Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 121: Huyền Linh trong truyền thuyết



Dưới con mắt chứng kiến của hàng chục nghìn người, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.  

Đừng nói gì, ông đây chỉ muốn yên tĩnh chút thôi mà. Diệp Thành dùng hai tay bưng mặt.   

Kiếp trước ta tạo nghiệp gì đây không biết. Hắn thật sự nội thương trầm trọng, dạ dày đau, bụng đau, toàn thân đau nhức, trước là Doãn Chí Bình, sau là Giang Hạo. Được lắm! Hai tên này thì khỏi phải nói rồi, có điều Tạ Vân, mẹ kiếp, ngươi chui từ đâu ra vậy, ta chơi với Doãn Chí Bình và Giang Hạo tới số rồi.  

Người ta đều có thể thuận lợi sống sót, sao tới ta thì số phận lại trắc trở như vậy chứ.                “Lần này hắn có lẽ là nhận thua thôi”, bên dưới bàn tán xôn xao.  

“Lẽ nào hắn còn mơ mộng muốn đánh bại Tạ Vân?”  

“Không phải chứ? Tạ Vân là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương đấy”.  

Nghe xung quanh bàn tán, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn tự nhận cho dù là ở trạng thái Đỉnh Phong cũng không thể đấu lại được với Tạ Vân chứ đừng nói là khả năng chiến đấu đến một nửa hắn cũng không phát huy được.  

“Mệnh, đây chính là mệnh”, ở bên, không biết Tạ Vân tìm đâu ra một tẩu thuốc, rít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt thoải mái, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Quen là tốt, quen là tốt”.  

“Cút! Ta đây không nói chuyện với ngươi”.  

Nói rồi, Diệp Thành cuối cùng cũng giơ tay. Hắn sợ rồi, thật sự sợ rồi, còn chưa lên chiến đài đã bỏ đấu, điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ tham gia vào trận Phục Hoạt để thoát khỏi vòng vây.  

Trận chiến lại tiếp tục, cuộc đại chiến sau đó có thể nói là lên đến cao trào, đều là những đệ tử tinh anh được chọn lựa, người nào người nấy tu vi bất phàm, thân mang mật pháp.  

Có điều điều khiến Đạo Huyền Chân Nhân phải trầm trồ đó là trong vòng đấu thứ ba, mặc dù cũng là hai kẻ mạnh gặp nhau nhưng các đệ tử nằm trong nhóm mười người đứng đầu đều không ai được lựa chọn để đấu với nhau.  

Ở vị trí ngồi, Diệp Thành chống cằm chăm chú quan sát trận đại chiến.  

Vì trận huyết chiến với Giang Hạo, Doãn Chí Bình mà khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, cho dù là nuốt một viên  Hồi Huyền Đan nhưng vẫn không thể quay về trạng thái Đỉnh Phong, có điều đối với hắn mà nói như vậy cũng là đủ rồi.  

“Dược thảo ta đã chuẩn bị đủ rồi, bao giờ chúng ta bắt đầu luyện đan?”, ở bên, Tề Vân xoa xoa tay hỏi.  

Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn sang tên này và lên giọng thắc mắc: “Tại sao ngươi không tìm Từ Phúc trưởng lão mà luyện đan, để trưởng lão luyện không phải là tay nghề cao sao?”  

“Cái này ấy à?”, Tạ Vân ho hắng, không quên liếc nhìn Từ Phúc trên vân đoan rồi lại gại gại mũi, nói: “Ta sợ trưởng lão đánh ta”.  

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày: “Nghe ngươi nói kìa, ngươi không trộm đan dược của ông ấy chứ?”  

“Ăn nói hàm hồ, ta chưa bao giờ từng trộm”.  

“Có quỷ mới tin”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn lên chiến đài. Lúc này, trên chiến đài đang diễn ra trận quyết đấu giữa Tề Nguyệt và một đệ tử chân truyền của Tàng Thư Các.                Đây cũng là trận quyết đấu chẳng có gì kịch tính, thân là tủ từ của Linh Đan Các, thực lực của Tề Nguyệt chẳng phải bàn, cái này thì Diệp Thành đã được trải nghiệm. Ở ngoại môn, ngoài các đệ tử nằm trong top mười người ra thì không ai là đối thủ của cô ta.  

Sau Tề Nguyệt, Diệp Thành lại nhìn sang Hùng Nhị, người đấu với Hùng Nhị chính là một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường.  

Mặc dù Diệp Thành không đánh giá cao Hùng Nhị nhưng trận quyết đấu này hắn đánh rất hay, Hùng Nhị với tu vi và thực lực yếu hơn nhưng hắn lại thành công trong việc lợi dụng gậy răng sói để đánh tên đệ tử kia ra khỏi chiến đài.  

“Tiểu tử béo này cũng biết đánh đấm đấy chứ”, Diệp Thành xoa cằm, tỏ vẻ bất ngờ.  

Sau cuộc giao đấu của Hùng Nhị là các trận đấu của những người mà Diệp Thành đều quen, Đường Như Huyên, Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và còn có cả Lục Huyên Nhi của Tàng Thư Các.  

Các trận đấu sau đó đến hắn cũng phải hoa mắt. Ngoạ Hổ Tàng Long ở ngoại môn khiến hắn không khỏi xuýt xoa, có những đệ tử trông rất đỗi bình thường và không hề nổi bật mà thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, hắn còn chứng kiến một đệ tử nằm trong số mười người mạnh nhất bị một đệ tử tu vi bình thường đánh cho máu me be bét.  

“Ngoại môn đúng là nhiều nhân tài”, sau trận đại chiến, Diệp Thành lại xuýt xoa.  

Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn lên vân đoan, đặc biệt là khi thấy Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân, trong lòng hắn thật sự thấy khó chịu.  

Cả hai người này đúng là bằng hữu tốt, đệ tử chân truyền của mình lần lượt đều bị Diệp Thành đánh cho thảm bại, đặc biệt là Thanh Dương Chân Nhân, thủ từ Giang Hạo của ông ta cũng bại trong tay Diệp Thành, đệ tử chân truyền càng thua thảm hại hơn, bị đánh không ngấc được đầu lên.  

Còn Cát Hồng, Địa Dương Phong cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, thủ từ Tử Sam vừa bại trận thì đệ tử chân truyền có thể đánh được vào trận quyết đấu cuối cùng đã là may mắn và thuộc hàng hiếm có rồi.  

Là hai đại thủ toạ trong tam đại chủ phong, thể diện của bọn họ quả thật đã mất sạch.  

Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì ánh mắt tôi độc của hai người bọn họ cũng nhìn vào hắn. Nếu không phải là Diệp Thành thì bọn họ cũng không đến mức bị động thế này, càng không thể trở thành trò cười của cả Hằng Nhạc Tông.  

“Là các ông quá tự cao tự đại”, Diệp Thành nhếch miệng.  

“Tiểu tử, ngươi có thể bớt gây chuyện đi được không?”, lúc này, một giọng nói nữ nhân vang bên tai Diệp Thành.  

Nghe truyền âm, Diệp Thành ho hắng một tiếng rồi quay sang nhìn Sở Huyên trên vân đoan, cô ta nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy dễ chịu: “Ta không muốn nhận một đồ đệ như ngươi rồi chuốc thêm bao nhiêu mối thù oán với nhiều người như vậy đâu”.  

Diệp Thành từng đọc trong quyển tông, hai nghìn năm trước, ở Đại Sở từng xuất hiện một Huyền Linh Chi Thể, tu vi Linh Hư, trảm một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên làm kinh động Đại Sở.  

Diệp Thành không ngờ rằng cách hai nghìn năm mà Đại Sở đã lại lần nữa xuất hiện Huyền Linh Chi Thể, vả lại còn ở ngôi nhà mà mình từng gắn bó – Chính Dương Tông.  

“Nghe nói hình như tên là Cơ Tuyết Băng, cái tên này trước đây ta từng nghe nói”, lúc Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ thì Tạ Vân lên tiếng.  

“Cơ Tuyết Băng?”