[Tiện Trừng Tiện] Nguyện Sinh Liên

Chương 4: Hội hoa đăng



————————————————

Giang Yếm Ly một ngày này hơn phân nửa thời gian đều ở phía sau bếp.

So với mẫu thân một thân bản lĩnh, Yếm Ly từ nhỏ đối với những việc cần sự khéo léo thì nàng có phần yêu thích hơn

Trong tay là một củ sen mới đào, vị giòn ngọt dùng để nấu canh rất rốt. Loại củ sen được lấy đầu đông này rất mềm ngọt, rất thích hợp để nấu canh.

Giang Yếm Ly đang nghĩ ngợi liền nghe ngoài cửa một trận bước chân dồn dập.

"Sư tỷ! Chúng ta tới giúp đỡ tỷ!"

Một bóng hình vọt vào, xoay người định đem cửa đóng lại, nhưng người chạy theo sau đã kịp tới đem cửa mở ra.

Giang Yếm Ly quay đầu lại nhìn thấy hai đệ đệ của nàng một khắc cũng không nhàn rỗi, lắc đầu cười nói: "Hai đệ chậm một chút!"

Nhóm nữ đầu bếp trong phòng bếp đều nhìn bọn họ mà cười.

Giang Trừng bước vào cửa liền ngượng ngùng vì bản thân đã đùa giỡn với Ngụy Vô Tiện trước mặt nhiều người, hắn âm thầm cho Ngụy Vô Tiện một khuỷu tay, nói: "Ngươi có thể giúp a tỷ được cái gì? Giúp a tỷ ăn à?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Bởi vì a tỷ làm ăn ngon nên ta mới ăn, nếu là ngươi nấu, ta sẽ chê là ngươi nấu không ngon!"

Giang Trừng nói: "Ngươi thì nấu ngon chắc? Còn có mặt mũi để nói người khác!"

Giang Yếm Ly thấy thế, vội nói: "Được rồi, đồ ăn nấu sắp xong rồi, hai đệ mau đi rửa tay rồi đến nhà ăn chờ."

Ngụy Vô Tiện vui cười nói: "Sư tỷ vất vả, các tỷ tỷ vất vả! Ta đêm nay nhất định sẽ ăn nhiều hơn hai chén cơm."

Nhóm nữ đầu bếp đều cười, có người chỉ chỉ một đĩa điểm tâm đặt trên bàn: "Nếu các ngươi đói bụng cứ lấy bánh Trung thu đó ăn trước đi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Được!"

Giang Trừng xem Ngụy Vô Tiện lại ở đàng kia khoe khoang, nhướng mắt, liền xoay người đi ra ngoài.

Không chờ hắn đi ra vài bước, Ngụy Vô Tiện liền mỗi tay một cái bánh trung thu đuổi theo.

"Nè." Ngụy Vô Tiện đưa qua một cái.

Giang Trừng liếc hắn: "Ngươi rửa tay chưa?"

Ngụy Vô Tiện cố ý cắn một miếng to bánh trung thu trong tay mình, làm bộ muốn thu hồi tay cầm bánh trung thu còn lại: "Không biết có ai muốn ăn không ——"

"Đưa đây!"

"Ha ha!"

Tới bữa cơm chiều, Ngụy Vô Tiện thật đúng là theo như lời như lời y nói, so ngày thường ăn nhiều hơn hai chén cơm.

Sau khi ăn xong Giang Yếm Ly ở lại bồi Ngu phu nhân cùng Giang Phong Miên gác đêm rồi kêu Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đi hội trung thu trước đi

Trước khi đi, Ngụy Vô Tiện tiến đến bên cạnh Giang Yếm Ly nói: "Sư tỷ, ngươi có muốn mua cái gì thì nói với đệ, đệ mua cho tỷ."

Giang Yếm Ly cười cười, sửa sang lại cổ áo cho y: "A Trừng, A Tiện, hai đệ cứ chơi đi, không cần quan tâm ta."

Hai người đi thẳng một đường từ Liên Hoa Ổ đến nội thành Vân Mộng.

Hội đèn lồng vào dịp trung thu ở Vân Mộng còn náo nhiệt hơn so với với tết Trung Nguyên, những chiếc đèn lồng phát sáng rực rỡ như là muốn cùng đọ sắc sáng với ánh trắng.

Trên đường đều là các món ăn vặt, một vài sạp bán đồ chơi, có thể thấy những đứa trẻ chạy vội đùa giỡn trên khắp con đường.

"Giang Trừng! Ở đây!"

Giang Trừng mới vừa ở quán bán bánh dày thanh toán tiền liền nghe thấy Ngụy Vô Tiện gọi hắn.

Quay đầu nhìn lại không thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện đâu.

"Ở đây!"

Sau quầy hoa đăng ló ra gương mặt đang cười tủm tỉm của Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng cầm bao đựng bánh dày đi qua, tức giận mà nhét vào vào tay y: "Chính ngươi muốn ăn mà lại không chờ ta!"

Ngụy Vô Tiện lấy một miếng bánh dày nhét vào trong miệng, thở dài: "Thật ngon! —— Ta mới vừa thấy một cái đèn rất đẹp, đặc biệt muốn tặng ngươi!"

"Ta không cần! Ngươi mấy tuổi rồi mà còn chơi đèn!?" Giang Trừng vẻ mặt đầy cự tuyệt.

"Cầm." Ngụy Vô Tiện đem bánh dày đưa cho Giang Trừng, lau lau tay, từ bên trên giá gỡ cái đèn xuống.

Cán đèn làm bằng lưu ly màu vàng, trên đèn vẽ một con mèo đang híp mắt trông rất cao ngạo, cộng thêm ánh nến chiếu vào làm cho con mèo ấy vô cùng sống động.

"Đẹp không?" Ngụy Vô Tiện đùa nghịch cái đèn, đưa đèn đến trước mặt Giang Trừng khoe khoang nói: "Rất giống ngươi ha?"

"Giống cái đầu ngươi!" Giang Trừng làm bộ muốn đem bánh dày trong tay ném vào mặt y.

Ngụy Vô Tiện vội trốn vào phía sau, la lớn: "Ta chưa có trả tiền đâu!"

"Ngươi!" Giang Trừng chán nản.

"Cái này cho ngươi." Ngụy Vô Tiện lén lấy miếng bánh dày, cười hì hì đem đèn hoa đăng nhét vào trong tay hắn.

Giang Trừng chán ghét xách lồng đèn lên đánh giá một lát liền thấy Ngụy Vô Tiện đem một chiếc đèn hoa đăng khác tới.

Ánh đèn có chút chói mắt, mơ hồ ánh lên hình vẽ trên đèn.

"Trên đèn của ngươi là vẽ thứ gì?" Giang Trừng hỏi.

Ngụy Vô Tiện đem đèn trong tay xoay một vòng, chỉ vào hình vẽ một con chim ưng lớn đang giương cánh muốn bay đắc ý nói: "Ngươi nhìn xem con chim ưng này có giống ta không?"

Giang Trừng cười lạnh: "Ngụy, Vô, Tiện ——"

Ngụy Vô Tiện giả ngu: "Cái gì?"

Giang Trừng nói: "Đổi đèn với ta!"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không!"

"Đừng chạy!"

"Ngươi tưởng là ta ngốc à —— ta không đứng lại đâu!!"

"Gâu gâu gâu!"

Đột nhiên có vài tiếng chó sủa vang lên, Ngụy Vô Tiện như đông cứng lại, sợ hãi đến muốn gọi mẹ.

"Gâu gâu gâu!!"

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hoàn hồn, xoay người vài bước núp sau lưng Giang Trừng, sợ đến lạc giọng: "Có chó chó chó chó!!!"

Giang Trừng cũng sửng sốt, vội vàng kéo hắn tay liền sờ thấy một tay mồ hôi lạnh.

"Đừng sợ, có thể là có nhà nào gần đây nuôi chó." Giang Trừng thấp giọng nói.

"Ở đâu ở đâu ở đâu?" Ngụy Vô Tiện vẫn là gắt gao nắm chặt lấy áo hắn, khẩn trương nhìn ở khắp nơi.

Giang Trừng đang nhìn xung quanh bỗng nhiên liền nghe một trận ầm ĩ ở phía trước đường phố, có vài người mặc áo bào mặt trời đỏ xuất hiện trong tầm nhìn hai người, người đi đầu dẫn theo một con chó đen lớn.

Giang Trừng lập tức nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện, lôi kéo Ngụy Vô Tiện thối lui đến phía sau quầy hoa đăng.

Ngụy Vô Tiện lúc này đang vô cùng căng thẳng, còn hận không thể treo lên người Giang Trừng, căn bản không rảnh phát hiện Giang Trừng có điểm khác thường.

"Kỳ Sơn Ôn thị vì sao lại ở đây? Còn dắt theo con chó lớn như vậy?" Ngụy Vô Tiện ghé vào người Giang Trừng hạ giọng nói, y sợ thanh âm lớn sẽ làm con chó đen kia chú ý.

"Không biết." Giang Trừng chau mày, nhìn chằm chằm kia mấy người vênh váo tự đắc đi qua phố xá sau đó biến mất ở cuối phố.

"Đi theo sau nhìn xem." Giang Trừng túm Ngụy Vô Tiện định kéo y đi theo.

"Từ từ, từ từ ——" Ngụy Vô Tiện vội vàng kéo Giang Trừng, "Ngươi theo chân bọn họ làm cái gì?"

Giang Trừng nói: "Ai biết Ôn cẩu tới Vân Mộng làm cái quái gì!"

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nói: "Bọn họ có lẽ là đi săn đêm ngang qua đây, —— Giang Trừng, ngươi làm sao vậy?"

Giang Trừng hơi giật mình, sau đó thu lại cảm xúc nói: "Không có việc gì. Ngươi có đi hay không? Không đi thì ta đi."

"Đi liền, đi liền." Ngụy Vô Tiện dựa tường đứng lên, đấm đấm chân vài cái rồi nói: "...... Bất quá ngươi cõng ta đi, chân ta có chút tê. Hắc hắc."

Giang Trừng trừng mắt, sau đó liền định quay đầu chạy theo chỗ đám người Ôn thị vừa đi qua nhưng hai chân chợt đứng lại tại chỗ.

Trong đầu chợt nhớ lại vẻ mặt cô đơn cùng tự giễu của y lúc trên thuyền, lòng bàn tay hắn chợt phủ một tầng mồ hôi lạnh.

"......"

Ngụy Vô Tiện ác liệt mà cười chờ xem Giang Trừng sẽ làm gì.

Trầm mặc một lát, Giang Trừng đen mặt nhưng lại ngoài dự đoán quay người đưa lưng về phía y.

Ngụy Vô Tiện trừng lớn mắt đầy sửng sốt.

"Có nhanh lên không!" Giang Trừng không kiên nhẫn thúc giục nói.

"À à!" Lấy lại tinh thần Ngụy Vô Tiện vội leo lên lưng Giang Trừng. Sau đó hai người liền đuổi theo đám người Ôn thị.

"Giang Trừng, sao hôm nay ngươi tốt vậy? Có phải lương tâm đột nhiên thức tỉnh, biết ngươi Đại sư huynh ngươi thật tốt đúng không?"

"Ngụy Vô Tiện ngươi không nói lời vô nghĩa thì sẽ chết sao!?"

Trên đường từ Vân Mộng về Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện giơ đèn hoa đăng mà hắn tặng Giang Trừng để chiếu sáng, cái đèn của y sớm đã hư lúc y hoảng loạn vì tiếng chó. Đầu y tùy ý mà đặt trên vai Giang Trừng: "Sao ngươi lại có biểu hiện kì quái như vậy? Ôn thị người có cái gì tốt mà đuổi theo? Không đuổi theo được cofnn bày ra vẻ mặt này, bọn họ thiếu tiền ngươi sao?"

Khi đó hai người đuổi tới cuối phố thì đã không thấy tung tích bọn Ôn thị, Giang Trừng còn chưa từ bỏ ý định mà đi tìm khắp hai con phố nhưng vẫn không thu hoạch được gì, lúc này hắn mới cắn răng từ bỏ.

Giang Trừng trầm mặc một lát sau mới nói: "Tiên môn Kỳ Sơn Ôn thị cường bá, nhiều môn sinh ỷ thế hiếp người, chúng ta nếu thấy đương nhiên phải đề phòng trước."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại tìm không ra chỗ nào sai, liền nói: "Kỳ Sơn Ôn thị có mấy vạn môn sinh, nếu là ai cũng như vậy chúng ta đây chẳng phải là trừ bỏ nhìn chằm chằm Ôn thị thì cũng có làm được gì đâu?"

Giang Trừng hừ nói: "Đề phòng trước, chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm."

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai Giang Trừng thở dài: "Sư đệ ngươi có tâm lo lắng môn sinh Ôn thị có ý muốn gây rối hay không chi bằng trước lo xem bản thân chúng ta còn vẹn tính mạng khi trở về từ Cô Tô không kìa! Lam Khải Nhân kia có tiếng là cổ hủ, nghiêm khắc."

Giang Trừng cười khẩy nói: "Ngươi mới là người lo lắng, đừng đánh đồng thêm ta."

Ngụy Vô Tiện đung đưa cái đèn trong tay, cười nói: "Này không được, nếu ta chết ngươi còn phải đi nhặt xác cho ta đấy!"

Ánh đèn chiếu lên đôi mắt hoảng loạn của Giang Trừng, hắn hơi dừng chân một chút.

Đúng như Ngụy Vô Tiện nói, ngày đến Cô Tô học ngày càng gần.

Hắn như là mới tỉnh dậy từ trong ác mộng, lục phủ ngũ tạng mới vừa bị cừu hận chiếm hữu mà giờ liền bị ném vào hiện thực phũ phàng.

Cô Tô, Lam Vong Cơ.

Giang Trừng từng nghĩ đến nếu sau khi Mạc Huyền Vũ hiến xá Lam Vong Cơ không đến mang y đi, nếu lần đó ở trong núi Ngụy Vô Tiện không cứu Lam Vong Cơ, nếu lúc ở Cô Tô Ngụy Vô Tiện chưa từng trêu chọc Lam Vong Cơ, nếu...

Sau khi biết được chân tướng của viên đan trong người, hắn nhớ lại lúc Liên Hoa Ổ bị đốt, nhớ đến lúc cha mẹ hắn chết, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều cái "nếu".

Hiện tại mọi cái "nếu" đó đều nằm trong tay hắn.

Hắn là một người ích kỷ, nếu có biện pháp nào để giữ lại đồ vật mà hắn quý trọng, chuyện gì hắn cũng có thể làm.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ sai điều gì cả.

Vậy người sai là ai?

Giang Trừng nhắm mắt lại sau đó mở mắt, trong mắt hắn là một mảnh bình tĩnh.

Giang Trừng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi hứa với ta một điều."

Ngụy Vô Tiện không chút để ý nói: "Chuyện gì? Nói ta nghe một chút."

Giang Trừng nói: "Ngươi đáp ứng ta, sau khi Cô Tô không gây chuyện sinh sự, đặc biệt...... Không được trêu chọc môn sinh mà Lam Khải Nhân đắc ý."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta lâu rồi đâu có gây chuyện thị phi, ta rất biết cách sống an ổn nhưng mà quy củ quá nhiều thì chắc là ta sẽ gây chuyện. Nhưng mà môn sinh mà Lam Khải Nhân đắc ý là ai?"

Giang Trừng nói: "Cô Tô song bích, Lam Trạm Lam Vong Cơ."

Ngụy Vô Tiện cố suy nghĩ xem đây là ai: "Là hắn à? —— Vì sao?"

Giang Trừng lạnh nhạt nói: "Ngươi hứa với ta trước."

Ngụy Vô Tiện câu lấy cổ Giang Trừng dùng sức một chút: "Như thế nào? Ngươi đang ép ta?"

Giang Trừng quay đầu nhìn y: "Thế thì sao?"

Hai người đối diện giằng co một lát.

"Được rồi!" Ngụy Vô Tiện thả lỏng lực đạo, cả người như là treo trên lưng Giang Trừng lẩm bẩm nói: "Không trêu chọc ai kia thì có thể, nhưng không gây chuyện thị phi cũng không phải là ta định đoạt!"

Giang Trừng quay đầu đi, không nói lời nào.

Ngụy Vô Tiện thúc giục nói: "Uy, ta đáp ứng không tùy tiện trêu chọc hắn rồi, ngươi cũng phải nói ra lý do đi chứ."

Giang Trừng chậm rì rì nói: "Ta không thích hắn."

Ngụy Vô Tiện đợi sau một lúc lâu, mới phát hiện không có đoạn sau vội trừng mắt: "Chỉ vậy thôi?"

Giang Trừng hỏi lại: "Chứ còn gì?"

"Giang! Trừng!" Ngụy Vô Tiện đột nhiên từ trên người Giang Trừng nhảy xuống, cánh tay thít chặt cổ Giang Trừng kéo về phía sau, kêu lên: "Ngươi có tin ta đổi ý hay không?"

"Ngươi dám!"

Giang Trừng cõng Ngụy Vô Tiện suốt đoạn đường, chợt bị Ngụy Vô Tiện kéo như vậy suýt quỳ trên mặt đất.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nói ta có dám hay không?"

Giang Trừng ngẩn ra, bỗng nhiên ngưng giãy giụa.

Ngụy Vô Tiện có cái gì không dám đâu?

Hắn lúc này đang bị Ngụy Vô Tiện nửa giam cầm trong ngực, ngửa đầu liền nhìn thấy vai Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng nói với y: "Không có lý do gì cả, ta không thích hắn."

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng y đầy buồn bực. Giang Trừng tuy rằng thường xuyên không cho y vẻ mặt tốt nhưng sẽ không tùy ý nói không thích ai đó.

Cái người Lam Vong Cơ này rốt cuộc có quan hệ gì với Giang Trừng?

Giang Trừng lại nói: "Vậy ngươi có hứa hay không?"

Sau một hồi, Ngụy Vô Tiện vẫn là buông tay gật đầu nói: "Được rồi ta hứa."

Đi thêm một đoạn Ngụy Vô Tiện đột nhiên đánh một cái vào trán, "A" một tiếng.

Giang Trừng nhìn y: "Làm sao vậy?"

"Ta quên mua đồ cho sư tỷ rồi!" Ngụy Vô Tiện ảo não nói.

Giang Trừng không nói gì, từ trong lồng ngực lấy ra thứ gì đó thảy vào ngực Ngụy Vô Tiện.

"Hả?" Ngụy Vô Tiện vội duỗi tay tiếp được, cúi đầu nhìn thoáng qua liền kêu lên: "Phấn mặt?! Ngươi mua lúc nào?"

Giang Trừng mỉm cười: "Đương nhiên là lúc ngươi đang lo ăn rồi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta như thế nào không nhìn thấy? —— từ từ, ngươi còn thứ khác đưa cho sư tỷ? Ta không cho ngươi toại nguyện đâu!" Từ xa là đã có thể trông thấy ngọn đèn dầu của Liên Hoa Ổ, Giang Trừng không đáp lại Ngụy Vô Tiện còn đang nói luyên thuyên, chạy nhanh về phía trước.

Hơi lạnh của gió đêm xộc vào mặt hắn, hắn cảm nhận được nơi đáy lòng đang rục rịch hy vọng.

Sâu trong ánh mắt chính là đèn đuốc của nhà hắn.

Ngụy Vô Tiện đuổi theo, đèn hoa đăng bị y quăng đi. Hoa đăng ở phía sau hai người lay động, chiếu sáng hình bóng một đôi thiếu niên đang chạy về phía Liên Hoa Ổ.