Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 4: Vạn Diệu Cung Cung Chủ Cho Mời



Lần này chỉ có hai lựa chọn khen thưởng, cũng may Điểm Tạo Hóa có hai điểm.

Trong lòng Ôn Tri Hành thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc.

Lập tức lựa chọn được 2 Điểm Tạo Hóa.

2 điểm tạo hóa dù sao cũng là thật, so với tạo hóa của Trương Thiên Thành càng hấp dẫn người ta một chút.

Tạo hóa mà một lô đỉnh đạt được, hắn thật sự không có hứng thú.

[Điểm Tạo Hóa +2.]

Đúng lúc này, Trương Thiên Thành thấy Ôn Tri Hành có chút không yên lòng, nhất thời nhíu nhíu mày, ho nhẹ một tiếng có chút không vui nói:

- Ôn sư đệ, ngươi có biết mấy ngày trước trong Luyện Dược các có một sư đệ chuyên môn vì những người khác thử thuốc đã chết..

- Có người chết?

Ôn Tri Hành phục hồi tinh thần, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, có chút khẩn trương nói:

- Không biết ý sư huynh là sao?

- Vậy sư huynh cũng nói rõ, sức khỏe sư đệ tốt lên rất nhiều, ngược lại có thể vượt qua chỗ trống này.

Trương Thiên Thành hơi nheo mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười.

- Chuyện này..

Ôn Tri Hành trong lòng nhất thời cả kinh.

Cho người ta thử thuốc, việc này vừa nghe liền không dễ làm.

Ai biết, những người đó luyện chế ra chính là đan dược gì.

Nếu mình đi thử thuốc, rất có khả năng không bị thải bổ chết cũng bị độc chết.

Vạn Diệu Cung này thật không coi bọn họ là người.

Quan trọng nhất, nói là thuốc thử đã chết, càng có khả năng trực tiếp bị xem như là dược liệu cho luyện.

Nghĩ tới đây, mặt Ôn Tri Hành lộ vẻ khổ sở, cuối cùng giống như không nỡ cắn răng lấy ra bình ngọc Khâu Oanh Nhi đưa cho hắn.

- Trương sư huynh, ta đột nhiên nhớ tới, ta nơi này còn có hai viên đan dược dư thừa, ta giữ lại cũng vô dụng, không bằng giao cho sư huynh.

- Đan dược?

Trương Thiên Thành lập tức hai mắt tỏa sáng, trong miệng còn làm bộ làm tịch nói:

- Ai! Ôn sư đệ, ngươi đây là ý gì?

Nhưng hai tay cũng không chút khách khí, trực tiếp lấy bỏ vào trong ngực.

Trong ánh mắt của gã lộ ra khát vọng vô cùng.

Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan đối với loại người như bọn họ mà nói, có thể nói là mệnh căn.

Vạn Diệu Cung muốn dùng đan dược khống chế những đỉnh lô này, mỗi tháng tự nhiên sẽ không phát ra quá nhiều, đều là khống chế lượng thuốc.

Ôn Tri Hành hơi khom lưng, trên mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt, nói:

- Sư huynh, ta mới đến, cái gì cũng không hiểu, ngày sau kính xin sư huynh chiếu cố chiếu cố.

- Dễ nói, dễ nói.

Thu đan dược, thái độ Trương Thiên Thành cũng tốt hơn không ít, cười vỗ vai Ôn Tri Hành.

- Ôn sư đệ, ngươi yên tâm, ngày đó vừa thấy ngươi, ta liền cảm giác chúng ta cực kỳ hợp ý, việc này ta sẽ giúp ngươi xử lý.

- Vậy thì đa tạ sư huynh!

Trên mặt Ôn Tri Hành đúng lúc lộ ra vẻ nịnh hót.

Cái rắm cầu vồng cũng xuất hiện theo.

[Cái rắm cầu vồng của ngươi rất hữu hiệu, Trương Thiên Thành có chút hảo cảm với ngươi.]

* Rắm cầu vòng/ thải hồng thí: Là ngôn ngữ mạng khởi nguồn năm 2017, nghĩa là fan luôn ca tụng thần tượng là báu vật, cái gì cũng tốt. Nghĩa đen dù thần tượng đánh rắm thì rắm phát ra cũng biến thành cầu vòng bảy màu. *

Cuối cùng, Trương Thiên Thành hài lòng mà về, cũng hứa hẹn sẽ an bài một công việc thoải mái.

Qua một lúc lâu, thân ảnh Trương Thiên Thành biến mất, nụ cười trên mặt Ôn Tri Hành mới chậm rãi biến mất.

- C*t!

Trong miệng hắn chửi bậy một tiếng, lập tức lại phát ra một tiếng thở dài.

Đời trước, hắn liền hiểu thấu xã hội ấm lạnh.

Trương Thiên Thành này sẽ không bởi vì tất cả mọi người là lô đỉnh mà đồng tình với ngươi, hắn chỉ bởi vì ngươi so với hắn yếu hơn mà chèn ép ngươi.

Ủy khuất cầu toàn chỉ là nhất thời, người trưởng thành co được dãn được, không có gì ghê gớm, huống chi đan dược này với ta vốn vô dụng.

* ủy khuất cầu toàn: Không biết giải thích ra sao, tóm lại hiểu là được*

Ôn Tri Hành duỗi lưng đóng cửa lại, ngẩn ngơ một lát rồi cười.

* * *

Bảy ngày sau, mặt trời chiều ngã về tây.

[Kết thúc lần thứ nhất Niết Bàn.]

[Tốc độ khôi phục thân thể của ngươi tăng gấp đôi.]

[Thân thể Thuần Dương của ngươi khôi phục.]

[Thân thể ngươi lột xác, cảnh giới đột phá, tu vi trước mắt: Thuế Phàm Nhất trọng.]

Thân thể Ôn Tri Hành trải qua nhiều ngày ôn dưỡng, rốt cục khôi phục.

Điều này làm cho hắn rất là hưng phấn.

Vừa rồi Trương Thiên Thành cũng tìm tới cửa mang tin tức mới cho Ôn Tri Hành.

Hắn báo cho Ôn Tri Hành không cần đi làm đệ tử thử thuốc kia.

Chỉ cần đi theo sau Trương Thiên Thành tuần tra Vạn Diệu Cung hằng ngày là được.

Nói là tuần tra, kỳ thật chính là xem trọng những đệ tử Lô Đỉnh khác.

Không có việc gì đi dạo một chút.

Những thứ khác cũng không có chuyện gì.

Ôn Tri Hành trong lòng vui vẻ, phải biết rằng đại bộ phận lô đỉnh Vạn Diệu cung đều không thể tự mình ra ngoài đi lại.

Không ngờ Trương Thiên Thành lại có phương pháp này.

Hắn còn lo không có cơ hội gặp những người khác, không nghĩ tới bây giờ cơ hội ngược lại là đưa tới cửa.

- Ôn sư đệ, đây là lệnh bài thân phận, ngươi cất kỹ đi.

Trương Thiên Thành lại đưa qua một khối lệnh bài thân phận.

Chỉ có người đeo lệnh bài mới có thể tự do hành động trong Vạn Diệu cung.

Ôn Tri Hành vội đưa tay nhận lấy, đang định mở miệng cảm ơn, trong sân lại xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Áo xanh biếc, mặt tròn trứng ngỗng, chính là Khâu Oanh Nhi đã nhiều ngày không xuất hiện.

- Ôn Tri Hành, cung chủ lệnh ngươi đi tới Tiêu Hồn lâu.

Thanh âm thiếu nữ uyển chuyển mềm mại, tựa như chim hoàng oanh kêu to.

Nhưng Ôn Tri Hành lại chậm rãi nhíu mày, trong lòng khẽ kinh.

- Đi tới Tiêu Hồn Lâu..

Tiêu Hồn Điện là nơi ở hàng ngày của cung chủ Vạn Diệu Cung.

Hiện tại gọi hắn qua Tiêu Hồn lâu là có ý gì, chẳng lẽ.. không phải là muốn hắn bây giờ đi thị tẩm chứ?

Chính mình vừa mới khôi phục không kém nhiều lắm mà thôi.

Có cần gấp vậy không?

Trương Thiên Thành ở một bên nghe được cũng run rẩy, cơ hồ xem như phản ứng theo bản năng.

Hai người không khỏi liếc nhau, rất rõ ràng nghĩ đến cùng vấn đề.

Nhìn ánh mắt hai người, Khâu Oanh Nhi liền biết Ôn Tri Hành đang nghĩ gì.

Nhưng ánh mắt của nàng lại càng kinh ngạc.

Bởi vì tốc độ khôi phục của Ôn Tri Hành vượt quá tưởng tượng của nàng.

- Xem ra sư tôn nói không sai, Ôn Tri Hành thể chất đặc thù, là lô đỉnh cực phẩm.

[Ánh mắt Khâu Oanh Nhi thay đổi, nhìn ngươi không còn như nhìn chó, thật đáng mừng.]

- Thật đáng mừng.

Ôn Tri Hành thầm mắng trong lòng.

Đúng lúc này, ánh mắt Khâu Oanh Nhi lưu chuyển, chợt cười khúc khích, cười tươi như hoa nói:

- Ôn sư đệ, ngươi đối với cung chủ có ân cứu mạng, cung chủ hôm nay xuất quan, lấy thân phận của nàng tự nhiên là muốn đàng hoàng khen thương ngươi.

Ôn Tri Hành trong lòng nhẹ nhõm, hóa ra không phải thị tẩm.

Chợt lại khom người sợ hãi nói:

- Khâu sư tỷ, ta chỉ làm chuyện ta nên làm, việc khen thưởng hay là không cần..

Đang muốn từ chối, cổ tay áo lại bị người giữ chặt.

Ôn Tri Hành nghiêng đầu, đã thấy Trương Thiên Thành đang chậm rãi lắc đầu.

Lấy thân phận hai người bọn họ cấp trên bảo bọn họ làm cái gì liền làm cái đó, không cần cho mặt mũi không biết xấu hổ.

Trong lòng Ôn Tri Hành căng thẳng, vội ngẩng đầu.

Quả thật thấy sắc mặt Khâu Oanh Nhi có chút lạnh lùng, giọng nói lại nhanh chóng thay đổi, nghiêm túc mở miệng:

- Chỉ là.. Nếu là mệnh lệnh của cung chủ, ta tự nhiên không dám cãi lời.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Khâu Oanh Nhi lập tức tốt hơn rất nhiều.

Nàng cũng không muốn tốn thời gian với Ôn Tri Hành.

- Vậy thì Ôn sư đệ theo ta đi thôi.

Khâu Oanh Nhi lại mỉm cười mở miệng.

Ôn Tri Hành trong lòng bất đắc dĩ, loại cảm giác vô lực này làm cho người ta phiền não.

Thế nhưng hắn bây giờ chỉ là một quả hồng mềm, chỉ có thể mặc người ta nắn bóp.

Khâu Oanh Nhi này thoạt nhìn tuổi trẻ, nhưng nàng là đệ tử thân truyền của cung chủ Vạn Diệu Cung.

Loại người này một khi mất hứng, trực tiếp có thể đem chính mình giết chết.

Hiện giờ, cũng chỉ có thể đi theo một lần.