[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên

Chương 16: Huyền Vũ



Mấy ngày kế tiếp, Ôn Triều gióng trống khua chiêng mà sai người đến chỗ ở của đệ tử thế gia truy tìm. Trong lúc đó, vài người không kìm nén được xung đột với tu sĩ Ôn gia, cuối cùng đều là các đệ tử dẫn đầu của môn phái can ngăn nhịn xuống.

Cuối cùng, trừ vò rượu bị bỏ mê dược bị vứt lăn lóc ở trong hầm rượu —— mê dược này cuối cùng tra ra vẫn là dược của tu sĩ gia tộc Ôn thị —— thì ngoài ra không thu hoạch được gì.

Ôn Triều cực kỳ bực, càng ngày càng trầm trọng thêm, quát mắng mọi người càng quá đáng, sai sử mọi người săn đêm khắp nơi.

Ôn Trục Lưu tuy đã chết, nhưng vẫn còn Kỳ Sơn Ôn thị.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng điểm này, Kỳ Sơn Ôn thị chưa ngã, thì tiên môn bách gia vẫn bị bao phủ dưới bóng ma này.

Vì thế mọi người tuy lòng mang căm giận, nhưng cuối cùng ngoài mặt vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh như không có việc gì.

Nhưng làm người khó hiểu chính là, Ôn Trục Lưu chết nhưng không khiến cho Ôn Nhược Hàn chú ý đến.

Như kiểu người này chỉ là một sợi râu ria nhỏ bé, đã chết hay là chết như thế nào, cũng không đáng để hắn động một ngón tay.

Mọi người khi lén nói chuyện phiếm cũng kinh ngạc vài câu, cuối cùng vẫn không tìm ra được lý do.

Nhưng Giang Trừng đối với tình huống này lại cực kỳ để ý.

Đêm đó hắn đi thám thính chỗ ở của Ôn Triều suýt chút nữa đã bị tóm, lúc đó hắn thấy Ôn Nhược Hàn mật đàm cùng Ôn Trục Lưu, điều này đủ để chứng minh đối với Ôn Nhược Hàn, Ôn Trục Lưu vẫn còn có chút tác dụng.

Đến nỗi nhi tử ngu ngốc Ôn Triều này còn không đáng để Ôn Nhược Hàn tự mình tới thăm.

Vậy mà Ôn Trục Lưu đột nhiên chết, Ôn Nhược Hàn lại thờ ơ sao?

Là ta thiếu sót cái gì?

Giang Trừng nghĩ, ở trong đầu lặp lại hồi ức chi tiết trước khi bọn họ động thủ, muốn tìm ra chút dấu vết mình đã bỏ quên.

Nhưng thời gian để lại cho hắn lại không nhiều lắm.

Không quá mấy ngày, Ôn Triều liền định địa điểm săn đêm ở núi Mộ Khê.

Dọc theo đường đi, Ôn Triều ôm lấy thị thiếp được hắn sủng ái là Vương Linh Kiều của hắn, mấy ngày trước thấy mọi người hắn lại trưng ra bộ dáng hắn nghiến răng nghiến lợi, bây giờ lại làm ra bộ dáng xuân phong đắc ý.

Nhưng không ai đồng ý quan tâm hắn có hỉ sự gì.

Ngụy Vô Tiện chui rúc khắp nơi, muốn tới kéo túi thơm, quay đầu lại thấy Lam Vong Cơ bị thương ở chân chưa lành, nhìn không hợp mắt, liền thượng lượng cùng Giang Trừng nói đi cõng hắn.

Giang Trừng biết điều điều này không quan trọng đến đại cục nhưng vẫn không áp được cơn bực bội dâng lên trong lòng: "Muốn đi cứ đi, hỏi ta làm chi!"

Lần này đi núi Mộ Khê, Giang Trừng đã hạ quyết tâm phải đem mạng Ôn Triều với Vương Linh Kiều chôn tại nơi này.

Đến lúc đó hắn cố ý xúc động tấn công Huyền Vũ, thừa dịp chưa sẵn sàng chuẩn bị, mượn tay Huyền Vũ giết chết Ôn Triều. Như vậy mặc dù Ôn Nhược Hàn giận chó đánh mèo, tiên môn bách gia đệ tử đều ở trong đó, muốn động thủ, Ôn Nhược Hàn còn phải xem xét ước lượng.

Mà Ngụy Vô Tiện đối với lần lên núi này không chút nào cảm kích, lúc này còn vòng bên người Lam Vong Cơ lải nhải "Vong Cơ huynh", hẳn là đã bị từ chối.

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, bỏ qua một, mắt nhìn hướng khác.

Không bao lâu, mọi người liền xuống đến đáy động.

Đi một lúc lâu rồi vẫn không thấy yêu thú, Vương Linh Kiều khuyến khích Ôn Triều đem Miên Miên tới làm mồi, dụ yêu thú kia hiện thân.

Giang Trừng thầm nghĩ, bất luận sống mấy đời, chó đều không bỏ được thói ăn cứt, thật ghê tởm.

Cô nương gọi là Miên Miên kinh hãi khắp nơi tránh né, bên trong phân loạn, Ngụy Vô Tiện đang muốn ra tay, liền sửng sốt.

Giang Trừng đi trước y một bước, ôm vai Miên Miên, lui đến gần mặt nước cạnh một cái "đảo nhỏ".

Người Ôn gia lập tức cầm vũ khí xông tới.

Ôn Triều cười lạnh nói: "Giang Trừng, hôm nay ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nhưng ta hôm nay lại không muốn ngươi làm anh hùng! Người đâu ——"

Ngụy Vô Tiện thừa dịp hỗn loạn đoạt được kiếm từ tu sĩ Ôn gia, ngăn ở trước hai người.

Ôn Triều tức giận đến gân xanh nổi trên trán: "Bắn tên! Bắn tên cho ta! Nếu các ngươi nguyện ý vậy thì ta cho ba người các ngươi làm mồi!"

Mũi tên toán loạn bắn tới, ba người vội vọt đến tránh sau cột đá, liền thấy vô số mũi tên dồn dập bắn vào nước.

Giang Trừng nhếch khóe miệng.

Ôn Triều không bảo dừng, tu sĩ Ôn gia một bên bắn tên một bên xúm lại tiến lên.

Lúc ba người sắp bị vây bắt, mặt nước bỗng nhiên xuất hiện một trận dị động.

Một cái móng vuốt cô cùng lớn vô vươn từ trong nước ra, ở bên bờ vỗ một cái, tức khắc có mấy tu sĩ Ôn gia ở gần bờ trực tiếp bỏ mạng.

"Yêu thú! Yêu thú!"

Không biết là ai kinh hô một tiếng, tu sĩ Ôn gia tức khắc dời mũi tên, đồng thời hướng tới yêu thú vì bị làm phiền mà nổi dậy.

Giang Trừng nhân cơ hội này đẩy Miên Miên cùng Ngụy Vô Tiện ra, xoay người chạy thẳng đến phía Ôn Triều.

Lúc này bên người Ôn Triều chỉ có mấy tu sĩ tu vi nông cạn, không có Ôn Trục Lưu, Giang Trừng muốn bắt hắn dễ như trở bàn tay.

Ngụy Vô Tiện chạy theo Giang Trừng vài bước, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai, quay đầu nhìn lại, ả ác phụ Vương Linh Kiều này vẫn chấp nhất với Miên Miên!

Mắt thấy mấy cái bàn ủi huy hiệu Gia phó sắp khắc lên mặt của Miên Miên.

Ngụy Vô Tiện lập tức quay người, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc chắn trước người Miên Miên.

Chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm leng keng, áo trước ngực Ngụy Vô Tiện bị bàn ủi nóng bỏng đinh vào bị cháy hầu như không còn, lộ ra da thịt tiếp theo sẽ bị khối kim loại kia gắn vào.

Ngụy Vô Tiện cắn răng nhịn sau một lúc lâu, trước ngực lại không hề đau đớn, nghi hoặc cúi đầu vừa thấy, nở nụ cười: "Ha, Thật là quá đúng dịp!"

Giơ tay một chưởng đem đẩy Vương Linh Kiều ra, một chưởng này của Ngụy Vô Tiện không chút lưu tình chút nào, Vương Linh Kiều trực tiếp bay xa ra mấy trượng, ngã xuống mặt đất miệng phun máu tươi.

"Kiều Kiều!"

Ôn Triều ở xa xa nhìn thấy, nhưng cũng không chạy qua, vội gào thét đầy tớ đi cứu người.

Yêu thú kia đã nuốt mấy người gần bờ vào bụng, còn lại mọi người hoảng loạn chạy tứ tán.

Giang Trừng nhân cơ hội một phen tóm lấy Ôn Triều, kéo tới bờ nước.

Ôn Triều hoảng loạn mà giãy giụa: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi sao? Dám đụng đến ta?!"

Giang Trừng không nói hai lời giơ tay hung hăng cho Ôn Triều một quyền, đánh đến mức hắn kêu thảm thiết một tiếng, nước mắt máu mũi tức khắc chảy ra.

Mắt thấy khoảng cách với yêu thú ăn thịt kia ngày càng gần, Ôn Triều cái gì cũng không rảnh để lo, lớn tiếng khóc nức nở kêu thảm thiết: "Ôn Trục Lưu! Mau tới cứu ta! Ôn Trục Lưu!! CỨU TAAAAA!"

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện nhất thời cứng đơ lại.

Hai người liếc nhau.

Ngụy Vô Tiện cười gượng một tiếng: "Ôn Triều ngươi bị dọa ngu luôn rồi, Ôn Trục Lưu..."

"Đã chết?"

Chỉ nghe giữa không trung có một người nói tiếp.

Giang Trừng nắm lấy Ôn Triều, còn chưa quay đầu lại, một chưởng xé gió sắc bén hướng thẳng tới giữa lưng hắn mà đến.

Ngụy Vô Tiện chỉ kịp quát: "Cẩn thận sau lưng!"

Giang Trừng túm Ôn Triều đột nhiên xoay người, đem Ôn Triều chắn trước ngực.

Nhìn một chưởng sắp ập vào trước mặt, Ôn Triều hoảng sợ mà trừng lớn mắt, bộ dáng cực kỳ sợ hãi.

Chỉ thấy Ôn Trục Lưu như sớm đã có chuẩn bị, biến chưởng thành trảo, bắt lấy cổ áo Ôn Triều, tay kia nháy mắt lao thẳng tới mặt Giang Trừng.

Đôi mắt Giang Trừng trợn đỏ như máu, cầm kiếm muốn đâm, Ôn Trục Lưu lại một chưởng lật cổ tay hắn ra.

Lòng bàn tay Giang Trừng đau xót, nháy mắt buông ra, kiếm trong tay rơi xuống đất.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới chạy đến, mắt thấy bàn tay trần của Giang Trừng sắp đón nhận một chưởng của Ôn Trục Lưu liền giơ tay ném kiếm trong tay mình về hướng Ôn Trục Lưu.

Dư quang nơi đáy mắt Ôn Trục Lưu thoáng nhìn sang, không rảnh ngăn cản Giang Trừng, trở tay chuyển động giữ lại kiếm, miễn cưỡng chống chịu chưởng này của Giang Trừng.

Bị một chưởng này đánh lui về phía sau, Ôn Trục Lưu vẫn nắm lấy Ôn Triều, nhấc chân đạp vào giữa bụng Giang Trừng.

Giang Trừng nhất thời chưa chuẩn bị, tay bắt lấy Ôn Triều lập tức phải buông ra, trực tiếp bị đá tới vách đá.

Ngụy Vô Tiện nhào lên tiếp được hắn, vội la lên: "Giang Trừng!"

Giang Trừng nâng tay áo lau vết máu bên khóe miệng, nhìn Ôn Trục Lưu mang theo Ôn Triều nháy mắt nhảy xa ra mấy trượng.

Trong nháy mắt những chuyện này xảy ra, mọi người khắp nơi trốn tránh cùng tu sĩ Ôn gia loạn chiến lúc này mới phát hiện tình hình bên này.

Có người lập tức kinh hô nói: "Ôn Trục Lưu!"

"Không phải hắn bị thiêu chết rồi sao!?"

Tất cả mọi người đều muốn hỏi vấn đề này.

Giang Trừng giằng co với Ôn Trục Lưu.

Giang Trừng âm thanh tàn nhẫn nói: "Ngươi không chết."

Ôn Trục Lưu không để bụng nói: "Ta mấy ngày nay ra ngoài làm việc, nhờ một huynh đệ thay ta mấy ngày, hôm nay trở về liền nghe nói... Hắn đã chết. Là do ngươi làm?"

Giang Trừng hung tợn mà trừng hắn, tay nắm chặt quyền.

Đột nhiên, lúc này yêu thú to lớn bị Ôn Trục Lưu đoạt đi chú ý của mọi người gầm nhẹ một tiếng, hai móng vuốt càng ngày càng đến gần bờ.

Ôn Triều sợ tới mức "A" một tiếng, luống cuống tay chân mà bám vào Ôn Trục Lưu, thần sắc hoảng sợ, thoạt nhìn buồn cười vô cùng: "Đừng, đừng nhiều lời với bọn chúng! Mau bỏ đi!"

Ôn Trục Lưu nhíu nhíu mày, cũng không muốn nói cái gì nữa, bắt lấy Ôn Triều xong muốn ngự kiếm bỏ chạy.

Chỉ nghe Ôn Triều hô: "Kiều Kiều! Mang cả Kiều Kiều theo!"

Giang Trừng lập tức nói: "Ngăn bọn chúng lại! Bọn chúng sẽ lấp cửa động!"

Ôn Trục Lưu giơ tay ngăn một cái ám tiễn bắn ra, miễn cưỡng ngăn trở lại bước chân muốn tiến lên của mọi người.

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện vội vàng đuổi theo.

Nhưng đã muộn rồi.

Người Ôn gia trong tay đều có kiếm, hai chân chạy làm sao có thể so với ngự kiếm mà đi, khi mọi người đuổi tới cửa động, đám người Ôn Triều đã chém đứt dây leo, lấp kín cửa động.

Kim Tử Hiên một quyền nện lên trên vách đá: "Ôn gia thật là khinh người quá đáng!"

Giang trừng mắt thấy hết thảy việc này, bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn, che bụng, phun ra một ngụm máu.

Ngụy Vô Tiện hoảng loạn một bên nói: "Giang Trừng ngươi bị sao vậy?"

Giang Trừng phảng phất như không nghe thấy, dựa vào vách đá, hắn ngơ ngẩn mà nhìn đỉnh động.

Ôn Trục Lưu chưa chết.

Tất cả đều không kịp nữa rồi.

Xung quanh có rất nhiều người đang trầm trầm khóc nức nở.

Giang Trừng hung hăng đập đầu lên vách đá vài cái.

Ngụy Vô Tiện bắt lấy cổ áo Giang Trừng: "Giang Trừng, ngươi làm gì đấy!?"

Ánh mắt Giang Trừng tan rã, trong mắt một mảnh đỏ đầy tơ máu.

Hắn nói giọng khàn khàn: "Ôn Trục Lưu chưa chết."

Ngụy Vô Tiện trong lòng lúc này cũng là một mảnh u ám, nhưng y không nhìn nổi Giang Trừng như thế.

Y ấn Giang Trừng, thấp giọng quát: "Chưa chết vậy chờ chúng ta đi ra ngoài giết hắn, chúng ta không phải chỉ có duy nhất một con đường chết! Hiện tại giải pháp đầu tiên là phải tìm đường đi ra ngoài."

Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện nắng đến sửng sốt, ánh mắt chậm rãi tụ ở trên mặt hắn.

Không sai.

Còn kịp, vẫn kịp.

Năm đó trở lại Liên Hoa Ổ sau đấy Ôn Triều mới tới cửa giết, phải đi về nói cho cha mẹ phòng bị, còn kịp, vẫn kịp...

Giang Trừng đẩy rớt tay Ngụy Vô Tiện, sờ soạng vách đá đứng lên, lau mặt.

Ngụy Vô Tiện trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Giang Trừng nói: "Đầm nước kia có dòng chảy, dưới đáy tất có đường ra ngoài."

Mọi người nghe tiếng đồng thời nhìn qua.

Vừa mới nhìn thấy Giang Trừng đánh nhau với Ôn Trục Lưu, trong lòng mọi người đều đoán được ít nhiều kế giết Ôn Trục Lưu hẳn là do bọn họ làm.

Lúc này nghe Giang Trừng mở miệng, tiếng khóc nức nở nhất thời đều nhỏ đi.

Có người ngập ngừng nói: "Nhưng mà yêu thú kia còn ở trong nước..."

Giang Trừng khụ một tiếng: "Một lúc nữa có mấy người ở lại để thu hút sự chú ý của yêu thú, Ngụy Vô Tiện xuống nước dò đường. Nếu thật có đường ra, người bơi giỏi mang theo ngươi bơi kém, người không bị thương mang theo người bị thương, theo thứ tự xuống nước."

Sau một lúc lâu tĩnh lặng, lại có người nói: "Người ở lại thì làm gì bây giờ?"

Giang Trừng còn chưa mở miệng, Ngụy Vô Tiện liền nói: "Tất nhiên là dẫn yêu thú lên trên bờ, nhân lúc chưa phòng bị thì xuống nước trốn thoát!"

Giang Trừng không nói gì.

Ngụy Vô Tiện nói hết sức nhẹ nhàng, yêu thú lớn như vậy, có thể dẫn đến trên bờ không còn chưa nói, nếu thật sự có thể dẫn tới trên bờ thì chế trụ nó kiểu gì để nhân cơ hội chạy trốn? Nếu nhất thời không kịp, thì tất phải có người bỏ mạng.

Giang Trừng hỏi: "Ai ở lại?"

Mọi người tức khắc cúi đầu không nói.

Bọn họ đều đã biết được yêu thú kia rất lợi hại, bây giờ còn có thi thể người nằm ở bên đầm. Bọn họ một đám tay không tấc sắt, đi thu hút yêu thú này, chẳng khác nào là có đi không có về.

"Ta." Ngụy Vô Tiện nói.

"Ta ở lại." Một người khác nói.

Tức khắc có người thở nhẹ: "Công tử không thể!"

Kim Tử Hiên nói: "Tất cả mọi người đều không muốn lưu lại, chẳng lẽ lại chờ chết tại đây?"

Bỗng nhiên có người bạch bạch vỗ tay, ở trong sơn động đặc biệt vang vọng.

Ngụy Vô Tiện nói: "Không nghĩ tới Kim công tử còn có chút cốt khí!"

"Hừ!" Kim Tử Hiên hừ lạnh, không muốn đáp lại hắn.

Lại một người nữa giơ tay: "Ta cũng ở lại."

Lần này người nói chuyện lại là Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện kêu lên: "Lam Trạm ngươi điên rồi, chân của ngươi còn bị thương!"

Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không sao. Giang công tử ở lại không?"

"Ở lại."

"Hắn không ở lại."

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đồng thanh lên tiếng.

Giang Trừng nhíu mày.

Ngụy Vô Tiện trừng mắt: "Trên người của ngươi có thương tích!"

Giang trừng nói: "Thì làm sao? Ta không tàn phế. Bốn người đã đủ rồi, bây giờ chúng ta đi dẫn yêu thú, ngươi lặn xuống dưới nước dò đường."

Ngụy Vô Tiện đứng bất động, hai người thẳng tắp đối diện.

Sau một lúc lâu, Giang Trừng thấp giọng nói: "Biết rõ không thể mà vẫn làm, ngươi rõ ràng am hiểu nhất. Đừng cản ta."

Ngụy Vô Tiện cứng lại, cắn răng: "Không thể cậy mạnh."

Giang trừng bất đắc dĩ: "Lời này ngươi tự nói với chính mình đi!"

Mọi người trở lại bên bờ, yêu thú kia đã ăn sạch thi thể gần nước, nước nhiễm một mảnh màu đỏ máu.

Giang Trừng nhớ tới biện pháp lúc trước của Ngụy Vô Tiện, trên lòng bàn tay dính máu vẽ vài nét, trên mặt đất nhấn một cái, tức khắc một ngọn lửa bùng lên.

Kim Tử Hiên nhặt mấy mũi tên rơi rải rác dưới mặt đất, giơ tay hướng yêu thú đã lùi về trong nước ném ra mấy cái mũi tên.

Chỉ nghe yêu thú kia gầm nhẹ một tiếng, hướng tới chỗ hai người dò đầu ra.

Giang Trừng nhanh chóng lui về phía sau mấy trượng, yêu thú liền thẳng hướng Kim Tử Hiên mà lao đến.

Giang Trừng lập tức nổi lửa lên tại chỗ, nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của yêu thú kia. Đợi cho yêu thú chuyển hướng chậm rãi sang Giang Trừng, Kim Tử Hiên lui ra chỗ khác mấy trượng, lại bắn mấy mũi tên trúng yêu thú.

Yêu thú tức giận mà rống lên, đập nát mấy cột đá, lại lần nữa hướng tới Kim Tử Hiên mà đi.

Lúc này, yêu thú kia đã bò nửa thân mình từ trong nước ra.

Giang Trừng quát: "Ngụy Vô Tiện, mau!"

Ngụy Vô Tiện đáp một tiếng, lập tức lặng yên không một tiếng động mà ẩn vào trong nước.

Không gian trên bờ cũng không lớn, hai người e sợ yêu thú lên bờ sẽ phá nát cái sơn động này, vì thế bên này lửa tắt thì bên kia mũi tên tới, hai người trêu chọc yêu thú như chơi khỉ, cũng không để nó trở mình lên được.

Giang Trừng càng ngày càng nhăn chặt lông mày, yêu thú kia càng thêm tức giận.

Đang lúc Giang Trừng trong lòng mặc niệm Ngụy Vô Tiện nhanh nha chút, Ngụy Vô Tiện liền từ trong nước nhô đầu ra, kêu lên: "Có động, một lần năm sáu người có thể đi qua!"

Chúng gia đệ tử đồng thời kinh hỉ mà kêu ra tiếng.

Giang Trừng tránh khỏi cái đầu thật lớn của yêu thú đột nhiên xông tới, lảo đảo lui lại mấy bước, cung tên trong tay Kim Tử Hiên đã bắn hết, nhặt lên một thanh kiếm ném vào nó.

Lam Vong Cơ cầm kiếm nhảy đến đỉnh đầu yêu thú kia, chọc nó gào rống một tiếng, tức khắc điên cuồng vặn vẹo.

Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái nhìn thoáng tình trạng bên kia, ném xuống một câu: "Đệ tử Giang gia theo lời Giang sư huynh mới vừa nói, bảo hộ bọn họ xuống nước!" Nói rồi nhặt lên một thanh kiếm chạy sang bên kia.

Miên Miên mới vừa rồi được hư Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng cứu đang há mồm muốn nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng, Ngụy Vô Tiện đã vọt vào loạn cục bên trong.

Bốn người cùng yêu thú quần đấu một chỗ, mắt thấy những người khác gần như đều đã vào nước, chỉ còn Ngũ sư đệ ở trên bờ, nước mắt lưng tròng, một bộ làm như muốn xông lên rồi lại sợ cực kỳ.

Ngụy Vô Tiện lấy kiếm chống đầu yêu thú kia trên vách đá, quát: "Đi mau a!"

Ngũ sư đệ khóc ròng nói: "Sư huynh... Mấy huynh làm sao bây giờ..."

Giang Trừng thở hổn hển kêu lên: "Đệ trở về nói cho cha mẹ của huynh, Ôn gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta, để cho bọn họ sớm có chuẩn bị! Sau khi rời khỏi đây cẩn thận người của Ôn gia, nhớ dẫn người tới cứu chúng ta!"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Các sư huynh đành dựa vào đệ đấy sư đệ!"

"Được!" Ngũ sư đệ một phen lau nước mắt mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng đáp ứng.

"Đi mau!"

Ngũ sư đệ lúc này mới chui vào trong nước, giây lát đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Bốn người lại miễn cưỡng chịu đựng một lát, đỉnh đá thường có đá rơi xuống, Giang Trừng lo lắng yêu thú sẽ chấn sụp mất động, liền hô: "Ta thu hút chú ý của nó, đem đầu nó kẹp vào chỗ hẹp kia, làm nó không thể lăn lộn nữa!"

Còn không đợi hắn đi chuyển, Nguỵ Vô Tiện mới thoát thân từ hiểm cảnh kêu lên: "Để ta!"

Y rút kiếm nhảy lên chọc thẳng vào con mắt yêu thú, chỉ thấy yêu thú kia né sang một bên, cái mũi phun khí muốn đâm vào y. Ngụy Vô Tiện vội vàng lui ra chỗ hẹp kia.

Y chạy trốn đã nhanh, yêu thú kia lại càng nhanh hơn.

Ngụy Vô Tiện sắp đến chỗ hẹp đột nhiên dừng bước đang muốn chuyển hướng, để cho yêu thú kia dựa vào quán tính vọt vào chỗ hẹp.

Không ngờ cái đầu thật lớn kia lại trực tiếp đập bay Ngụy Vô Tiện ra ngoài, răng lớn sắc nhọn trên cánh tay Ngụy Vô Tiện xé xuống một mảng thịt.

"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng quát.

Ngụy Vô Tiện bị đụng vào vách đá đối diện, che cánh tay ngã xuống đất, một lúc lâu không đứng dậy.

Cũng may yêu thú lần này cũng bị mắc kẹt, tiến lùi không được, lúc này đang gào rống muốn thoát ra ngoài, không rảnh ăn Ngụy Vô Tiện.

Ba người Giang Trừng vội xông lên, nâng Ngụy Vô Tiện dậy: "Ngươi sao rồi?!"

Không cẩn thận chạm vào cánh tay bị thương của y, Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng, hít hà một hơi: "... Không chết được. Mau, nhân lúc nó đang bị kẹt, chúng ta mau xuống nước."

Kim Tử Hiên nói: "Chỉ sợ không thể xuống."

Mọi người nghe tiếng ngẩng đầu, liền thấy yêu thú kia sức lực vô cùng lớn, đem cột đá đang vây nó lung lay đến sắp vỡ ra.

"Đệt..." Ngụy Vô Tiện chửi nhỏ một tiến.

"Đi mau!"

Giang Trừng cõng Ngụy Vô Tiện, Kim Tử Hiên đỡ Lam Vong Cơ đi đường không tiện, bốn người nhanh chóng tìm cái hướng, chạy mất.

Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi không nghe thấy tiếng yêu thú gào rống, không cảm giác được đá rơi lăn lộn nữa, Giang Trừng mới miệng lớn thở hổn hển, chống đầu gối buông Ngụy Vô Tiện xuống.

Lam Vong Cơ cùng Kim Tử Hiên cũng dán vào vách đá ngồi xuống, lúc này là giữa tháng 11, trừ Ngụy Vô Tiện, mỗi người đều chạy ra một thân mồ hôi.

Nghỉ ngơi một lát, Giang Trừng đột nhiên duỗi tay lột ra cổ áo của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cả kinh nói: "Còn có người đâu... Ngươi... Muốn làm gì?"

Nói rồi liếc mắt nhìn hai người đối diện một cái.

Lam Vong Cơ cúi đầu vẻ mặt chết lặng, phảng phất cái gì cũng chưa nghe thấy, Kim Tử Hiên quét mắt một cái, hừ một tiếng trực tiếp bỏ qua một bên.

Mắt Giang Trừng trợn trắng: "Băng bó cho ngươi! Muốn chết thì nói thẳng!"

Áo trong của hắn lúc này ướt sũng mồ hôi, lúc này chỉ có áo trong của Nguỵ Vô Tiện còn sạch sẽ chút.

Giang Trừng cúi đầu thấy một mảnh quần áo trước ngực Ngụy Vô Tiện bị bàn ủi hủy tiêu mất một mảng, hừ một tiếng, đem áo trong cởi ra, cúi đầu phủ lên.

Ngụy Vô Tiện bị động tác Giang Trừng làm cho trong nháy mắt nhảy dựng sống lưng, lại không biết đụng tới miệng vết thương nào, đau đến hít khí.

Lại sợ Giang Trừng nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình lúc này, tức khắc vẻ mặt rối rắm.

Kim Tử Hiên quay đầu nhìn thấy thần sắc y, chỉ nghĩ là y đau, trên mặt lộ ra một vệt cười nhạo.

Ngụy Vô Tiện liếc mắt trừng hắn một cái, tìm lời nói với Giang Trừng: "Đúng rồi Giang Trừng, trước ngực ta là vết bàn ủi mà ả Vương Linh Kiều dí vào. Ngươi nói xem có đúng dịp không, ả dí đúng vào cái hộ tâm kính ngươi đưa ta! Ngươi xem!"

Giang Trừng không lên tiếng, từ áo trong cắn xuống một mảnh vải bố dài, tiện tay kéo lại quần áo Ngụy Vô Tiện, thầm nghĩ: Đúng dịp cái rắm!

Trong động không có mặt trời mặt trăng, nương theo ánh sáng từ mồi lửa băng bó vết thương đơn giản cho Ngụy Vô Tiện, ước chừng trời đã tối rồi.

Trong một mảnh an tĩnh, Kim Tử Hiên đột nhiên nói: "Yêu thú trong động này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện dựa vào người Giang Trừng, nói: "Nhìn giống như rùa."

Giang Trừng nói: "Là Huyền Vũ."

Lam Vong Cơ giật mình, thấp giọng nói: "Trên sách cổ ghi lại Huyền Vũ tàn sát, lấy người làm thức ăn. Nếu con này là con trên sách cổ ghi lại thì hẳn phải hơn bốn trăm tuổi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Hơn bốn trăm tuổi?! Ôn Triều bắt chúng ta tới giết một con yêu thú còn sống lâu hơn cha hắn?"

Kim Tử Hiên nói: "Hiện tại có hai con đường, giết nó hoặc là không giết rồi chờ cứu viện."

Ngụy Vô Tiện nói: "Nơi này về Vân Mộng hoặc là Lan Lăng gọi viện binh cả đi cả về ít nhất cần bảy ngày, Cô Tô thì gần hơn chút..."

Lam Vong Cơ trong tay áo nắm chặt quyền: "Cô Tô sẽ không có người tới."

Ba người còn lại tức khắc trầm mặc, chuyện Lam gia gặp nạn bọn họ cũng đã biết được.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Chúng ta chưa chắc phải chờ đến khi có người đến cứu."

Kim Tử Hiên hỏi: "Có ý gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta chọc giận Ôn Triều, nếu Ôn Triều phái người canh gác xunh quanh núi Mộ Khê, vây bắt người chạy ra ngoài của chúng ta... Vậy thì không còn cách nào khác."

Ở bên ngọn lửa không quá sáng, bốn người tầm mắt chạm nhau.

Làm sao bây giờ?

Giết.