Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 104: Vay tiền



Ra khỏi Linh Quả Viên,  Diệp Thành cứ thế đi thẳng về phía Linh Đan Các.  

“Ba trăm nghìn linh thạch, đem hết số linh đan linh dịch trên người mình bán đi cũng chẳng đủ”.                Hắn biết dù có đem hết linh đan và linh dịch trên người mình bán ở Vạn Bảo Các thì giá trị nhất định sẽ rẻ hơn một nửa so với lúc mua. Nếu như muốn các đệ tử Hằng Nhạc Tông mua linh đan linh dịch thì lại bị bại lộ thân phận luyện đan sư.  

Hắn không muốn thân phận luyện đan sư của mình bại lộ. Nghĩ vậy, Diệp Thành đi vào Linh Đan Các.  

Từ phía xa, Diệp Thành đã trông thấy Từ Phúc đang nằm nghỉ ngơi, chốc chốc lại cầm chén rượu trên bàn nhấp một ngụm.  

“Báo danh về rồi à?”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành.  

“Con về rồi”, Diệp Thành khẽ cười sau đó chuồn ra sau Từ Phúc, hắn tỏ vẻ biết điều bóp vai cho Từ Phúc.  

“Đừng làm mấy việc vô dụng vậy nữa, có việc gì nói đi”, Từ Phúc nhìn thấu tâm tư của Diệp Thành, ra vẻ xun xoe nịnh bợ.  

“Thực ra cũng không có việc gì ạ, chỉ là…chỉ là con muốn vay người ít tiền”.  

Nghe vậy, Từ Phúc cau mày: “Vay bao nhiêu?”.  

“Ba trăm nghìn ạ”.  

Phụt!  

Diệp Thành vừa nói con số, Từ Phúc phun luôn ngụm rượu vừa vào đến miệng.  

Thấy vậy, Diệp Thành bịt ngay tai lại.  

“Ba trăm nghìn, tên tiểu tử nhà ngươi lên trời à?”, Từ Phúc lập tức cất giọng la lối, thổi râu trợn mắt, tông giọng không thể cao hơn được nữa khiến cho Diệp Thành dù bịt tai nhưng vẫn thấy ong ong đầu óc.  

“Nói, ngươi lấy nhiều tiền như vậy làm gì?”, Diệp Thành ho hắng, hắn gại gại mũi: “Con mua đồ ạ”.  

“Dối trá, lại dối trá, mua đồ gì mà đắt như vậy?”  

“Hình nộm ạ”, cuối cùng Diệp Thành cũng nói thật, nếu muốn vay linh thạch từ chỗ Từ Phúc thì thật sự không đơn giản.  

“Ngươi ăn no rửng mỡ à? Bỏ ra trăm nghìn mua một hình nộm?”, Từ Phúc cho dù nghe rõ nhưng cũng không biết Diệp Thành nghe từ đâu ra việc liên quan đến hình nộm, do vậy ông ta mới chú ý tới việc này.  

“Con chỉ là hiếu kỳ nên mua về nghiên cứu thôi”.  

“Một trăm nghìn, hơn thì không có đâu”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành một cái rồi lấy ra một cái túi đựng đồ: “Còn nữa, có tiền nhớ trả ta, không có tiền thì lấy linh đan bù vào cũng được, đi đi”.  

Diệp Thành đi vào và trông thấy đôi mắt Bàng Đại Hải sáng quắc quan sát các đệ tử. Nếu ai đó dám trộm đồ ở đây thì nhất định sẽ không thoát khỏi tầm mắt ông ta, vả lại còn bị ông ta trị cho một trận.  

“Ồ, lâu rồi không thấy ngươi đến”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành.  

“Con bận tu luyện không có thời gian”, Diệp Thành nói rồi không quên lựa lựa đống đồ trên người.  

Lựa một lúc hắn mới tới bên Bàng Đại Hải sau đó khẽ giọng nói: “Trưởng lão, con nghe nói chỗ người có hình nộm?”  

Nghe vậy, Bàng Đại Hải có vẻ hơi bất ngờ, ông ta nhướng mày thật cao: “Sao, ngươi muốn mua à?”  

“Con mua về nghiên cứu”.