Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 63: Để Ta Lạy Người Mấy Cái!



- Là ta quá mức tham lam.

Ôn Tri Hành lắc đầu cười.

Con đường tu hành này, thân thể cùng thần hồn thiếu một thứ cũng không được.

Chính mình vừa bước vào con đường tu hành, liền đạt được thân thể Bất Hủ này, lại còn có cái gì không thỏa mãn.

- Tuy nhiên, thân thể này của ta chỉ là trường sinh bất hủ, cũng không bất diệt, gặp phải cường giả vẫn sẽ bị ma diệt.

Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm.

- Vấn đề không lớn, chỉ là không biết tốc độ khôi phục của ta bây giờ như thế nào.

Lòng tìm đường chết của Ôn Tri Hành, lại bắt đầu thiêu đốt.

Trước đó, tốc độ khôi phục của hắn đã là cấp bậc biến thái.

Hiện tại, lại Niết Bàn thêm hai lần.

Vậy chẳng phải là nói..

- Kiếm Hoàn!

Nghĩ như vậy, Ôn Tri Hành đưa tay ra một chiêu, Kiếm Hoàn từ một bên vọt ra, rơi vào lòng bàn tay hắn.

Nghịch Mệnh Huyết Thân sửng sốt, kiếm của ta đâu?

- Sẽ trả lại cho ngươi.

Ôn Tri Hành thuận miệng trấn an, đây vốn là đồ của hắn, đương nhiên là đối với hắn nói gì nghe nấy.

Lúc trước là cảnh giới không đủ, không thể thúc giục.

Nhưng hiện tại thì khác, hắn đã là tu sĩ Khí Động Cảnh tôn quý rồi.

Tranh!

Theo linh khí thúc giục, kim sắc kiếm quang đại phóng ra!

Kiếm Hoàn ở trong tay Ôn Tri Hành biến thành một thanh thanh phong kiếm màu vàng dài ba thước.

"Kiếm tốt!"

Ôn Tri Hành nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt hơi sáng.

Ngay sau đó, cổ tay run lên, múa một chiêu kiếm hoa xinh đẹp, đem mũi kiếm hướng về phía ngực phải của mình.

Hàn mang sắc bén lóe ra, Ôn Tri Hành ra sức đâm một cái!

Đinh!

Nhưng mà lúc này đây, Kiếm Hoàn trước giờ thông suốt, mọi việc đều thuật lợi, lại không thể đâm xuyên qua ngực của hắn.

Chỉ đâm vào một tấc đã bị sống sờ sờ ngăn lại.

- Thật cứng rắn!

Trên mặt Ôn Tri Hành hiện lên một tia vui mừng.

- Thân thể mình đã cứng rắn đến mức có thể kháng linh khí rồi.

Chợt tâm niệm khẽ động, khống chế thân thể buông ra phòng ngự, lúc này mới để Kiếm Hoàn có thể đâm vào.

Phốc xuy!

Kiếm Hoàn đem ngực phải trực tiếp xuyên thủng.

Nghịch Mệnh Huyết Thân đứng một bên há to miệng, hai mắt mở to.

- Không, người đang làm gì vậy?

Tại sao lại chém chính mình?

- Không đúng, sao không đau.

Mà Ôn Tri Hành lại sửng sốt, có chút kinh ngạc.

Cúi đầu nhìn.

Lại phát hiện thân thể của mình rõ ràng bị xuyên thủng, nhưng ngay cả một giọt máu cũng không có chảy ra.

Lông mày của hắn nhướng lên.

Kiếm Hoàn bị rút ra từ từ, dù vậy?

Vẫn không có máu chảy xuôi mà ra.

Mà vết thương bị đâm thủng kia, cũng đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Chỉ là công phu trong nháy mắt cũng đã khôi phục được bảy tám phần.

- Thân thể này..

Ôn Tri Hành hiểu.

Thân thể của hắn cơ bản tương đương với thân thể vô lậu.

Thủ đoạn công kích bình thường cũng không thể làm cho hắn bị thương.

- Ta bây giờ sợ là muốn bị đám yêu nữ kia hút khô cũng khó.

Ôn Tri Hành không khỏi bật cười:

Chỉ cần hắn không muốn, vậy thì không ai có thể thải bổ khô hắn.

Cho dù là buông lỏng để người khác thải bổ, tốc độ hấp thu cũng không nhanh bằng tốc độ khôi phục của ta.

Ôn Tri Hành ném Kiếm Hoàn cho Nghịch Mệnh Huyết Thân, chợt cảm nhận được khí hải chấn động.

- Đúng rồi, ta giống như ngưng tụ bổn nguyên chi khí gì đó.

Hắn đột nhiên nhớ tới.

Luồng linh khí đầu tiên mình ngưng tụ giống như không tầm thường.

Ngưng thần nhìn lại, đã thấy khí hải giờ phút này đang nhấc lên sóng to gió lớn.

Bản nguyên chi khí tản ra tiên linh đạo vận, khiến cho khí hải bắt đầu không ngừng mở rộng.

- Bản nguyên chi khí này, lại còn có tác dụng bực này.

Ôn Tri Hành kinh ngạc.

Khí hải tu sĩ lớn nhỏ cơ bản là cố định.

Điều này gắn liền với tư chất của mỗi người.

Nhưng bây giờ.

Khí hải của Ôn Tri Hành đang tiếp tục khuếch trương.

Khí hải càng lớn, linh khí có khả năng dung nạp tự nhiên cũng càng nhiều.

- Linh khí vô hạn, những người khác làm sao đánh với ta?

Hai mắt Ôn Tri Hành sáng ngời.

Chớ nói chi là bổn nguyên chi khí, chỉ sợ bản thân đã so với những người khác cao bao nhiêu cái cấp bậc.

- Thu hoạch lần này quá lớn.

Ôn Tri Hành có thể nói là cảm thấy mỹ mãn.

Bên ngoài phòng.

Ánh mặt trời buổi sáng, cũng vừa vặn chậm rãi dâng lên.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua song cửa sổ, rơi vào trong phòng, chiếu rọi ra một phòng quang huy.

Sắc trời càng ngày càng tốt, ngay cả Ôn Tri Hành cũng vui mừng nhướng mày.

Di?

Đúng lúc này, Ôn Tri Hành lại cảm nhận được có người tới gần.

Hắn bây giờ, cảm giác đã vô cùng nhạy cảm.

- Hình như là.. Trương Thiên Thành.. Không đúng, còn có một người.

Ôn Tri Hành khẽ động lỗ tai, liền phán đoán ra người tới.

Quả nhiên, một lát sau, liền có vài đạo thanh âm vang lên.

- Ôn sư đệ, Ôn sư đệ.

Trương Thiên Thành vẫn giống như lúc trước, từ xa đã mở miệng kêu gọi.

Ôn Tri Hành ra cửa, đang muốn chào hỏi thì thấy phía sau Trương Thiên Thành vẫn còn một người.

Người tới mặc một thân áo vải thô, dáng người cao gầy, lông mày rậm mắt to, nhìn qua cực kỳ hàm hậu thành thật.

[Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao một tháng thọ nguyên để thu.]

- Mảnh Vỡ Tạo Hóa.

Ôn Tri Hành chăm chú nhìn, một mảnh tạo hóa màu xám xuất hiện trên đỉnh đầu Trương Thiên Thành.

Xem ra Trương Thiên Thành gần đây lại đạt được một chút chỗ tốt.

Ngay sau đó, Ôn Tri Hành sửng sốt.

Đã thấy người phía sau Trương Thiên Thành cũng có một ít Mảnh Vỡ Tạo Hóa.

Mấu chốt là màu sắc những Mảnh Vỡ Tạo Hóa này cực kỳ chói mắt.

Tổng cộng có ba Mảnh Vỡ Tạo Hóa.

Hai khối lóe ra ánh sáng màu tím, còn có một mảnh nhỏ tạo hóa tản ra màu vàng rực.

- Màu tím, màu vàng!

Ôn Tri Hành nhìn đến phát mộng.

Mẹ nó!

Mảnh Vỡ Tạo Hóa này tuy ít, nhưng đều là tinh phẩm a!

- Thu, thu.

Ôn Tri Hành không chút do dự, trực tiếp bắt đầu thu tạo hóa.

Lúc này không thu, lúc nào thu.

Liên tục ba lần, âm thanh vang lên không ngừng.

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu tím+1.]

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu tím+1.]

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu vàng+1.]

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu tím hiện tại: 4/4.]

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa kim sắc trước mắt: 1/5.]

- Cảm giác này.. Quá sung sướng!

Ôn Tri Hành thở ra một hơi, cảm giác thoải mái.

Đây quả nhiên là không khí vui mừng liên tục.

Trương Thiên Thành nhìn thấy Ôn Tri Hành, cũng tranh thủ thời gian, đi tới trước mặt Ôn Tri Hành.

Nhưng không đợi hắn mở miệng, Ôn Tri Hành đã chủ động hỏi: "Trương sư huynh, vị này là?"

Trương Thiên Thành sửng sốt, sau đó thần bí cười.

- Vương sư đệ, chính ngươi nói đi, đây là Ôn sư huynh của ngươi.

- Vương Thủ Chân ra mắt Ôn sư huynh, đa tạ ơn cứu mạng của Ôn sư huynh!

Người bên cạnh Trương Thiên Thành nghe vậy, quỳ xuống, bắt đầu dập đầu!

- Ôn sư huynh đại ân đại đức, Vương Thủ Chân ta suốt đời khó quên!

Ôn Tri Hành: "?"

- Cái quái gì thế?

Ôn Tri Hành lùi lại nửa bước, trực tiếp bị bái không kịp đề phòng.

Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!

Lại là ba cái đầu vang lên.

- Vị sư đệ này, không cần như thế, mau đứng lên.

Tiếng va chạm mạnh lại khiến Ôn Tri Hành kịp phản ứng, bước lên nâng y dậy.

Đầu hắn đầy dấu chấm hỏi.

Hắn cũng không biết Vương Thủ Chân này.

Gặp cũng chưa thấy qua, tại sao lại có ân cứu mạng.

- Tạ ơn Ôn sư huynh.

Vương Thủ Chân vẻ mặt kích động đứng dậy, trán một mảnh xanh tím, vết máu nhè nhẹ thẩm thấu ra ngoài.

- Không sao chứ..

Ôn Tri Hành không nói gì.

Đứa nhỏ này là thật dập đầu a, thành thật a.

- Không có việc gì.

Vương Thủ Chân vội xua tay, vẻ mặt ngây ngô không sao cả.

- Trương sư huynh, chuyện này là sao?

Ôn Tri Hành không nói gì quay đầu nhìn Trương Thiên Thành.