Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1067



Trong đám người, một lão già mặc đồ tím cũng nhảy ra khỏi kết giới cùng dòng người nhưng lại bị Thánh Chủ Địa Hoàng ngăn lại.  

Người này không phải ai khác mà chính là Việt Dương ngày hôm đó chạy tới Địa Hoàng.  

Mặc dù Diệp Thành biết rằng bên trong đại quân chắc chắn có nhiều kẻ gian giảo nhưng hắn không có thời gian điều tra, có điều tên Việt Dương này thì hắn lại biết từ trước nên đương nhiên không thể bỏ qua cho tên này được.  

“Ta…ta cũng đầu hàng”, bị Diệp Thành cấm cố, Việt Dương vội hét lên.  

“Đầu hàng?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng: “Hôm đó bên trong địa cung của Địa Hoàng, ngươi không biết ta cũng có mặt ở đó thì phải? Một số lời ngươi nói ta vẫn còn nhớ như in, để ngươi sống thì sớm muộn cũng sẽ là mối hậu hoạ về sau”.  

Nghe vậy, Việt Dương tái mặt, sao ông ta có thể ngờ nổi hôm đó Diệp Thành cũng có mặt trong địa cung, chẳng trách mà hôm nay bọn họ lại trúng kế.  

Nghĩ tới đây, Việt Dương đột nhiên nổi điên, ông ta cứ thế vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cấm cố mà Diệp Thành tạo ra, mặt mày tôi độc, một thanh kiếm mang cứ thế chĩa về phía Diệp Thành, ông ta gằn lên kinh người: “Cho dù chết thì ta cũng sẽ không cho ngươi sống yên ổn”.  

Có điều nhát kiếm này của ông ta lại bị một người dùng một tay bóp nát.  

Người này chính là người đàn ông với thân hình lực lưỡng tên Viêm Sơn của Viêm Hoàng, khí thế dồi dào, khí huyết ngút trời, hắn ta sát phạt tới, vung rìu chém vào hư không khiến Việt Dương lập tức bị chém lìa, đến tiếng kêu gào cuối cùng trước khi chết cũng không đủ sức mà thốt nổi nên lời.  

Rầm! Đùng!  

Ở một hướng khác, thánh chủ của Địa Hoàng là Chung Ly đã sát phạt về phía một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Huyền Hoàng, chính là gã thanh niên mặc y phục trắng. Mặc dù bên ngoài trông trẻ tuổi nhưng thực chất đây lại là một lão già sống vài trăm năm rồi.  

Nếu như nói ra thì ông ta không phải là người của Huyền Hoàng mà chính là viện trợ bên ngoài mà Huyền Thoàng thánh chủ mời tới.  

“Chung Ly đạo hữu, ông và ta không thù không oán, ông nhất định phải giết ta mới được phải không?”, gã thanh niên mặc đồ trắng vừa né được đòn công kích của Chung Ly vừa lên tiếng.  

“Lý Trọng, ngươi có giấu giỏi thế nào cũng không qua được mắt ta đâu”, Chung Ly lạnh lùng lên tiếng như thể có thể nhìn thấu chân dung của gã thanh niên mặc y phục trắng, vả lại thông qua lời nói của ông ta, đương nhiên có thể nghe ra được ông ta và gã thanh niên kia từng có thù oán với nhau.  

“Ông nói gì ta nghe không hiểu”, gã thanh niên mặc y phục trắng hắng giọng, không ngừng né tránh.  

“Một trăm năm trước ngươi giết đồ đệ của ta, diệt phân điệt của ta, ngươi tưởng ta không biết sao?”, Chung Ly gằn giọng, phất tay đánh ra một biển đầy sao, đòn công kích mạnh mẽ không hề cho gã thanh niên kia có cơ hội phản lại.  

Nghe vậy, gã thanh niên với tên Ly Trọng mặt mày khó coi thấy rõ, hắn không ngờ rằng thân phận mà mình dùng trăm phương ngàn kế để che giấu lại bị nhìn thấu.  

Vốn dĩ hắn chính là viện quân mà Huyền Hoàng Thánh Chủ Chung Mộ mời tới, hắn muốn nhân trận chiến này tiêu diệt Viêm Hoàng để kiếm chút lợi ích, nhưng nào ngờ biến cố xảy ra, không những không diệt được Viêm Hoàng mà còn bị mai phục, bị người ta phát hiện ra thân phận thật sự của mình, hơn nữa quan trọng hơn cả là hắn còn ngửi thấy khí tức chết chóc trong tình cảnh nguy khốn này.  

Nghĩ tới đây, Lý Trọng lại lần nữa né người, hắn tế gọi ra thần thông mạnh mẽ cùng Chung Ly đại chiến trên hư không, đã bị nhận ra thân phận thì chẳng cần thiết phải che giấu nữa.