Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 117: Đứng dậy chiến tiếp



Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt tỏ vẻ đáng thương.  

Bọn họ đều tận mắt chứng kiến sự khốc liệt mà Diệp Thành phải trải qua sau khi chiến đấu với Doãn Chí Bình. Mặc dù Diệp Thành chiến thắng nhưng hắn đang trong trạng thái mất sức.  

Còn Giang Hạo vượt qua thử thách thứ nhất một cách dễ dàng, căn bản không hề tiêu hao sức lực, lại thêm thực lực của hắn căn bản không hề yếu hơn Doãn Chí Bình nên trận quyết đấu này ngay từ đầu đã được định sẵn Diệp Thành không thể đánh lại rồi.  

Thấy đối thủ của mình là Diệp Thành, Giang Hạo của Nhân Dương Phong nhanh chóng nhảy lên chiến đài, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt giễu cợt.  

“Ngươi về đi thôi”, bên dưới chiến đài, đệ tử của Nhân Dương Phong bật cười tôi độc, nói năng gây hiềm khích.  

“Ngươi điên cuồng nữa đi”, ở một bên khác, đệ tử của Địa Dương Phong cũng hô hào.  

“Có gan thì lên chiến đài”, xung quanh, các đệ tử có thù hận với Diệp Thành không tiếc lời mắng chửi.                “Với tình trạng mất sức của Diệp Thành như hiện giờ thì căn bản không thể chiến được”, bên dưới xôn xao bàn tán.  

“Hắn đúng là đen đủi, liên tiếp gặp phải hai đệ tử chân truyền”.  

Trên vân đoan, Sở Huyên cau mày, cô cũng không ngờ rằng kết quả lại thế này. Bao nhiêu đệ tử như vậy, lại có bao nhiêu khả năng như vậy mà cuối cùng rơi trúng vào Diệp Thành, số hắn cũng thật là…  

“Tiểu tử, đừng đánh nữa, tới trận Phục Hoạt để kiếm cơ hội sống đi”, Sở Huyên mặc dù không muốn nhưng vẫn truyền âm cho Diệp Thành.  

Có điều, Diệp Thành bên dưới chiến đài vẫn đứng dậy sau đó nhảy lên chiến đài.  

“Chuyện gì vậy chứ? Hắn muốn đánh tiếp sao?”  

“Ngươi mù à, nếu không thì hắn lên đấy làm gì?”  

“Hắn cũng thật…thật là ngông cuồng”.  

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã nhét một viên Hồi Huyền Đan vào miệng.  

“Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi thời gian mà hồi phục lại sao?”, phía đối diện, Giang Hạo cười lạnh lùng, lập tức ra chiêu.  

Cảnh này khiến mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân không khỏi lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng với Giang Hạo: “Là đệ tử chân truyền đệ nhất của Nhân Dương Phong mà lại nhân lúc người khác gặp khó khăn, không đấu công bằng với một tu sĩ Ngưng Khí, chỉ về điểm này cũng đủ thể hiện ngươi không có cái lòng của kẻ mạnh chứ đừng nói là tín niệm tất thắng”.  

Rầm!  

Trên chiến đài vang lên âm thanh dữ dội, Diệp Thành bị đánh tới mức lùi liên tục về sau. Hắn vừa mới trải qua trận huyết chiến, cơ thể đang trong trạng thái suy nhược, căn bản không phải là đối thủ của Giang Hạo khi ở trạng thái Đỉnh Phong.  

“Chỉ cần vượt qua thời điểm cơ thể yếu ớt này thì ta sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng”, Diệp Thành giữ vững tâm niệm như vậy, hắn tận dụng bộ pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan liên tục né tránh, không đối kháng trực diện với Giang Hạo.  

Nếu như đối thủ được lựa chọn là Tề Nguyệt hoặc Hoắc Đằng thì hắn nhất định sẽ từ bỏ, nhưng đối thủ lại là Giang Hạo.  

Đã là Giang Hạo thì dù có đánh chết hắn cũng không đầu hàng, cùng lắm thì sau khi bại trận tới phần Phục Hoạt để kiếm cơ hội sống lại. Bại dưới tay ai thì bại chứ không thể bại dưới tay đệ tử hai núi và đệ tử của Giới Luật Đường được.  

Bịch!  

Diệp Thành không ngừng né tránh, hắn đánh Giang Hạo một đòn đau đớn rồi phun ra máu.  

“Diệp Thành, ngươi định tránh đến bao giờ?”, giọng nói giễu cợt vang lên, Giang Hạo lại lần nữa tấn công, hắn không hề cho Diệp Thành cơ hội phản ứng và thời gian phục hồi.  

Diệp Thành không nói gì, tiếp tục tận dùng bộ pháp huyền diệu né tránh.   

Thấy vậy, Giang Hạo tức tối, hắn dùng hai tay nhanh chóng tạo ra thủ ấn, mật thuật gần giống với Ngự Kiêm Phi Thiên của Doãn Chí Bình được thi triển.  

Vút!  

Vút!  

Vút!  

Ngay sau đó, kiếm ảnh rợp trời hội tụ, dưới bàn tay điều khiển nhuần nhuyễn của Giang Hạo tiếng kiếm bay trong không trung vang lên từng âm thanh sắc lạnh.  

Diệp Thành dù thấy vậy nhưng không dùng Thiên Canh Côn Trận phòng ngự vì nếu đánh như vậy nhất định sẽ bị Giang Hạo kiểm soát và sau đó chính hắn sẽ phải hứng chịu những mật thuật liên tiếp từ Giang Hạo.  

Diệp Thành nhìn thấu mọi việc, lúc này Giang Hạo đang muốn ép hắn ra tay. Nhận ra điểm này nên Diệp Thành đương nhiên không trúng kế, hắn cứ thế né tránh nhờ Tốc Ảnh Thiên Hoan, tàn ảnh để lại phía sau nối thành từng chuỗi, tốc độ cũng đạt tới cao nhất.  

Roẹt!                Roẹt!  

Roẹt!  

Vì bị động né tránh nên Diệp Thành bị thương liên tục, kiếm ảnh bay tới để lại từng vết thương dài rỉ máu trên cơ thể hắn.  

Chẳng mấy chốc, đạo bào màu trắng đã nhuốm đỏ.  

Phong Phọc Chi Thuật, cấm!  

Giang Hạo lại lần nữa sử dụng mật thuật.  

Leng keng!  

Âm thanh của xích sắt va vào nhau vang lên. Diệp Thành cảm nhận rõ mồn một riếng gió rít xung quanh mình. Trong tiếng gió, còn có từng đoạn xích bằng gió vô hình được ngưng tụ thành cứ thế cuốn về phía Diệp Thành.  

Phá!  

Diệp Thành khẽ rít lên, chân khí bên trong cơ thể cuộn trào, phá bỏ xích gió rồi tốc lực lùi về sau né tránh.  

“Tàn Dương Chỉ”, Giang Hạo không dừng lại, hắn chỉ điểm vào Diệp Thành khiến phần trước ngực của Diệp Thành bị chọc thủng chảy máu.  

“Đừng đợi ông đây từ từ hồi sức”, Diệp Thành ôm lấy vết thương và lại tiếp tục lùi về sau tránh đòn.  

“Ngươi chạy nổi không?”, Giang Hạo bật cười lạnh lùng, một đạo đại chưởng ấn ép xuống.  

“Đáng chết”, Diệp Thành thầm mắng chửi, không thể không lôi thanh Thiên Khuyết chắn trước mình.  

Bang!  

Một chưởng của Giang Hạo đánh trúng thanh Thiên Khuyết khiến thanh Thiên Khuyết rung lên liên tục, còn Diệp Thành đang cầm kiếm cũng bị chấn động ho ra máu và lùi về sau, trong lúc lùi về, hắn liên tục bị kiếm khí của Giang Hạo đả thương.  

“Mẹ kiếp, đúng là mặt dày”.  

Hùng Nhị không biết chui từ đâu ra, hai tay chống hông giống như mụ đàn bà chanh chua, vừa mắng, nước bọt bắn tung toé khắp nơi, vì không thể lên chiến đài giúp gì được cho Diệp Thành nên hắn chỉ có thể mang theo tâm trí khiến Giang Hạo mất tập trung mà thôi.  

“Là đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, đến dũng cảm quyết đấu công bằng với Diệp Thành mà cũng không có sao?”  

“Bình thường hùng hổ lắm, sao giờ lại nhát gan thế?”  

“Đánh một tên tu vi Ngưng Khí sống dở chết dở, mẹ kiếp, cũng được đấy”.  

Võ mồm của Hùng Nhị được tận dụng triệt để hắn cứ thế liến thoắng không ngừng nghỉ phút giây nào.  

Có điều tiếng mắng chửi của hắn trong mắt Giang Hạo lại chẳng là gì. Mục đích của Giang Hạo rất rõ ràng, đó là nhân lúc Diệp Thành yếu thế đánh bại Diệp Thành, cho dù là thủ đoạn ti tiện hắn cũng không từ.  

Phụt!  

Phụt!  

Phụt!  

Trên chiến đài, Diệp Thành không ngừng đổ máu khiến người ta nhìn mà không khỏi thót tim.  

Có điều mặc dù ở trạng thái suy nhược như vậy mà hắn vẫn có thể trụ được mười mấy chiêu từ Giang Hạo cũng đã là một kỳ tích rồi.  

Phụt!  

Máu tươi bắn đầy mặt đất, Diệp Thành lảo đảo lùi về sau.  

“Còn không chết?”, Giang Hạo phẫn nộ, xông lên chém tiếp một nhát kiếm nữa.  

Phụt!  

Vẫn là cảnh tượng máu me tuôn trào, nhưng lần này Diệp Thành lại dùng bàn tay bằng xương bằng thịt của mình để chặn lại trường kiếm của Giang Hạo.  

Diệp Thành từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lừ hằn lên từng vân máu mang theo cái nhìn lạnh đến thấu xương: “Ngươi đánh đủ rồi đấy, giờ đến lượt ta”.