Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1133



Vả lại nên biết rằng một khi trận chiến này nổ ra thì dù là Viêm Hoàng tiến công, Thiên Hoàng phòng ngự thì cũng phải công phá hai pháp khí bảo vệ Thiên Hoàng, như vậy phải trả cái giá bằng máu.  

Trong lúc này, Diệp Thành chợt cau mày, nếu chiến thì dù Viêm Hoàng có thắng cũng là thắng một cách thảm hại.  

Khi Diệp Thành nhìn linh sơn của Thiên Hoàng thì bên trong linh sơn của Thiên Hoàng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về hắn, bọn họ rất hiếu kỳ với vị Thánh Chủ này.  

“Mặt nạ quỷ minh, đầu khắc chữ thù, Tần Vũ?”, có người hỏi thăm dò.  

“Tám phần là hắn”.  

“Đúng là khiến người ta khỏi bất ngờ”, có đệ tử trẻ tuổi tặc lưỡi: “Không ngờ Tần Vũ sát thần trên bảng Phong Vân lại là Viêm Hoàng Thánh Chủ, không ngờ, thật không ngờ”.  

“Ta từng tới Hố Thần, hắn quả thực rất mạnh, môt mình khiêu chiến với Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể, khả năng chiến đấu hết sức mạnh mẽ”, các đệ tử trẻ tuổi khác cũng trầm trồ, nhóm nữ đệ tử thì càng hiếu kỳ hơn.  

“Đừng nói tới Hố Thần”, cũng có đệ tử mặt mày tối sầm: “Tên tiểu tử đó từng cướp bóc bên trong Hố Thần đấy, còn lấy đi toàn bộ bảo bối của ta”.  

Nghe lời này, rất nhiều người nhìn tên đệ tử này, trong ánh mắt rõ vẻ khó hiểu: “Cũng may hắn không biết người là đệ tử của Thiên Hoàng, nếu không thì không đơn giản chỉ là cướp đồ thôi đâu”.  

Khi đệ tử của Thiên Hoàng nói chuyện, các trưởng lão của Thiên Hoàng cũng nhìn sang Diệp Thành, mặt mày ai nấy tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Tần Vũ sát thần trên bảng Phong Vân, tài năng hiếm có, thành tựu tương lai ắt không vừa”.  

“Theo như ta thấy thì Thiên Hoàng về cùng một nhà với Viêm Hoàng là tốt nhất. Thực lực của Tần Vũ mạnh mẽ, hắn lại là kẻ mạnh cái thế, nếu chúng ta về cùng một nhà với hắn thì ta thấy sẽ có tiền đồ hơn”.  

Rầm! Đùng!  

Khi người của Thiên Hoàng trò chuyện, rất nhiều sát trận của Viêm Hoàng đã nổ ầm vang trên hư không, vả lại còn ngắm chuẩn vào Thiên Hoàng, chỉ đợi Diệp Thành hạ lệnh thì trận chiến đẫm máu sẽ nổ ra.  

“Nếu đánh như vậy thì Viêm Hoàng chúng ta không phải là gặp được thiên thời địa lợi đâu”, ở bên, Vô Nhai Đạo Nhân lên tiếng.  

“Nhìn tình hình này thì phải chịu thiệt rồi”, Cổ Tam Thông vuốt râu, “vừa rồi ta nhìn rồi, bên trong kết giới bảo vệ Thiên Hoàng có càn khôn, Chung Quy điềm tĩnh như vậy đương nhiên là có chỗ dựa”.  

“Điều đáng ghét nhất chính là đánh vào công sự kiên cố kia”, ở bên, Sở Linh Ngọc bất giác cau mày, “có thể công kích hay không còn chưa chắc”.  

“Không công phá được cũng phải công phá”, lão tổ nhà họ Tô day trán: “Cho dù lúc này không đánh thì trận chiến này cũng không thể tránh được”.  

“Chiến thôi”, khi mấy người nói chuyện thì người đàn ông vạm vỡ tên Viêm Sơn đã cầm cái rìu chiến lên, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu.  

Cũng giống với hắn ta, khí thế của đại quân Viêm Hoàng lên cao, bọn họ chỉ đợi hiệu lệnh của Diệp Thành là lập tức dốc toàn lực tấn công.  

Có điều Diệp Thành cũng không hề hạ lệnh luôn mà hít vào một hơi thật sâu, hắn tiến lên trước, cách rất nhiều ngọn núi nhưng vẫn có thể trông thấy bóng hình Chung Quy trên một đỉnh núi.