[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên

Chương 26: Trao đổi



"Ôn Tình..."

"Ôn Ninh..."

Hai người bỗng nhiên cùng mở miệng kêu lên, lại đồng thời dừng lại.

Cuối cùng, phản ứng được hai người mới nói gì, Ngụy Vô Tiện cười lên tiếng.

Giang Trừng cũng cười theo.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi muốn nói gì?"

Giang Trừng chậm rãi thu vẻ cười, nói: "Ôn Tình bị bắt, Lạc Xuyên Chu gia xem như công đầu. Ta cũng đã từng qua lại với gia chủ nhà đó, vì muốn tranh công mà không tiếc tàn nhẫn với người khác, sau đó lại còn nịnh bợ Kim gia. Muốn đoạt người trong tay hắn, khó."

Nếu Giang Trừng nhớ không lầm, năm đó chuyện Ôn Ninh bỏ mình ở Cùng Kỳ Đạo cùng người nhà này can hệ rất lớn.

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Sao bây giờ cái hạng vớ va vớ vẩn như thế cũng có thể bước vào Kim Lân đài? Thằng nhãi Kim Tử Hiên này đầu óc không tốt còn chưa tính, mắt cũng mù rồi à?"

Khi Giang Trừng thú thật với y về nhân quả kiếp trước, Ngụy Vô Tiện chỉ biết Kim Quang Thiện lúc này đã uỷ quyền rất nhiều cho nhi tử duy nhất bên ngoài của lão, còn tưởng là Kim Tử Hiên thu về Lạc Xuyên Chu thị.

Giang Trừng lắc đầu nói: "Không phải Kim Tử Hiên, là Kim Quang Dao."

Ngụy Vô Tiện đối với tên này không hề ấn tượng, hỏi: "Người này là ai?"

Giang Trừng nói: "Là con riêng lưu lạc ở bên ngoài của Kim Quang Thiện, nếu Xạ Nhật Chi Chinh không xảy ra sai lầm, Ôn Nhược Hàn chắc vẫn sẽ chết trên tay hắn, do đó khiến cho hắn thuận lý thành chương trở lại Kim gia."

Thấy Giang Trừng ngữ khí lạnh lùng, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Người này như thế nào?"

Giang Trừng hừ một tiếng, nói: "Khẩu phật tâm xà, lươn lẹo, dối trá cực kỳ!"

Ngụy Vô Tiện không chút khách khí nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta đơn giản xuống tay giết hắn trước, không phải cắt đứt rất nhiều hậu hoạn về sau sao?"

"..."

Giang Trừng nghĩ nghĩ mới nói: "Nói nghe thì dễ? Ôn Nhược Hàn thực lực cao thâm khó đoán, năm đó đám người Lam Hi Thần Nhiếp Minh Quyết mang theo rất nhiều đệ tử cùng hắn chiến bao nhiêu hiệp cũng không thấy hắn rơi vào thế hạ phong. Nếu không có Kim Quang Dao, kết quả Xạ Nhật Chi Chinh cuối cùng ra sao, chỉ sợ còn chưa nói được."

Chuyện còn lại Giang Trừng không nói, Ngụy Vô Tiện cũng đã sáng tỏ, lúc Kim Quang Dao nằm vùng không giết hắn, chờ đến khi hắn nhận tổ quy tông, muốn động đến hắn càng thêm khó khăn.

Sau một lúc lâu, Giang Trừng lại nói: "Chỉ có thể nhắc nhở Kim Tử Hiên đề phòng nhiều hơn. —— Ngươi trở về nói cho Ôn Ninh, bảo cậu ta hành sự cẩn thận, tránh lỗ mãng. Chuyện cứu Ôn Tình, còn phải bàn bạc kỹ hơn."

Ngụy Vô Tiện đồng ý, lại vẫn ngồi ở mép giường cầm sẵn tay Giang Trừng, không có ý đứng dậy một chút.

Giang Trừng kỳ quái mà liếc hắn một cái: "Còn có việc à?"

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đứng đắn nói: "Có chứ!"

"Cái..." Giang Trừng vừa định hỏi, liền cảm giác được Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, một tia ngứa ngáy từ lòng bàn tay leo đến ngực, hắn mới chợt cảm thấy bầu không khí lúc này có chút kiều diễm.

Hắn thanh cổ họng nói: "Sư tỷ một lát là trở lại, ngươi muốn làm gì?"

Ngụy Vô Tiện chậm rãi để sát mặt vào hắn, giọng nói mang theo ý cười: "Ta muốn làm gì? Giang Trừng, ta cái gì cũng chưa nói. Nói xem, ngươi nghĩ ta muốn làm cái gì?"

Giang Trừng sắc mặt ửng đỏ, bực nói: "Ta nghĩ ngươi... Ô!"

Đột nhiên Ngụy Vô Tiện bay nhanh qua hôn trên môi hắn một cái, lời nói dư lại của Giang Trừng bị hành vi lưu manh của y trộn lẫn.

"Ngươi..."

Giang Trừng há mồm định mắng, Ngụy Vô Tiện lại muốn cáo trạng kẻ ác trước: "Giang Trừng ngươi nhưng thật vô tình vô nghĩa!"

Giang Trừng khiếp sợ người không biết xấu hổ này: "Ta làm sao..."

Ngụy Vô Tiện gần trong gang tấc mà nhìn hắn, há mồm làm một bộ phải chịu oan ức nức trời: "Nói như thế nào chúng ta cũng đã từng có quan hệ phu thê, có câu cửa miệng nói 'Một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa', lúc này mới có mấy ngày, sao ngươi đã đối xử với ta lạnh nhạt như thế?"

Trên trán Giang Trừng gân xanh giật giật.

Ngụy Vô Tiện còn ở đằng kia chơi đến vui vẻ vô cùng: "Ngươi bị thương đã nhiều ngày, ta luôn luôn chăm sóc ngươi! Ngươi lại la ó, không chủ động thân cận ta thì thôi, tỉnh dậy một câu dễ nghe cũng không có, này còn không phải vô tình vô nghĩa? Ngươi nói ta nên..."

Giang Trừng thật sự không nghe nổi Ngụy Vô Tiện hồ ngôn loạn ngữ nữa, một tay còn bị Ngụy Vô Tiện nắm, đành phải duỗi một cái tay khác qua hung hăng ấn đầu Ngụy Vô Tiện xuống, hôn lên chặn lại miệng y.

Mưu kế Ngụy Vô Tiện thực hiện được, trong lòng cười thầm, đón nhận đầu lưỡi mềm ấm của Giang Trừng.

Bọn họ quá hiểu rõ nhau, Giang Trừng từ nhỏ đã thấy Ngụy Vô Tiện chơi xấu la lối khóc lóc, nhiều lần đều trợn trắng mắt, nhưng cũng nhiều lần phải đắn đo thuận theo ý của y.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn mà hưởng thụ sự dung túng của Giang Trừng.

Hai người ai cũng không nhắm mắt lại, khoảng cách quá gần mang đến cảm giác choáng váng, làm mỗi một động tác gắn bó như môi với môi cũng trở nên hết sức mẫn cảm.

Hết thảy đều không ngừng đoạt lấy.

Khoảng cách thoáng chậm lại, Giang Trừng đột nhiên thấy đồng tử đen nhánh nháy lên một vệt đỏ sậm của Ngụy Vô Tiện. Đầu óc bị dục niệm xông tới trở nên mơ màng trong nháy mắt khôi phục hơn phân nửa tỉnh táo.

Ngụy Vô Tiện thực nhanh phát hiện Giang Trừng thất thần, bất mãn mà khẽ cắn trên môi hắn, lưu luyến không rời mà lui một chút: "Làm sao vậy?"

Giang Trừng do dự một lát, hỏi: "Ôn Triều và Ôn Trục Lưu ở nơi nào?"

Ngụy Vô Tiện tức khắc khuôn mặt xệ xuống, không để ý Giang Trừng né tránh, vẫn cứ rướn lên cắn một cái trên môi Giang Trừng, lần này dùng lực, làm Giang Trừng đau đến rên lên một tiếng, vốn là môi đã phiếm hồng lại càng sưng đỏ thêm.

Ngụy Vô Tiện nghiến răng nói: "Vào lúc này ngươi nhớ đến bọn chúng làm gì?!"

Giang Trừng đẩy y một phen, lại giơ tay sờ sờ đôi môi nóng rát của mình, nhíu mày nói: "Ta đang nói chính sự với ngươi."

Ngụy Vô Tiện lý sự nói: "Việc mới vừa làm sao lại không phải là chính sự? Trước tiên luyện một chút thuật nội phòng để về sau khi song tu thì có thể sử dụng, chẳng lẽ không phải là chính sự bên trong chính sự?"

Giang Trừng quát: "Ngụy Vô Tiện!"

"Làm sao? Ta nói có sai?" Ngụy Vô Tiện lông mày nhướn lên, ngoài miệng lại không ngừng, "Giang Trừng đừng nói ngươi coi thường thuật song tu tăng tiến tu vi đạo lữ đấy chứ? Vậy không tốt, từ xưa kết đan làm gốc, sách dạy chúng ta đạo tu hành của thiên hạ, vốn chẳng phân biệt cao thấp sang hèn, ngươi sao có thể bất công?"

Ngụy Vô Tiện một phen ngụy biện nói lời lẽ chính đáng, Giang Trừng đang tức giận sau đó dần dần bình phục, đợi y nói xong, Giang Trừng mới không nhanh không chậm đáp: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đang sợ."

"..."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút.

Giang Trừng nói: "Ngươi sợ ta muốn gặp bọn chúng, sợ ta thấy bộ dáng ngươi dùng tà thuật tra tấn bọn chúng. Ngươi cảm thấy ta sẽ vì vậy mà để tâm, đúng không?"

Ngụy Vô Tiện kéo khóe miệng cười: "Đâu có? Ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta, ta còn có thể sợ cái gì?"

Giang Trừng không muốn cùng y tranh luận, chỉ hỏi: "Bọn chúng ở nơi nào?"

Ngụy Vô Tiện hàm hồ nói: "Bọn chúng? Thì ở Di Lăng."

Giang Trừng tiếp tục hỏi: "Nơi nào ở Di Lăng?"

"... Loạn Táng Cương."

"Còn sống không?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ kia hai cái thứ khó có thể nhận ra hình người kia, còn có thể thở dốc, chính là còn sống. Không chút do dự gật đầu: "Còn sống."

Giang Trừng thở ra một hơi.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Ta đúng là rất để tâm."

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra.

Giang Trừng còn nhớ rõ kiếp trước Ngụy Vô Tiện tra tấn Ôn Triều, lúc ấy hắn đứng ở một bên, nhìn máu chảy đầy đất, rải rác phần còn lại của chân bị cụt đến xương. Cừu hận gây ra, hắn chỉ cảm thấy khoái ý trong lòng. Mà bây giờ, cừu hận trầm tích dưới đáy lòng, hắn có thể rõ ràng cảm thụ là cừu hận còn ít hơn so với bi thương trầm trọng.

Hắn biết, Ôn Triều chết một vạn lần thì cha nương hắn cũng không trở về được, Ngụy Vô Tiện cũng không phải Nguỵ Vô Tiện tiền đồ sáng lạn như trước nữa.

Mà trước mắt là không nên chấp nhất cừu hận nữa.

Giang Trừng dựa vào đầu giường khép mắt lại, nói với Ngụy Vô Tiện: "Đem bọn họ giao cho Lạc xuyên Chu thị đi, đổi Ôn Tình."

Trong phòng một mảnh trầm mặc tĩnh mịch.

Một lát sau, Giang Trừng nghe được động tĩnh Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đứng dậy, hắn mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện không nói một lời mà cầm Trần Tình bước nhanh đi ra.

Giang Trừng nhìn lòng bàn tay mình còn lưu lại hơi ấm, không gọi y lại. Hắn biết Ngụy Vô Tiện sẽ đem người về.

Bởi vì Ngụy Vô Tiện chính là người như vậy.

Hai ngày kế tiếp, Ngụy Vô Tiện không xuất hiện trước mặt Giang Trừng.

Cũng may Giang Trừng lúc này đã có thể xuống giường đi lại, giảm bớt không ít phiền toái cho Giang Yếm Ly.

Thẳng đến gần buổi trưa ngày thứ ba, Giang Trừng đang dưỡng thương hiếm khi không có việc gì, đang nằm ỳ trên giường lật sách, Ngụy Vô Tiện trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Giang Trừng vừa nhấc đầu thấy người đến là y, liền câu lên khóe miệng.

Giang Yếm Ly đang ở phòng bếp sắc thuốc cho Giang Trừng, lúc này không ở đây, Ngụy Vô Tiện trở tay khép lại cửa, đi vài bước đến mép giường.

Giang Trừng buông sách trong tay, hắn nói: "Trở về rồi?"

Ngụy Vô Tiện lại không nói hai lời ngồi xuống bên người, duỗi tay ôm lấy hắn.

Giang Trừng sửng sốt một chút, hắn ngửi thấy được trên người Ngụy Vô Tiện nhàn nhạt bụi đất.

Hắn mới vừa duỗi tay vỗ vỗ lưng Ngụy Vô Tiện, liền nghe được âm thanh mang theo điểm ủ rũ của y: "Ngươi có biết lúc ngươi cười với ta, ta cực kỳ muốn đè ngươi xuống hôn môi không."

"... Cút!"

Giang Trừng vỗ một chưởng trên lưng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhận một chưởng này, chui đầu vào bên gáy hắn xoạt xoạt cười một lúc lâu. Giang Trừng bị y cười đến thẹn thùng, duỗi tay muốn rũ y từ trên người mình xuống.

Ngụy Vô Tiện vội vã nắm chặt cánh tay, ôm chặt hơn nữa chút, trong thanh âm còn lưu lại ý cười: "Rồi rồi ta không cười! Ngươi để ta ôm một tí, chỉ một tí thôi!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Giang Trừng do dự một chút, nhưng không đẩy y ra.

Hai người cứ thế lẳng lặng mà ôm nhau một lát.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên cọ cọ hõm vai Giang Trừng, mở miệng nói: "Ta định mấy ngày nữa thì đem bọn chúng tới trước mặt ngươi, là giết hay là thế nào đều tùy ngươi... Nhưng không thể chính tay đâm kẻ thù, ngươi có thể tự nghĩ ra."

Giang Trừng nhàn nhạt nói: "Bọn chúng không sống được."

Lúc Giang Yếm Ly bưng thuốc đẩy cửa vào, thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi bên mép giường Giang Trừng, nhìn trái ngó phải.

Giang Yếm Ly nói: "A Anh đã về rồi à?" Nàng biết Ngụy Vô Tiện mấy ngày trước rời Lang Gia đi làm việc.

Ngụy Vô Tiện vội nhảy dựng lên tiếp cái khay trong tay Giang Yếm Ly, đặt lên bàn, ấn nàng ngồi bên cạnh bàn, châm trà cho nàng, ngoài miệng cười hì hì nói: "Muốn ăn cơm sư tỷ nấu, bên kia xong việc là đệ lập tức gấp gáp trở về!"

Giang Yếm Ly cười cũng kéo y ngồi xuống: "Vậy đệ cần phải ngoan ngoãn chờ một lát, trước tiên phải để A Trừng uống thuốc đã." Nói xong đứng dậy bưng lên chén thuốc, muốn đi đến bên mép giường.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng lên, suýt nữa đụng phải chén thuốc trong tay nàng.

Giang Yếm Ly nghi hoặc mà liếc y một cái, Ngụy Vô Tiện cười gượng một chút, nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, nói: "Sư tỷ để đệ!"

"Làm sao vậy?" Giang Yếm Ly nhìn y, lại nghiêng đầu nhìn Giang Trừng trên giường.

Giang Trừng đang cúi đầu nhẹ giọng khụ, nửa nắm tay để ở bên môi.

Giang Yếm Ly híp mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, giơ tay chỉ hai người bọn họ ra vẻ quở mắng: "Hai đệ lại nghịch cái gì? Thành thật khai báo đi ~"

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng đều nao nao, trong lúc giật mình thật giống như đã quay về thơi niên thiếu.

Khi đó Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện thường xuyên đánh nhau giận dỗi, ai cũng không để ý tới ai, ai hỏi hai người sao lại thế này cũng không nói. Giang Yếm Ly cao hơn phân nửa cái đầu cũng chỉ vào đầu nhỏ của hai người, làm bộ cả giận nói: "Hai đệ sao lại như thế này? Thành thật khai báo cho tỷ ~"

Đã qua nhiều năm, lại được nghe ngữ khí Giang Yếm Ly như vậy, hai người không khỏi đều có chút hoảng hốt.

"A Trừng đệ..."

Bỗng nhiên, Giang Yếm Ly nhìn chằm chằm Giang Trừng không biết ngẩng đầu từ khi nào, hơi hơi trừng lớn mắt.

Giang Trừng lập tức giơ tay, che không phải mà không che cũng không phải, lúng túng dùng ánh mắt có thể giết người hung hăng lườm Ngụy Vô Tiện một cái.

Môi Giang Trừng sưng đỏ rõ ràng, hiện ra màu đỏ sậm không bình thường.

"Sư tỷ," Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên kéo Giang Yếm Ly đi đến một bên, hạ giọng nói, "Giang Trừng vừa mới khát nước vội vã uống trà, kết quả đã bị bỏng thành như vậy. Da mặt hắn mỏng như vậy, đệ vừa cười hắn hắn còn đánh đệ, đau lắm! Chúng ta để lại mặt mũi cho hắn, đừng đề cập đến đề tài này với hắn nữa?"

Giang Yếm Ly bán tín bán nghi nói: "Bỏng?"

Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc gật đầu: "Đúng vậy!"

Hai người cùng nhau xoay người lại, Ngụy Vô Tiện bưng thuốc đưa cho Giang Trừng.

Lời Ngụy Vô Tiện mới vừa lừa Giang Yếm Ly há có thể không lọt vào lỗ tai Giang Trừng, Giang Trừng tâm muốn thịt người cũng có, nhận lấy chén thuốc ngửa đầu dốc xuống một ngụm cho hả giận.

Giang Yếm Ly ở một bên nhìn đến kinh hãi: "Chậm..."

Lời nói còn chưa xong, một chén thuốc đã thấy đáy.

Khi Ngụy Vô Tiện đưa Giang Yếm Ly ra cửa, Giang Yến Ly nhỏ giọng nói: "Có cần lấy thuốc trị bỏng cho A Trừng không?"

Ngụy Vô Tiện cố nín cười, vội ngăn cản nói: "Không cần sư tỷ! Vết thương nhỏ thôi, một lát là tự tiêu mà."

Đợi cho Giang Yếm Ly như suy tư gì mà đi xa, Ngụy Vô Tiện mới xoay người mới rảo bước tiến vào phòng, Giang Trừng đè nặng thanh âm gầm lên cùng với một quyển sách nghênh diện tới mặt y mà đến.

"Ngụy Vô Tiện! Chết đi!!!"

Người chủ sự của Lạc Xuyên Chu gia lưu tại Lang Gia đúng là nam tử trung niên ngày đó bị Ngụy Vô Tiện uy hiếp, Chu gia tông chủ đương nhiệm huynh trưởng hắn, lúc này đang ở dưới trướng Kim Quang Thiện.

Ngày hôm đó nghe được một đệ tử Giang gia tới mời hắn đến trong viện Giang Trừng nói chuyện một chút, không hiểu sao hắn liền nhớ tới Ngụy Vô Tiện biểu tình âm lãnh ngày ấy, ban ngày ban mặt bỗng dưng ra một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng cuối cùng hắn không từ chối được cái lời mời này, nghĩ lại dù hai người này hung ác hơn nữa cũng chỉ là hai đứa trẻ chưa đủ tuổi đời, không đáng sợ hãi, cũng liền an tâm chút.

Chuyện Giang Trừng định ngày hẹn người Chu gia, Ngụy Vô Tiện xong việc mới biết được, ngày đó hai người nói chuyện cái gì không lộ ra một chút phong thanh. Chỉ biết rằng người Chu gia vẻ mặt đoan trang nghiêm túc mà tới, vui vô cùng mà đi.

Bầu trời bỗng rớt xuống cái bánh nhân cực bự, đập vào chủ sự Chu gia đến đầu óc choáng váng, suốt đêm phái tin đi cho tông chủ nhà mình.

Hai ngày sau hồi âm truyền lại, ngoại trừ khẳng định chắc chắn bên ngoài, còn có thêm một lời dặn dò khác: "Huyết hải thâm thù đều có thể bỏ không cần để ý nữa, tân tông chủ Giang gia này không thể khinh thường, làm việc phải cần cẩn thận."

Vào đêm, nhà tù nơi dừng chân Lang Gia truyền ra một trận xôn xao.

Cùng bị bắt với Ôn Tình là hai ba mươi người Ôn gia, bị một đám gia phó đưa ra khỏi nhà tù, mệnh lệnh rằng phải thẩm vấn.

Ôn Tình trong lòng mạnh mẽ trầm xuống. Nàng không tiếp xúc phân tranh nhưng cũng biết nào có đạo lý cả người già vô tri, phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha.

Lần này đi chỉ sợ hung hiểm.

Đoàn người bị trói tay từ nơi dừng chân Lang Gia mang ra ngoài, ánh trăng mờ nhạt, cỏ hoang trải rộng đường nhỏ bốn phía đều loã lồ nham thạch.

Ôn Tình ra một thân mồ hôi lạnh, trong đầu lộn xộn, trong chốc lát nghĩ Ôn Ninh bây giờ ra sao, trong chốc lát lại nghĩ Ôn Uyển bé như vậy nên làm sao bây giờ.

Dù cho nhìn sống chết đã quen, nhưng khi đến phiên mình, quả nhiên cũng khó có thể bình tĩnh mà đối diện.

Có điều đã đi hơn nửa canh giờ, Ôn Tình cảm thấy mình đang đi hết nửa đời của mình.

Cho đến khi Ôn Uyển ê ê a a mà kêu một tiếng, Ôn Tình mới đột nhiên hoàn hồn.

Cách đó không xa có vài người đứng, ánh trăng không sáng lắm, Ôn Tình lại mở to mắt. Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra người đứng phía trước vẻ mặt nôn nóng, là đệ đệ của nàng, Ôn Ninh.

"Tỷ!" Ôn Ninh hiển nhiên cũng nhận ra hắn nàng, lập tức chạy tới hướng nàng, suýt nữa bị vấp vào cục đá ven đường.

Ôn Tình nhịn không được nói giọng khàn khàn: "Đệ chậm một chút!"

Ôn Ninh lại cười, cho đến khi chạy đến trước mặt nàng mới thở hổn hển mà đứng lại, kêu một tiếng: "Tỷ."

Âm thanh chưa dứt, nước mắt đã rơi xuống.

Biết Ôn Tình từ nhỏ không thích nhìn mình khóc, Ôn Ninh vội vàng cúi đầu lau, lại lau kiểu gì cũng không hết, nước mắt tuôn ra không ngăn lại được.

Cậu nghẹn ngào nói: "Tỷ, đệ..."

"A Ninh, không có việc gì đừng lau, đừng lau." Ôn Tình nhìn đệ đệ cách biệt mấy tháng, nước mắt cũng không ngừng rơi. Ôn Ninh cả người gầy đi một vòng lớn, nghĩ cũng biết mấy ngày tháng này trải qua khổ như thế nào.

"Tỷ, đệ, đệ cởi trói cho tỷ." Ôn Ninh vòng đến phía sau Ôn Tình, cởi dây thừng đang trói tay nàng.

Ngụy Vô Tiện đứng ở cách đó không xa ra hiệu cho tu sĩ Giang gia một chút, mọi người dồn dập tiến lên cởi dây trói buộc người Ôn gia.

Người Ôn gia hai mặt nhìn nhau, chỉ có Ôn Tình gắt gao ôm đệ đệ mình, cảm giác mất mà tìm lại được vui sướng đến nối khiến nàng nhịn không được chảy nước mắt từng giọt từng xác nhận người trước mắt.

Từ lúc nàng dẫn những ngươi Ôn gia nhánh phụ trốn đi, rồi bị thất lạc Ôn Ninh, trách nhiệm đại gia trưởng khiến cho nàng đến bây giờ mới dám lộ ra một chút nội tâm yếu ớt.

Không ai tiến lên quấy rầy bọn họ.

Ngụy Vô Tiện chỉnh lại áo choàng cho Giang Trừng, sau khi vào thu ban đêm thường rất lạnh, ý Ngụy Vô Tiện là Giang Trừng bị thương nặng chưa lành, để y làm là được. Nhưng lúc này tu sĩ môn hạ Giang gia trải qua trận chiến Liên Hoa Ổ còn lại rất ít ỏi, trước mắt những người này đa phần đều là môn sinh Giang Trừng chiêu mộ, tránh Ngụy Vô Tiện còn không kịp.

Giang Trừng đành phải tự mình đi một chuyến này.

Chờ Ôn Tình rốt cuộc ổn định cảm xúc, liền túm Ôn Ninh đi tới hướng Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng. Ôn gia còn lại người cũng theo tiến lên vài bước.

Thời khắc nhìn thấy Ôn Ninh đó, Ôn Tình đã sáng tỏ tình huống trước mắt.

Phía trước không phải đường chết, là đường sống.

Ngụy Vô Tiện thấy Ôn Tình lại đây liền mở miệng nói: "Ta nói Ôn Ninh ở trên tay ta, xem ra ngươi không tin a."

Ôn Tình liếc mắt nhìn Giang Trừng một cái: "Ta cho rằng vì ngươi muốn ta chữa thương cho hắn nên lừa ta."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ngươi không tin sao còn đồng ý chữa thương cho hắn?"

Ôn Tình nói: "Hắn vì cứu A Uyển mới bị thương, ngươi không cần dùng Ôn Ninh ép ta ta vẫn sẽ chữa cho hắn."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "A Uyển chính là đứa bé được Giang Trừng cứu?"

Ôn Uyển đứng trong đám người Ôn gia như nghe thấy có người gọi nó, ê a một tiếng, lộ ra đầu nhỏ hướng bên này.

Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái nhìn thấy bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, pha trò trêu đùa thổi tiếng huýt sáo với nó, làm Ôn Uyển cười toe toét lộ ra hai cái răng sữa nhỏ xíu với y.

Ngụy Vô Tiện cũng ha ha cười, quay đầu nói với Giang Trừng: "Nhóc đáng yêu."

Giang Trừng không biết giận cái gì mà trừng y một cái, quay đầu nói với Ôn Tình: "Ôn cô nương, kể từ đêm nay về sau, trên đời này không còn Ôn Tình nữa."

Chợt vừa nghe lời này, Ôn Tình sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý của Giang Trừng, đêm nay, những người bọn họ đều phải "chết" ở chỗ này.

Ôn Tình bỗng nhiên hướng về bọn họ cúi đầu: "Ôn Tình cảm tạ hai vị ân cứu mạng."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi và Ôn Ninh đã cứu chúng ta, hoà nhau rồi!"

Giang Trừng nói: "Ôn cô nương sau này có tính toán gì không?"

"..." Ôn Tình nhìn nhìn hai ba mươi người phía sau, lần đầu sinh tâm bàng hoàng.

Làm thủ hạ của Ôn Nhược Hàn, danh tiếng Ôn Tình không nhỏ, nếu không cũng sẽ không tùy tiện bị một tên đệ tử không tên tuổi của Lạc Xuyên Chu gia nhận ra hành tung.

Lần này tuy rằng có thể thoát thân, nhưng nàng nên mang theo những người này trốn đi chỗ nào đây? Thiên hạ to lớn, nhưng không có chỗ cho người họ Ôn dung thân.

Ngụy Vô Tiện lại bỗng nhiên hì hì cười nói: "Ôn cô nương, ý tứ lời này của Giang Trừng là hỏi ngươi, nếu không có tính toán, thì hắn thay ngươi an bài!"

Giang Trừng mắng: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có thể câm miệng không?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không được, các ngươi cứ khách khí qua khách khí lại, trời sáng sợ là cũng chưa nói rõ. Ta nhìn đến sốt ruột! Ôn cô nương, Giang Trừng là muốn nói, ngươi có muốn suy xét đến Vân Mộng chúng ta chơi một chuyến không? Vân Mộng chúng ta cảnh đẹp người xinh, lúc này về hẳn là còn có thể kịp ăn củ sen tươi mới vào trung thu."

Giang Trừng đơn giản ngậm miệng.

Ôn Tình lại sửng sốt: "Là muốn..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Chính là phải ủy khuất Ôn cô nương, tạm nhập Vân Mộng Giang gia chúng ta làm môn sinh."

Đến đây không chỉ Ôn Tình, ngay cả Ôn Ninh cũng ngây dại.

Giang Trừng đúng lúc mở miệng nói: "Liên Hoa Ổ lúc trước bị hủy, trước mắt mới tu sửa được một nửa. Nếu Ôn Tình cô nương nguyện ý, tới chỗ đó tạm lánh một đoạn thời gian, bên ngoài nói là môn sinh mới nhập của Giang gia ta. Đợi cho Xạ Nhật Chi Chinh qua, là đi hay ở cô nương có thể quyết định."

Ôn Tình cắn môi dưới sau một lúc lâu không biết nên trả lời như thế nào.

Hành động này của Giang Trừng với việc cứu mạng bọn họ thì ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, ở thời điểm Xạ Nhật Chi Chinh như thế, thu nhận giúp đỡ một đám Ôn gia bị gọi đánh kêu giết bọn họ, tuyệt chỉ trăm hại mà không có lợi.

Nếu nàng đáp ứng, đó là đưa bọn họ tới với tiềm tàng nguy nan.

"Tỷ tỷ..." Ôn Ninh ở một bên bất an mà nhìn nàng.

Ôn Tình ngẩng đầu, nhìn hai người.

Đột nhiên, nàng kéo Ôn Ninh quỳ xuống hướng bọn họ, mấy chục người phía sau lập tức phần phật quỳ xuống theo.

"Tạ... Tông chủ."

Ôn Tình nói.

Nàng không có lựa chọn khác, trước mắt chỉ có một đường sáng này.

Nàng không dám đánh cược.

Nhìn tu sĩ Giang gia thừa dịp bóng đêm mang theo đoàn người Ôn gia lên thuyền thừa dần dần biến mất trên mặt nước, tay Ngụy Vô Tiện không thành thật mà tiến vào áo choàng Giang Trừng, cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của hắn.

Ngụy Vô Tiện thở dài: "Thật muốn trở về Vân Mộng!"

Giang Trừng nhìn chằm chằm hướng con thuyền biến mất, mở miệng nói: "Nhanh thôi."