[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên

Chương 20: Mổ đan



Vào đêm, Ngụy Vô Tiện chợt nghe động tĩnh rất nhỏ ngoài cửa.

Cửa bị mở ra, một người mặc áo hoa văn thái dương liệt hỏa của tu sĩ Ôn gia đi đến. Tiếp theo cậu xoay người thật nhanh đóng lại cửa, trong phòng nhanh chóng lại tối sầm.

Ngụy Vô Tiện thần sắc khẩn trương mà nhìn chằm chằm người tới, e sợ là tên khốn kiếp Ôn Triều lại nghĩ ra biện pháp dằn vặt nào đó, muốn bắt bọn họ làm thú vui.

"Ngươi..." Ngụy Vô Tiện vừa định mở miệng quát hỏi, trong miệng tức khắc nảy lên một trận tanh ngọt, yết hầu đau nhức.

"Xuỵt... Ngụy, Ngụy công tử đừng khẩn trương, ta là Ôn Ninh." Trong bóng đêm thanh âm người nọ nghe ôn hòa vô hại, Ngụy Vô Tiện vẫn bởi vì cậu đến gần mà thần kinh căng thẳng.

Họ Ôn? Người của Ôn gia?

Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào nói: "... Ai?"

Thấy Ngụy Vô Tiện dường như đã mất ấn tượng với cậu, Ôn Ninh dí sát vào chút: "Ở hội Thanh Đàm, chúng ta đã gặp nhau, lúc bắn tên..."

Đôi mắt dần dần thích ứng bóng tối, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nhận ra bộ dáng Ôn Ninh.

"... Ngươi? Tới làm gì?"

Ôn Ninh thấy Ngụy Vô Tiện nhận ra mình, nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Ta, ta tới cứu các ngươi ra ngoài."

Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc.

Ôn Ninh bị ánh mắt của y làm sợ tới mức lui nửa bước, nói lắp nói: "Ta... Thật là, là tới cứu các ngươi. Ôn Triều không ở đây, thủ vệ canh cửa đã bị ta đã thay thế..."

Ngụy Vô Tiện không thể ngăn suy nghĩ tìm được đường sống trong chỗ chết, y lập tức mừng như điên.

Có thể cứu Giang Trừng ra ngoài...

Mãnh liệt kiềm chế kích động trong lòng xuống, Ngụy Vô Tiện thanh thanh yết hầu, miễn cưỡng có thể nói ra lời: "Ngươi dám thả chúng ta đi, không sợ Ôn Triều trở về tìm ngươi tính sổ?"

Ôn Ninh nói: "Ngụy công tử không cần lo lắng. Ôn Triều dựa vào cớ tiêu diệt Giang gia xong báo cáo kết quả làm việc, tra tấn hai người các ngươi chỉ là phát tiết hận thù cá nhân của mình, các ngươi nếu chạy thoát, hắn cũng không dám, không dám lộ ra quá mức."

Ôn Ninh nói lắp bắp, Ngụy Vô Tiện lại lập tức nghe hiểu.

Bằng bản thân Ôn Triều nào dám dễ dàng động đến Vân Mộng Giang thị, chắc chắn là Ôn Nhược Hàn âm thầm cho phép. Mà Ôn Nhược Hàn sao lại để ý hai đứa trẻ không đủ làm được việc như bọn họ.

Ngụy Vô Tiện im lặng, y không có cách dễ dàng tín nhiệm người Ôn gia trước mắt này, nhưng vô luận thế nào, đây là cơ hội duy nhất của y.

Cho dù Ôn Ninh muốn hại y, y cũng không có cách mở miệng từ chối.

Lúc này, Ôn Ninh tiến lên một bước nói: "Ta... cởi trói cho ngươi."

Ôn Ninh hai ba lượt tháo dây thừng trên người Ngụy Vô Tiện.

Thời gian dài bị trói làm cho máu không lưu thông tốt làm Ngụy Vô Tiện được buông ra suýt nữa ngã trên đất, Ôn Ninh vội duỗi tay đỡ, Ngụy Vô Tiện lại lập tức miễn cưỡng đứng thẳng được.

Y đẩy tay Ôn Ninh ra, khập khiễng mà đi đến trước mặt Giang Trừng.

Giang Trừng không nói không rằng mà dựa vào tường.

Hốc mắt Ngụy Vô Tiện nóng lên, nén nước mắt đưa tay nhanh chóng tháo dây trói trên người Giang Trừng, một phen tiếp được hắn, đem hắn ôm vào trong ngực.

Lại không dám dùng một chút sức nào.

Trước ngực Giang Trừng máu chảy đầm đìa chói lọi theo ba vết giới tiên.

Cảm nhận được lồng ngực Giang Trừng phập phồng rất yếu, Ngụy Vô Tiện hung hăng cắn khớp hàm mình.

Ôn Ninh đi đến trước cửa nhìn ra bên ngoài, quay đầu nói: "Ngụy công tử, đi nhanh đi. Để ta cõng..."

Ngụy Vô Tiện đỡ Giang Trừng tránh đi tay Ôn Ninh muốn hỗ trợ, thấp giọng nói: "Để ta tự mình cõng."

Ôn Ninh lúng túng thu hồi tay.

Trên người Ngụy Vô Tiện vết thương chằng chịt, hơi động một chút là liền dính một tia đau đớn. Y lại như không cảm giác được, tránh chỗ thương của Giang Trừng đem cõng trên lưng.

"Đi thôi."

Ôn Ninh gật đầu, đẩy cửa nhìn nhìn bên ngoài, quay đầu lại ý bảo Ngụy Vô Tiện đuổi kịp.

Ngụy Vô Tiện từ lúc ra khỏi cửa kia, nhạy bén mà chú ý động tĩnh bốn phía. Một khi là mưu kế Ôn Ninh làm dẫn bọn họ vào bẫy, y liền có thể chế trụ Ôn Ninh trước.

Thẳng đến khi Ôn Ninh dẫn y vòng từ cửa sau Liên Hoa Ổ đến rừng cây nhỏ mà Ngụy Vô Tiện cùng sư huynh đệ của bọn họ thường đi, hoàn toàn đi ra ngoài phạm vi tuần tra của Ôn gia, Ngụy Vô Tiện mới rốt cuộc tin tám phần, Ôn Ninh thật sự định cứu bọn họ.

"... Đa tạ." Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói.

Ôn Ninh sửng sốt, hơi xấu hổ mà lắc đầu nói: "Kế hoạch Ôn, Ôn Triều động thủ cực, cực kỳ ngẫu hứng, không thể báo trước cho các ngươi, lúc chạy tới đã..."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội nói: "Sư tỷ của ta thế nào?"

Ôn Ninh nghĩ nghĩ nói: "Vẫn chưa thấy Giang cô nương."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy trong lòng hơi định.

Ôn Ninh lại nói: "Ta sẽ phái người giúp ngươi hỏi thăm một chút."

Nơ nhân tình một cái không nhiều lắm, hai cái không ít, Ngụy Vô Tiện do dự một chút, nói: "Di hài của Giang thúc thúc và Ngu phu nhân... Có thể làm phiền ngươi không..."

Ôn Ninh nghiêm túc nói: "Ta sẽ nghĩ cách."

"... Đa tạ."

"Hiện tại tình trạng của Giang công tử rất nguy hiểm, Ôn Triều cũng sẽ không, sẽ không dễ dàng bỏ qua, Ngụy công tử tin lời ta, ta có thể giúp ngươi an bài một chỗ ở, còn có thể cho Giang công tử cùng ngươi tìm một vị đại phu y thuật cao siêu."

Ngụy Vô Tiện trong lòng biết y cùng Giang Trừng lúc này toàn vết thương chồng chất, không ai không sợ tránh được tu sĩ Ôn Triều phái truy tìm, chỉ là tình trạng lúc này của Giang Trừng, chỉ sợ cũng chịu không nổi ba ngày, cần phải mau chóng cứu trị.

Rốt cuộc, Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, cùng Ôn Ninh đi thuyền một đường xuôi nam.

Ngày thứ hai, đến Di Lăng.

Khi Ôn Tình nhìn thấy ba người, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng chật vật đến độ giống như thi thể mới bới ra từ chiến trường nào đó.

Ôn Ninh ngây ngốc còn muốn giới thiệu hai bên cho nhau một chút, bị một Ôn Tình trừng mắt nghẹn trở về: "Còn không mau đi lấy quần áo cho hai người họ, ăn mặc một thân như vậy mà dám dẫn bọn hắn vào, đệ nghĩ Ôn Triều nhìn chúng ta thuận mắt quá hay sao?!"

Ôn Ninh bị tỷ tỷ nhà mình mắng cũng không có vẻ sợ hãi khi đối mặt với người khác, cậu sờ sờ cái mũi không dám lên tiếng, xoay người đi ra cửa.

Ôn Tình quét mắt liếc Giang Trừng trên giường còn bất tỉnh nhân sự, hỏi: "Hoá Đan Thủ?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu.

Đã sớm nghe nói qua tên Ôn Tình, lúc này thấy nàng tựa như cũng không định thấy chết mà không cứu, Ngụy Vô Tiện hơi an tâm.

Phất tay bảo Ngụy Vô Tiện lui qua một bên, Ôn Tình thập phần ghét bỏ mà xách lên cánh tay một mảnh huyết ô hỗn độn của Giang Trừng, bắt mạch cho hắn.

Thật mau đứng dậy nói: "Vết thương bên ngoài có thể chữa, còn kim đan ta bất lực."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy nắm chặt tay lại, nhìn Giang Trừng trên giường, tim đau như bị đao cắt.

Sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: "Ta thay Giang Trừng cảm tạ cô nương."

Ôn Ninh lấy quần áo trở về, Ôn Tình đã châm mấy châm cho Giang Trừng.

Ôn Tình nói: "Mấy ngày này các ngươi ở trong phòng này, đừng tùy ý đi tới đi lui. Ta cũng không muốn giao thiệp cùng Ôn Triều. Ôn Ninh! Đệ mang hai người họ về, tự mình băng bó cho bọn họ đi!"

Ôn Ninh ở một bên vội lên tiếng gật đầu.

Vết thương trên người Ngụy Vô Tiện lớn lớn bé bé vô số kể, khi Ôn Ninh băng bó cho y liên tục hít khí, như là mình đang chịu đau chứ không phải y. Cuối cùng dùng băng gạc bọc Ngụy Vô Tiện thành một cái bánh trưng, hành động khó khăn, ở trên giường nằm ba ngày.

Ba ngày sau, Ngụy Vô Tiện thật sự nhịn không được, đoạt lấy băng gạc từ trong tay Ôn Ninh, tùy ý đem mấy vết thương bọc lại, còn những chỗ khác đều mặc kệ cho nó tự khép.

Lúc này Giang Trừng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Mỗi ngày Ôn Tinh lại đến thi chân cho Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện nhịn không được hỏi: "Vì sao hắn còn chưa tỉnh?"

Ôn Tình thu châm, vạch áo Giang Trừng ra bắt mạch, nhàn nhạt nói: "Mạch tượng đã trở nên ổn, sắp tỉnh rồi. Chờ ngày mai xem sao.

Ngày thứ hai Ôn Tình lại đến, sau khi bắt mạch, nhăn mày thật sâu.

Ngụy Vô Tiện thấy thần sắc nàng không đúng, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Ôn Tình nói: "Mạch tượng trở nên suy nhược."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Vì sao?"

Ôn Tình đáp: "Ngoại thương nội thương đều đã dần dần khép lại, nhưng ngũ tạng suy thoái, chỉ sợ... Là hắn quyết tâm muốn chết."

Ngụy Vô Tiện vội la lên: "Sao có thể..."

Lời còn chưa dứt, trong đầu hắn hiện lên cảnh khi Giang Trừng bị hóa đan, khóe miệng kia nhếch lên một mạt cười nhạo, tức khắc như bị rời vào hầm băng.

Ôn Tình đứng lên, thấp giọng nói: "Hắn mất kim đan, khí hải tán loạn, bị thương tới căn cốt, thân thể so với người bình thường cũng không bằng. Chính hắn nếu không muốn tỉnh, ta đây bất lực. Trong theo trạng thái này, năm ngày đã là cực hạn."

Ngụy Vô Tiện hai mắt đỏ lên, ngốc lăng mà nhìn Giang Trừng nằm ở trên giường.

Y một lòng lo lắng Giang Trừng tỉnh lại sẽ khó có thể tiếp thu, nghĩ chờ Giang Trừng tỉnh lại, liền nói với hắn không có kim đan nhưng còn có y. Y nhất định sẽ che chở hắn đi đến Mi Sơn, tương lai giúp hắn báo thù rửa hận trọng chấn Giang gia. Ngụy Vô Tiện y chính là thuộc hạ cả đời của Giang Trừng.

Nhưng điều Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới là, Giang Trừng căn bản định chết cho xong việc, không cho y kịp có cơ hội nói ra những lời này.

Ôn Tình đứng phía sau Ngụy Vô Tiện lặng yên khép lại cửa.

Nàng từ nhỏ làm nghề y, tuy rằng y thuật cao siêu, nhưng cũng luôn có lúc vô lực xoay chuyển trời đất, nhìn nhiều lắm rồi, cũng khó xúc động.

Trước mặt sinh tử, ái hận vốn là đều là hư vọng.

Khi Ôn Ninh vào cửa liền thấy Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi phát ngốc bên giường Giang Trừng.

Ôn Ninh thật cẩn thận kêu: "Ngụy công tử?"

Ngụy Vô Tiện vẫn không nhúc nhích.

Ôn Ninh đành phải tự lẩm bẩm: "Ngụy công tử, ta, ta thăm hỏi được tung tích của Giang cô nương."

Nghe được tên sư tỷ, Ngụy Vô Tiện cũng có chút phản ứng, ngẩng đầu lên.

Ôn Ninh lúc này mới tiếp tục nói: "Trước đó vài ngày Giang cô nương đã đi, đi Mi Sơn, không ở Liên Hoa Ổ. Còn có, di thể của Giang tông chủ và Ngu phu nhân ta đều đã đưa đến."

Ngụy Vô Tiện nói: "Cảm tạ."

Ôn Ninh vội xua tay: "Giang công tử... Ta nghe tỷ tỷ nói, Ngụy công tử ngài... Nén bi thương."

Ngụy Vô Tiện lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ôn Ninh, Ôn Ninh bị hắn doạ sợ, cứng tại chỗ một cử động nhỏ cũng không dám.

Ngụy Vô Tiện rất nhanh lại cúi đầu, thấp giọng nói: "Hắn sẽ không chết."

Ôn Ninh tức khắc có chút chân tay luống cuống, đứng tại chỗ không biết nên nói cái gì cho tốt.

Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ta có thể đi nhìn hai người họ không?"

Ôn Ninh lập tức phản ứng lại theo như lời nói của Ngụy Vô Tiện thì chính là Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, vội nói: "Có thể, muộn một lát ta sẽ mang ngươi đi."

Đêm đó, Ôn Ninh mang theo Ngụy Vô Tiện tới phòng để thi thể của Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên.

Thời tiết rét lạnh, di hài hai người vẫn được bảo tồn hoàn hảo, trên người che kín vải bố trắng, đặt ở trên giá gỗ giữa phòng.

Ôn Ninh ra ngoài đóng cửa lại, trong phòng lạnh băng chỉ còn lại Ngụy Vô Tiện cùng hai cỗ thi thể.

Ngụy Vô Tiện bước về phía trước hai bước, hướng tới hai người chậm rãi quỳ xuống.

Có ngàn câu vạn chữ muốn nói nhưng há mồm lại không nói được một từ.

Ngụy Vô Tiện đỏ vành mắt quỳ xuống.

Sau khi lạy ba lạy, y đặt trán trên mặt đất lạnh băng thật lâu không nâng lên.

Một canh giờ sau, Ngụy Vô Tiện cầm Tử Điện mở cửa.

Khuôn mặt Ôn Ninh canh giữ ngoài cửa bị đông lạnh đến đỏ bừng vội quay đầu lại, hình như muốn nói gì đó an ủi y, nhưng sợ mồm miệng vụng về, ngập ngừng một lúc lâu cũng không nói ra.

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, hắn nói: "Ta rất ổn, đừng lo lắng. Giúp ta mời tỷ tỷ ngươi tới chỗ ta một chuyến, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi đi, trời lạnh rồi."

Mấy ngày nay Ôn Ninh khó được nhìn thấy Ngụy Vô Tiện lộ ra gương mặt tươi cười, vội không ngừng gật đầu, quay đầu đi tìm Ôn Tình.

Ngụy Vô Tiện một đường cẩn thận mần mò trở về phòng.

Giang Trừng vẫn như trước khi y ra khỏi cửa, yên lặng nằm trên giường.

Ngụy Vô Tiện đi lên, xoa đôi tay đông lạnh cho ấm lên rồi mới vươn đi sờ mặt Giang Trừng.

Đoạn thời gian này Giang Trừng gầy đi rất nhiều, thân thể vốn không có mập nay lại càng thêm cảm giác gầy còm mảnh dẻ.

Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, lông mày ngày thường luôn nhíu bây giờ giãn ra, tựa như không bao giờ sẽ lo lắng giận dữ vì bất cứ chuyện gì.

Giang Trừng không chỉ có làn da trắng nõn trời sinh giống Ngu phu nhân, bộ dáng và tính tình cũng hệt Ngu phu nhân sáu bảy phần, nói chuyện luôn mang theo ba phần châm chọc mỉa mai.

Từ khi cùng Ngụy Vô Tiện lăn lộn một chỗ, Giang Trừng không lúc nào là không bị y làm tức giận đến dậm chân mắng to. Nhưng khi Ngụy Vô Tiện cười hì hì đùa hắn, tức giận liền tiêu tan phân nửa. Ngoài miệng lẩm bẩm không đồng ý, kỳ thật đã sớm nhịn không được muốn đi chơi cùng hắn.

Ngụy Vô Tiện nghĩ liền cười một chút.

Y chưa từng nghĩ tới hai người có một ngày sẽ tách ra.

Nếu hai năm trước có người dám nói với y có có một ngày Giang Trừng sẽ lặng yên không một tiếng động mà nằm nơi này sắp chết đi, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ xông lên đánh người nọ tơi bời một trận, sau đó ấn đầu người nọ vào hồ sen.

Y và Giang Trừng đối với nhau, là huynh đệ, là người nhà... Hoặc có lẽ không chỉ là người nhà.

Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây, từ trong lòng ngực lấy ra Tử Điện, đeo lên tay Giang Trừng.

Lúc này trong lòng y đã có quyết định, lập tức cảm thấy có lời không nói thì chỉ sợ không còn cơ hội để nói nữa.

Vì thế y nắm tay Giang Trừng, mặc kệ Giang Trừng lúc này bất tỉnh nhân sự có nghe được tiếng bộc bạch của y hay không, tự mình nói: "Giang Trừng, có chút chuyện sư huynh muốn nói với ngươi. Nhưng nghe xong có thể ngươi lại bị chọc giận, mắng ta có bệnh. Nhưng không nói ra nhỡ không còn cơ hội nói nữa thì làm sao bây giờ? Ta có khả năng đã chết rồi còn nghẹn đến mức chết thêm một lần nữa."

Ngụy Vô Tiện nghĩ Giang Trừng nghe thấy lời này khẳng định là vẻ mặt 'ta thấy là ngươi có bệnh thật', nén cười nói: "Còn nhớ ta đã nói sẽ phải đối xử tốt với ngươi không? Lời này không phải nói suông để an ủi ngươi, ta và ngươi lần này nếu có thể sống sót, Nguỵ Anh quyết không nuốt lời."

"Giang Trừng, ta cực kỳ thích ngươi."

Nói xong, Ngụy Vô Tiện cúi đầu hôn xuống ấn đường của Giang Trừng, biết rõ Giang Trừng sẽ không biết, trong lòng bàn tay vẫn ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Đáng giá!"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn mà buông tiếng thở dài.

Ngồi dậy, cùng Ôn Tình đứng ở cửa nhìn nhau.

Ngụy Vô Tiện biểu tình tự nhiên, thậm chí không buông bàn tay đang nắm lấy tay Giang Trừng.

Ôn Tình sắc mặt cũng không thay đổi, đương như cái gì cũng chưa thấy: "Tìm ta làm cái gì?"

Nhưng một lát sau, thần sắc trấn định trên mặt Ôn Tình liền không duy trì được.

Ôn Tình nói: "Ngươi điên rồi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thuật phẫu đan ta từng đọc được trên sách cổ, Ôn cô nương y thuật cao siêu, chắc cũng đã nghe qua rồi?"

Ôn Tình lạnh nhạt nói: "Biên soạn sách cổ giả linh tinh không ít, ngươi chỉ xem qua mấy quyển sách liền muốn làm như vậy, suy nghĩ quá mức kỳ lạ!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Phi thiên ngự kiếm không phải cũng đã từng là suy nghĩ kỳ lạ?"

Ôn Tình đột nhiên sinh tức giận: "Mặc dù thành công thì thế nào?! Hắn không muốn sống, ngươi hiến kim đan cho hắn cũng không thay đổi được gì, còn không công nợ ngươi một cái mạng!"

Ngụy Vô Tiện cười rộ lên: "Ta biết Ôn cô nương có biện pháp."

"Ngươi!"

Ôn Tình vì muốn làm y hết hy vọng mới nói nặng lời, nhưng Ngụy Vô Tiện không chút nào để ý, hiển nhiên đã quyết tâm.

Ngụy Vô Tiện đứng lên, đi đến lạy trước người Ôn Tình một lạy.

Ôn Tình nhíu mày nghiêng người tránh đi.

Ngụy Vô Tiện nói: "Mạng ta có thể đổi một mạng hắn, không thiệt thòi. Khẩn cầu Ôn cô nương giúp đỡ."

Ôn Tình thu vẻ mặt phẫn nộ, nói: "Mặc dù chỉ có ba phần cơ hội có thể thành công?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta đã thành như vậy rồi, ngại gì thử một lần."

"..."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Nhưng nếu thật sự không thành công, còn phải làm phiền Ôn cô nương giúp chúng ta an táng trưởng bối nhà ta. Sau đó mang theo thi thể ta trở về giao cho Ôn Triều, coi như là ta trả lại cho tỷ đệ các ngươi ân cứu mạng."

Ôn Tình hừ lạnh: "Chúng ta còn không đến mức muốn làm thuộc hạ Ôn Triều để xin cơm ăn!"

Nói xong xoay người đẩy cửa mà đi.

Buổi sáng ngày thứ hai, Ôn Tình đứng trong chòi giám sát, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng sóng vai nằm một chỗ.

Ôn Tình ném cho hắn một miếng khăn vải sạch sẽ, không khách khí nói: "Ngậm vào, đau chết cũng không cho kêu ra tiếng. Ôn Triều mấy ngày nay ngầm phái không ít người tìm các ngươi, ngươi dụ bọn họ tới thì ta trực tiếp ném hai ngươi đi luôn!"

Ngụy Vô Tiện cười cần khăn vải kia, vứt qua một bên: "Không cần."

Ôn Tình chỉ cảm thấy Ngụy Vô Tiện là đang tìm đường chết, từ đầu đến cuối cũng không trưng sắc mặt tốt ra.

Ôn Ninh ở một bên khẩn trương mà đứng, làm trợ thủ cho tỷ tỷ.

Sau một lát, Ngụy Vô Tiện mới biết được Ôn Tình không có lừa y chút nào, nháy mắt y đau đến ra một đầu mồ hôi lạnh.

Y cắn chặt răng nghiêng đầu nhìn Giang Trừng nằm bên người, tay sờ soạng nắm tay hắn.

Đè lại tiếng rên rỉ vì đau đớn trong yết hầu.

Không biết khi nào thì đau đến ngất đi, khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại đã là một ngày sáng sớm.

Y theo bản năng nhìn sang bên cạnh, Giang Trừng nhắm mắt nằm bên người hắn. Tay y còn gắt gao nắm tay Giang Trừng, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm một mảnh ấm áp.

Cảm thụ được khí hải của mình trống rỗng, Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, thành công.

Y chống người đứng dậy, miệng vết thương ở bụng lập tức truyền đến một trận đau đớn.

Ôn Ninh vừa tiến vào, đã thấy Ngụy Vô Tiện ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi bên cạnh Giang Trừng.

Ôn Ninh kinh ngạc nói: "Ngụy, Ngụy công tử, sao ngươi lại đứng dậy? Thương thế còn chưa tốt lên."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, nói với Ôn Tình vào sau: "Giang Trừng khi nào có thể tỉnh?"

Ôn Tình nói: "Sớm nhất là đêm nay, muộn nhất là ngày mai."

Ngụy Vô Tiện lại liếc mắt nhìn Giang Trừng trên giường một cái, đứng dậy nói: "Ta phải đi rồi."

"A?" Ôn Ninh mờ mịt: "Vì, vì cái gì?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: "Ta không có khả năng đồng hành cùng hắn, trên người ta một phân linh lực cũng không có, Giang Trừng cũng không phải kẻ ngu ngốc."

Ôn Ninh nhíu mày: "Nhưng mà..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng tỉnh dậy thì nói cho hắn, ta cõng hắn đi tìm Bão Sơn Tán Nhân, chữa trị được kim đan cho hắn. Điệu kiện là, ta phải bái Bão Sơn Tán Nhân làm sư phụ, trước khi học thành tài không được xuống núi. Bảo hắn đi Mi Sơn, tìm sư tỷ."

Ôn Tình ở một bên lạnh nhạt nói: "Ngươi không sợ hắn tỉnh dậy lại cho mình một đao, tự sát?"

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn Giang Trừng nói: "Ta đánh cược một phen, cược rằng hắn sẽ vì ta cùng sư tỷ mà sống sót. Chúng ta còn có mối thù chưa tính hết với Ôn Triều!"

Ôn Tình nghe vậy mắt trợn trắng, lười không muốn cùng tên đoạn tụ ngu ngốc này diễn cái tiết mục tình thâm nghĩa trọng tiết gì hết, xoay người rời đi.

Chỉ còn Ôn Ninh ở lại lắp bắp ý đồ khuyên Ngụy Vô Tiện lưu lại.

"Ngụy công tử muốn, muốn đi đâu?"

"Còn không biết, thật muốn thử đi tìm Bão Sơn Tán Nhân cũng không chừng!" Ngụy Vô Tiện cười cười, "Nói với Giang Trừng, ta cho hắn khắc khổ luyện công. Vì lần sau gặp mặt, có thể hắn sẽ thật sự đánh không lại ta."

Ôn Ninh do dự nói: "Nhưng mà ngươi không còn kim đan..."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, ngay sau đó làm như không có việc gì nói: "Không sao, đến lúc đó nói với hắn lúc ta luyện công, chân khí đi nhầm đường, tẩu hỏa nhập ma, phế một thân tu vi, nhiều nhất bị hắn cười nhạo một trận là được!"

Ngụy Vô Tiện ý đã quyết, Ôn Ninh không thể nào ngăn được. Cuối cùng vẫn nhìn Ngụy Vô Tiện thay đổi thân thường phục, mượn chút bạc vụn của Ôn Ninh, đi ra từ cửa sau chòi giám sát, lẫn vào bên trong phố xá.

Hai ngày sau, Giang Trừng cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ôn Ninh vui sướng mà lại gần: "Giang công tử, ngươi, ngươi tỉnh rồi."

Không ngờ trong nháy mắt Giang Trừng thấy cậu, toàn thân liền cứng lại.

Linh lực mênh mông xa lạ lại quen thuộc vận hành quanh thân, làm Giang Trừng há mồm một câu cũng không có sức lực để nói.

Sao lại thế... Lại là...

Qua hồi lâu, Giang Trừng mới nói giọng khàn khàn: "Ngụy Vô Tiện đâu?"

Ôn Ninh bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đến sợ hãi, lắp bắp nói: "Ngụy... Ngụy công tử mang ngươi đi tìm Bão Sơn Tán Nhân, chữa trị ngươi được kim đan cho ngươi, nhưng... Cần bái nhập làm đệ tử Bão Sơn Tán Nhân. Ngụy công tử còn, còn nói, ngươi phải khắc khổ luyện công, nếu không khi gặp lại... Ngươi nhất định không phải đối thủ của y."

"Ha ha ha, ha ha ha ha......"

Giang Trừng tức khắc cười ha hả, cười đến nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài.

Ôn Ninh hoảng sợ: "Giang, Giang công, công tử?"

Giang Trừng cười đủ rồi, trên mặt thần sắc khôi phục một mảnh như thần chết hung ác nham hiểm.

Hắn chống người đứng dậy, hỏi Ôn Ninh: "Hắn đi đâu vậy?"

Ôn Ninh sợ hãi mà nói lắp nói: "Ở chỗ Bão Sơn Tán, Tán Nhân a, ta... Ta cũng không biết Bão Sơn Tán Nhân ở, ở đâu, là Ngụy công tử tự mang ngươi đi..."

Giang Trừng mặt mày âm trầm, quát: "Ta hỏi lại ngươi một lần, Ngụy Vô Tiện đi đâu rồi!"

Tử Điện trên tay Giang Trừng chớp động vài cái, quật ngã Ôn Ninh ngồi ở ghế dựa: "Ta... không, không biết."

Lúc này, Ôn Tình đột nhiên đẩy cửa mà vào, lạnh lùng nhìn hắn: "Ôn Ninh, nói cho hắn."

"Không... Không được, đệ đã đồng ý Ngụy công tử." Ôn Ninh vẻ mặt khó xử.

Ôn Tình hừ nói: "Hắn rõ ràng đã biết, còn lừa hắn làm gì!"

Ôn Ninh do dự sau một lúc lâu, rốt cuộc thấp giọng nói: "Ngụy công tử bị Ôn Triều bắt đi."

Giang Trừng hỏi: "Khi nào?"

"Một ngày trước."

"Bắt đi đâu?"

Ôn Ninh liếc mắt nhìn Ôn Tình một cái.

Ôn Tình lạnh nhạt nói: "Nói!"

Ôn Ninh chỉ có thể nói: "Loạn Táng Cương."

Giang Trừng một thân sát ý bỗng nhiên tan biến.

Thống khổ tới cực điểm biến thành chết lặng.

Hết thảy đều không thay đổi được số mệnh.

Điều làm hắn sâu sắc vô lực chính là, trong lòng hắn có một âm thanh yếu ớt đang nói: Ra là Loạn Táng Cương.

Ngụy Vô Tiện sẽ không chết.

Giang Trừng một câu cũng không nói nên lời, chôn mặt trong đôi tay, tất cả những thứ này dường như muốn khiến cho hắn điên mất.

Bỗng nhiên, hắn như nhớ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu.

Loạn Táng Cương?!

Ngụy Vô Tiện ngươi...

Cổ họng Giang Trừng một trận tanh tưởi, bỗng nhiên phun ra một búng máu ra tới.

Ôn Ninh trừng lớn mắt: "Giang công tử!"

Giang Trừng đang muốn nói chuyện, há miệng máu lại trào ra.

Ý thức dần dần ảm đạm, trong lòng Giang Trừng không ngừng kêu tên Ngụy Vô Tiện, lại lâm vào hôn mê.