Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1190



“Xem đi, may mà ta theo cùng đấy nhé, nếu không ngươi thất bại chắc luôn”, Sở Linh Ngọc không vui lườm Diệp Thành.  

“Vậy ta phải cảm ơn tiền bối rồi”, Diệp Thành cười khà khà, xoay người biến thành dáng vẻ của Trịnh Liêu, vì có Diễn Thiên Tu Vi Phù Chú nên tu vi của hắn cũng trở thành cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy.  

Trong mắt người ngoài, tu vi của Diệp Thành là cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, nhưng trên thực tế, thực lực của hắn vẫn là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất. Đúng như Diệp Thành nói, linh phù này có thể lừa người.  

Biến!  

Sở Linh Ngọc cũng thay đổi diện mạo, biến thành một người đàn ông mặc đồ đen, cực kỳ giống người thật.  

Diệp Thành sờ cằm, hai mắt đảo quanh, nhìn chằm chằm nơi giữa hai chân Sở Linh Ngọc, nhìn thứ gồ lên đó khiến hắn nảy sinh cảm giác cực kỳ quái dị.  

“Ngươi nhìn cái gì!”, Sở Linh Ngọc trừng mắt nhìn hắn.  

“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi trước đây người có lỗ, bây giờ có gậy thì có cảm giác gì không?”  

“Cút”.  

“Ta chỉ hỏi thôi mà”, Diệp Thành bĩu môi, sau đó nói vọng về phía bóng tối: “Các ngươi đưa ba người này về thành cổ Thiên Thu, đừng để bọn họ chết”.  

“Rõ”, lập tức có ba người xuất hiện, đưa mấy người phía Trịnh Liêu đang hôn mê đi.  

Đây cũng xuất phát vì lý do an toàn, Trịnh Liêu là phó điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, chắc chắn có ngọc bài linh hồn ở trụ sở chính của Hằng Nhạc Tông, nếu ông ta chết thì ngọc bài linh hồn cũng sẽ vỡ, có thể sẽ rút dây động rừng.  

Sau khi thu xếp xong, Diệp Thành mới bước vào hư không đuổi theo Sở Linh Ngọc.  

Khi trời gần sáng, hai người mới dừng bước trước một toà thành cổ rộng lớn.  

Tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc một lần nữa, Diệp Thành vẫn còn rất nhiều cảm xúc, chỉ là lần này hắn tới đây để giết người.  

“Ngươi định dụ ra rồi giết à?”, Sở Linh Ngọc hỏi Diệp Thành.  

“Đi vào xem tình hình đã”, Diệp Thành bước vào trước, người gác cổng cung kính hành lễ.  

Hai người lần lượt đi vào phủ điện chủ của phân điện thứ chín.  

“Phó điện chủ”, Diệp Thành còn chưa đi vào, bốn thủ vệ gác cổng phủ đệ đã cung kính cúi chào.  

“Điện chủ có ở đây không?”, giọng Diệp Thành uy nghiêm, hắn diễn rất giống, ngay cả ánh mắt sắc bén cũng diễn rất thật.  

Ánh mắt này của hắn khiến bốn tên thủ vệ đều run lên: “Điện… Điện chủ đang chờ người ở Địa Cung ạ”.  

“Ừm!”  

Diệp Thành khẽ “ừm” một tiếng rồi bước vào.  

Vào trong phủ điện chủ, Diệp Thành liếc mắt nhìn quanh, mỗi người đi qua đều lọt vào tầm mắt hắn.