Tiên Tuyệt

Chương 561: Đoạn Lạc Cát Liệt Đái (Trung)



Vu Thiên Thọ vỗ tay đánh bốp:

- Vẫn là sư tôn ta cao minh, Nam Hoang đệ nhất phù sư cái rắm gì mà trí thông minh kém cỏi kinh người...

Hướng Cuồng Ngôn đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn Vu Thiên Thọ một cái:

- Là vì lão không nói rõ.

- Nghe đâu Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này đã xuất hiện từ lúc thiên hạ chia năm, trải qua mấy vạn năm không biết đã nuốt chửng tính mạng bao nhiêu tiền bối, hơn nữa đa số là những người đức hạnh cao thâm. Nhưng sau khi ta tiến vào lại không thấy hài cốt cùng di vật của những tiền bối này, dường như chưa từng tồn tại. Đây chắc chắn là một điểm kỳ quái.

Vũ La gật đầu:

- Xem ra rất có khả năng trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái tồn tại một ít khe nứt không gian nuốt chửng tất cả những thứ này, cho nên lão mới không thấy.

Lư Niệm Vũ lắc đầu:

- Cũng giải thích không thông, vì sao lại trùng hợp như vậy. Chẳng lẽ người nào tiến vào cũng bị khe nứt không gian nuốt chửng hay sao?

Thần sắc lo lắng trên mặt Vũ La càng đậm hơn:

- Bởi vì khe nứt không gian nơi này có chút kỳ quái, nói không chừng có thể di độngChu Hoành đã vô cùng nôn nóng:

- Đừng bàn nữa, đi nhanh đi thôi. Nếu còn chậm trễ, ta sợ rằng phụ thân không chịu được...

Mọi người nghĩ cũng phải, ở đây bàn tính cũng chẳng ích gì. Năm người bèn xuất phát, đi tới đầu rồng trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái khiến cho người ta kinh sợ.

Đi chừng năm trăm trượng, sương mù xung quanh dần dần dày lên.

Vũ La tiện tay chộp lên không một trảo, dường như muốn túm lấy sương mù màu đen kia. Chu Hoành nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, Vũ La bèn nói:

- Có gì đó không đúng, dường như sương mù này không phải là do hơi nước hóa thành...

Tất cả mọi người đều là tu sĩ, tinh thông Âm Dương Ngũ Hành, tự nhiên hiểu được sương mù chính là hơi nước biến thành. Nhưng Vũ La chộp thử lại không thấy có cảm giác ẩm ướt chút nào.

- Ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy đúng, dường như nơi này hết sức khô ráo.

Lư Niệm Vũ nói.

Chu Hoành tỏ ra khẩn trương:

- Chẳng lẽ bên dưới có một hỏa mạch? Không ai có thể trả lời, Vũ La vung tay lên:

- Tiếp tục đi thôi.

Đi về phía trước thêm ba trăm trượng nữa, lúc này bọn họ đã ở rất gần Đoạn Lạc Cát Liệt Đái. Nơi này càng khô nóng hơn, nhiệt độ tăng lên rất cao, vô cùng nóng bức. Sương mù màu đen này giống như ngọn lửa màu đen, bị sức nóng làm bốc hơi bay lên từng ngọn từng ngọn, sau đó dưới đất lại bốc lên sương mù màu đen tiếp tục.

Dù sao Vũ La đã ra vào thông đạo không gian nhiều lần, vô cùng quen thuộc năng lượng không gian. Vừa tới nơi này, hắn đã cảm thấy có chút không ổn:

- Cẩn thận một chút, nơi này có vẻ kỳ quái, không gian không ổn định...

Hắn còn chưa dứt lời, nham thạch màu đen dưới chân Chu Hoành chợt kêu rắc một tiếng nứt ra, ngay sau đó là một tiếng nổ ầm. Chỉ trong nháy mắt đã kéo dài thành một khe nứt dài hàng chục trượng, một ngọn lửa màu đỏ sẫm từ dưới khe lập tức bùng lên.

Chu Hoành hét thảm một tiếng lăn ngược trở lại, lập tức trở thành đuốc sống.

Vũ La tiến lên một bước, vỗ xuống một chưởng. Bịch một tiếng, linh nguyên nổ mạnh ngoài da Chu Hoành, khiến cho tất cả ngọn lửa nổ tung, khống chế lực lượng vô cùng tinh xảo, không làm cho y bị thương chút nào.

Dù ngọn lửa đã tắt, nhưng da dẻ Chu Hoành đã bị bỏng sưng lên, chạm đến lập tức kêu đau. Lư Niệm Vũ tiến lên xem xét, sau đó khoát tay nói:

- Không phải là vấn đề gì lớn, chỉ là Địa Mạch Hỏa Độc tích lũy đã ba trăm năm mà thôi.

Chu Hoành sợ hết hồn:

- Địa Mạch Hỏa Độc tích lũy đã ba trăm năm còn không phải là vấn đề lớn ư?

Lư Niệm Vũ đột ngột hỏi lại:

- Ngươi không tin lão phu?

Lúc này Chu Hoành mới nhớ ra, lão nhân trước mặt chính là Trung Châu đệ nhất đan sư, lão đã nói không phải là vấn đề lớn, chắc chắn là như vậy. Lư Niệm Vũ đưa y một viên linh đan, Chu Hoành vội vàng cười bồi, luôn miệng nói xin lỗi.

Vũ La phóng xuất Mộc Thần Lực giúp Chu Hoành khôi phục. Chỉ sau thời gian tàn một nén nhang, Chu Hoành đã đứng dậy được, lại mạnh như rồng cọp.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nghĩ tới chuyện thăm dò khe nứt kia. Nhưng khi bọn họ quay người lại, không thấy khe nứt đâu nữa.

Chu Hoành lộ vẻ không tin tà, tìm đi tìm lại ngay chỗ mình ngã nhào, vẫn không thấy khe nứt nào cả. Y vô cùng kinh ngạc:

- Thật là tà môn...

Mọi người cũng hết sức bất ngờ. Lúc nãy ai nấy chú ý thương thế Chu Hoành, không để ý tới khe nứt, không ngờ khe nứt lại biến mất lặng lẽ không tiếng động như vậy.

Vẫn chưa tiến vào Đoạn Lạc Cát Liệt Đái đã gặp chuyện quỷ dị như vậy, giống như đòn cảnh cáo phủ đầu, khiến cho mọi người không nhịn được phải sinh lòng cảnh giác.

Vu Thiên Thọ không nhịn được nói:

- Lần trước ta tiến vào cũng không gặp phải chuyện này...

Tất cả mọi người không nói lời nào, tiếp tục tiến về phía trước. Chu Hoành đi ngang qua chỗ vừa rồi, vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi, không nhịn được lách tránh sang bên. Hướng Cuồng Ngôn không tin tà, cố tình đạp xuống nơi đó một cước, nhưng không có vấn đề gì.

Đoạn Lạc Cát Liệt Đái ở trước mắt, sương mù màu đen khiến cho mọi người có cảm giác như đang là ban đêm, giơ tay ra cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ.

Vũ La là người đầu tiên tiến vào Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, vừa vào hắn đã cảm thấy toàn thân chợt lạnh. Trước đó đi trên mặt nham thạch màu đen chỉ cảm thấy khô nóng vô cùng, sau khi tiến qua ranh giới lập tức trở nên lạnh lẽo như băng, khiến cho hắn có cảm giác như trở lại Bắc Cương. Cảm giác chợt nóng chợt lạnh như vậy khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái chút nào.

Mọi người cũng lục tục tiến vào, đối với Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, chút kỳ quái này chẳng thấm vào đâu, mọi người cũng không để ý.

Dưới chân bùn đất mềm mại, không giống như mặt nham thạch cứng rắn mới vừa rồi.

Đi vào bên trong chốc lát, đột nhiên Vũ La dừng lại, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát. Mọi người có chút kỳ quái, Chu Hoành hỏi:

- Muội phu, có chuyện gì vậy?

Vũ La kiểm tra một chút, sau đó đứng dậy nói:

- Nơi này không gió không mưa, e rằng mấy vạn năm tới cũng là như vậy. Nếu nhạc phụ Đại nhân đã tiến vào, hẳn phải để lại dấu chân mới đúng.

Lư Niệm Vũ gật đầu:

- Tất cả mọi người để ý tìm một chút.

Vì vậy mọi người vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm, tốc độ tự nhiên không nhanh. Tìm trong chốc lát không có bất kỳ phát hiện gì, Chu Hoành đề nghị quay trở lại, tiếp tục tìm ở khu vực giáp ranh giữa nham thạch và bùn đất. Nếu quả thật Chu Thanh Giang tiến vào từ nơi ấy, nhất định sẽ có phát hiện.

Mọi người tất cả cũng cảm thấy có lý, bèn quay trở lại tìm.

Nhưng bọn họ tìm khắp giao giới quanh đầu rồng kia một lượt, lại không có chút phát hiện nào.

Chu Hoành có hơi nhụt chí, nhưng nghĩ mãi mà không hiểu, chợt y lê mông ngồi phịch xuống đất:

- Chẳng lẽ phụ thân không có tiến vào...

Bốn người Vũ La nhìn nhau, nếu như Chu Thanh Giang không phải mất tích trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, có nghĩa là phỏng đoán lúc trước của bọn họ đã không lầm, đã có người âm thầm hạ thủ, hãm hại Chu Thanh Giang.

Vào lúc này, Chu Hoành đang ngồi dưới đất chợt cảm thấy kỳ quái:

- Vì sao dưới mông ta lành lạnh như vậy...

Y đứng dậy, Hướng Cuồng Ngôn phía sau bật cười:

- Chu Hoành, ngươi bị dọa cho sợ hãi, tới nỗi quần ngươi ướt sũng nước tiểu kia kìa... Chu Hoành xấu hổ vô cùng... Làm sao có thể...

Y đưa tay sờ thử cũng phải ngẩn người, quả là ướt đẫm.

Vũ La nghi hoặc nhìn mặt đất, bùn đất trên mặt là màu đen. Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, bùn đất nơi này tơi xốp, nếu ở bên ngoài cũng thuộc loại đất phì nhiêu.

Vũ La khoát tay, một luồng linh quang xuất hiện.

Lúc trước mọi người tìm kiếm dấu chân, bởi vì cảm thấy mục tiêu lớn, cũng không phóng xuất linh quang chiếu sáng Nơi này chính là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, hung hiểm không biết được, nếu có một luồng sáng bắt mắt, ai biết sẽ dẫn tới quái vật gì?

Vũ La phóng xuất linh quang chiếu rọi mặt đất, quan sát thật kỹ, sau đó vốc lấy một nắm đất, sắc mặt chợt biến:

- Đây không phải là đất, mà là băng!