Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1149: “Thánh Chủ, chúng ta sai rồi”



“Hoá ra Viêm Hoàng Thánh Chủ Hồng Trần đời thứ chín mươi bảy của chúng ta trông thế này”, Cảnh Giang, Bạch Dịch đứng dậy hiếu kì nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, là một thành viên của Viêm Hoàng nhưng bọn họ chưa hề được thấy Hồng Trần bao giờ.  

“Đã thấy chân dung rồi thì thân phận thật của ta cũng nên công bố rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn sang Chung Quy và mấy người phía Chung Ly: “Ta quả thực không phải là Tần Vũ, thân phật thực sự của ta là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông”.  

“Ngươi là Diệp Thành?”, Chung Quy vừa qua giây phút thẫn thờ thì mắt lại sáng lên.  

Cũng giống như ông ta, Chung Ly, lão tổ nhà họ Tô và mấy người phía Hồng Loan cũng thẫn thờ, nhìn chằm chằm Diệp Thành.  

Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Thiên Tông Lão Tổ điềm tĩnh hơn một chút vì bọn họ đã biết thân phật của Diệp Thành trước đó.  

“Hạo Thiên Trần Dạ đan thánh, sát thần trên bảng Phong Vân Tần Vũ, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lại…lại là một người?”, tất cả mọi người tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, mặc dù bọn họ cũng đoán ra được thân phận của Diệp Thành nhưng vẫn không thể kịp phản ứng lại với tin bất ngờ này.  

“Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”, sau giây phút kinh ngạc, nhóm trưởng lão lại nhìn Diệp Thành.  

“Mệnh của ta lớn”, Diệp Thành gãi tai.  

Bốn từ này mặc dù nghe đơn giản nhưng mười mấy người kia lại không cho là như vậy, vả lại ánh mắt bọn họ còn nhìn chữ “thù” trên đầu Diệp Thành, hắn lấy cách này để khắc ghi mối thù của mình, cả chặng đường hắn đi không phút giây nào được ngơi nghỉ.  

Nhất thời, cả đại điện chìm vào yên lặng.  

Sự tồn tại của Diệp Thành khiến bọn họ cảm thấy mình đã già rồi, người thanh niên này đã tạo ra quá nhiều kì tích.  

Bịch! Bịch!  

Đại điện đang yên tĩnh thì bị hai tiếng động phá tan. Mọi người đưa mắt nhìn thì đều phải tròn mắt vì Hồng Trần Tuyết và Chung Giang đột nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Thành.  

“Mọi… mọi người làm gì vậy?”, Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ hai người bọn họ, nên biết rằng với thân phận hiện giờ của hắn thì bọn họ không cần phải quỳ trước mặt hắn, vả lại với thân phận hiện giờ của hắn thì kể cả hắn là Thánh Chủ cũng phải gọi những người trước mặt mình là tiền bối, cứ quỳ như vậy thì hắn tổn thọ mất.  

“Thánh Chủ, chúng ta sai rồi”, Chung Giang không những không đứng dậy mà ngược lại còn cúi đầu, hai tay dâng lên một miếng ngọc giản, giọng nói tự trách, áy náy.  

“Sai gì thì sai, mọi người cứ đứng lên rồi nói”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ vẫn kéo hai người đứng dậy, cho dù Diệp Thành là Thánh Chủ nhưng cũng không đến mức phải quỳ như vậy chứ.  

Có điều nghe câu nói của bọn họ, cả hai lại không nói nổi nên lời, bọn họ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hổ thẹn và áy náy.  

Rắc!  

Phía này, Diệp Thành hiếu kỳ bóp nát miếng ngọc giản, sau đó tin tình báo bên trong miếng ngọc giản hiện lên thành văn tự, từng hàng văn tự lơ lửng giữa không trung:  

Hằng Nhạc Tông Sở Linh bị truy sát không rõ tung tích!