt nhúng vào trong ly rồi mới đưa lên miệng.

Ngụy Vô Tiện nhăn mặt ra vẻ đau đớn: "Ớt cay là linh hồn của món ăn!"

"Cút."

Giang Trừng lười phản ứng với y, vùi đầu ăn.

***

Chỉ chốc lát sau, hai người mũi đều cay đến ra tầng mồ hôi mỏng, Ngụy Vô Tiện cũng rót cho mình một ly trà.

"Giang Trừng, vì sao ngươi phải liều mạng như vậy?" Uống một ngụm trà, Ngụy Vô Tiện đột nhiên hỏi.

Giang Trừng bỗng nhiên sặc một cái, nhíu mày hỏi: "Cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta cảm thấy ngươi có việc gì đó giấu ta."

Giang Trừng liếc hắn một cái: "Không có việc gì."

Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng, buông chén đũa nhìn hắn.

Giang Trừng cũng buông chén đũa.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Hiện giờ Ôn cẩu tác loạn tứ phương, ai biết ngày nào đao rơi xuống đầu chúng ta. Nếu như không thể tự bảo vệ mình, chúng ta biết trông vào ai bảo hộ Vân Mộng Giang thị?"

"Ngụy Vô Tiện, ta nhất định phải bảo vệ Vân Mộng."

Ta không thể để mất tất cả một lần nữa.

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng.

Trong lòng y cảm nhận được một cỗ bi thương nhàn nhạt, tựa như người ngã xuống hang sâu cùng cốc bỗng nhặt được báu vật vô giá, do đó lo được lo mất, buồn vui khôn kể.

Lời nói của Giang Trừng phảng phất kiên định, càng làm cho Ngụy Vô Tiện thấy đồng cảm, như bản thân mình cũng từng trải qua việc đó.

Y đập bàn nói: "Giang Trừng ngươi đừng nói lời nghĩa khí! Mấy chuyện như vậy ngươi không định nhờ cậy ta sao? Là sợ ta quá lợi hại, đến lúc đó ôm hết công trạng của ngươi?"

Giang Trừng đang bưng chén nhỏ uống canh, cay đến khóe mắt chóp mũi đều đỏ bừng, nghe thấy vậy ngẩng đầu liếc y một cái: "Có bản lĩnh ngươi liền tới đi, từ khi nào Giang Vãn Ngâm ta sợ ngươi?!"

Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng liếc đến ngẩn người, còn muốn nói gì đó đột nhiên nghĩ không ra.

Trước kia tại sao y không cảm thấy ánh mắt Giang Trừng có điện như vậy......

Ngụy Vô Tiện vội vàng đóng băng ý niệm trong đầu mình, vô thức bưng chén canh lên uống ừng ực, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng, liền sặc cái chết đi sống lại.

***

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vô Tiện liền cùng Giang Trừng đến giáo trường luyện tập.

Tên Hỗn Thế Ma Vương luôn cầm đầu quấy rối đã ở yên một chỗ, Ngu Tử Diên cũng nhân cơ hội này đem toàn bộ đệ tử Vân Mộng từ trên xuống dưới dạy dỗ lại một phen.

Vào lúc này hoa sen trong hồ đều yên ả thanh tịnh.