Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1057



Diệp Thành lập tức tới bên lư luyện đan, vung tay đẩy tiên hoả vào trong rồi bỏ từng bụi linh thảo vào.  

Sau khi linh hồn lên đến cảnh giới Địa, gánh nặng linh hồn do luyện đan gây ra đã giảm đi nhiều, hơn nữa tốc độ luyện đan còn tăng lên, thực sự chỉ là chuyện nhỏ trong tầm tay.  

Trước khi trời sáng, từng viên linh đan bốn vân đã được luyện ra.  

Mặc dù những viên linh đan này chỉ là linh đan bốn vân, nhưng cấp bậc đều không thấp, nếu mang đi đấu giá chắc chắn mọi người sẽ tranh nhau mua.  

Lần này Diệp Thành dựa vào ưu thế của linh hồn cảnh giới Thiên, hắn lấy hết những linh thảo linh hoa kiếm được ngày thường ra, đan phương luyện đan cấp thấp hắn có rất nhiều, nguyên liệu luyện chế cái gì cần có đều có, vậy nên hắn có thể luyện được số lượng lớn.  

Cho đến đêm ngày hôm sau, thế giới nhỏ trong không gian đã nồng nặc hương thuốc.  

Lúc này, Diệp Thành đang cầm túi đựng đồ chứa đan dược mà hắn luyện chế, linh đan từ một vân đến bốn vân đều có, hơn nữa còn không phải là số lượng nhỏ. Sau khi linh hồn lên tới cảnh giới Thiên, không chỉ tốc độ tăng lên mà phẩm cấp cũng tăng lên rất nhiều.  

“Đây là của sư phụ xinh đẹp”, Diệp Thành lấy một viên linh đan bốn vân và vài viên linh đan ba vân ra, dùng hộp ngọc đặc biệt phong ấn lại, khi nào về hắn sẽ đưa cho Sở Huyên.  

“Đây là của Sở Linh”.  

“Đây là của sư huynh Liễu Dật”.  

“Đây là của phía Hùng mập và Tạ Vân”.  

Diệp Thành ngồi xổm trên đất chia những viên linh đan thành từng phần, sau khi trở về Hằng Nhạc Tông sẽ tặng cho mọi người, không mang quà gặp mặt về cũng không hợp lý mà!  

Khi Diệp Thành đang chia linh dược thì bên ngoài có người đạp cửa.  

Hắn ngước mắt lên nhìn, nhét hết linh đan vào túi đựng đồ.  

Chẳng mấy chốc, cửa của thế giới nhỏ trong không gian bị đạp ra, Cổ Tam Thông cười gian xảo bước vào.  

Hế?  

Cổ Tam Thông bước vào, cánh mũi phập phồng, ngửi thấy mùi hương dược liệu nồng nặc trong không khí sau đó nhìn đến Diệp Thành, ông ta ngạc nhiên hỏi: “Không phải tiểu tử ngươi là luyện đan sư đấy chứ?”  

“Làm sao có thể!”, Diệp Thành lắc đầu, đương nhiên sẽ không thừa nhận.  

“Vớ vẩn, ta ngửi ra rồi, cũng không phải ta chưa thấy Đan Thần luyện đan bao giờ, hương đan dược vừa nồng vừa ấm thế này chỉ có thể là lúc linh đan vừa ra lò”.  

“Mũi thính vậy chắc tuổi chó rồi”, Diệp Thành thầm nhủ trong lòng.  

“Nói đi, rốt cuộc ngươi có phải luyện đan sư không?”, Cổ Tam Thông dùng tay chọc vào người Diệp Thành, nháy mắt ra hiệu rồi nở nụ cười thô bỉ, Diệp Thành nhìn ông ta mà muốn tát cho một cái.  

“Tiền bối nói phải thì là phải rồi”, Diệp Thành cười hì hì.