Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1223



“Tịch…Tịch Nhan còn sống?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn bóng dáng thiếu nữ đang từ từ tiến tới trong tầm mắt của mình.  

“Sao…sao có thể?”, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy đầu óc có phần choáng váng, hắn nhớ rõ ràng Tịch Nhan đã chết trong lòng mình, cảnh tượng thê thảm vẫn còn in sâu trong đầu hắn.  

Diệp Thành không dám tin vào mắt mình, nếu như Hổ Oa còn sống thì có có lẽ là tạo hoá của cậu nhóc, thế nhưng Tịch Nhan đã chết mà còn sống thì thực sự khiến hắn không sao tin nổi.  

Diệp Thành bất giác nheo mắt, hắn nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan dù ở cách đó rất xa.  

Không lâu sau đó hắn phát hiện ra một việc không sao tin nổi, đó chính là huyết mạch của Tịch Nhan rất kì lạ, kì lạ đến mức Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu hoàn toàn, cảm giác này hắn đã từng bắt gặp trên người Cơ Tuyết Băng.  

Vả lại hắn cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí trong huyết mạch của Tịch Nhan, luồng sức mạnh đó khiến hắn có phần kiêng dè.  

“Tịch Nhan”, phía này, Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Hổ Oa đã tiến lên phía trước, đặc biệt là Hổ Oa, trong mắt còn nhoà lệ: “Muội vẫn còn sống sao?”  

Hôm đó Hổ Oa đã mất đi hai người thân, Diệp Thành và Tịch Nhan, điều này đối với một cậu nhóc nhỏ bé mà nói là một đòn đả kích mang tính huỷ diệt, và rất nhiều sự việc sau đó đã tôi luyện khiến Hổ Oa thương tích đầy mình.  

Hiện giờ lại một lần nữa được nhìn thấy Tịch Nhan, bảo cậu nhóc không kích động làm sao được.   

“Hổ Oa ca ca, Liễu Dật huynh, Nam Cung sư tỷ”, Tịch Nhan tươi cười rạng rõ, nhưng trong đôi mắt lại ướt đẫm nước mắt. Cô bé cũng giống như Hổ Oa, sau khi được sống lại thì không thấy sư phụ sư tổ đâu, Hổ Oa và gia gia cũng không thấy, nhà cũng chẳng còn mà về.  

“Còn sống là tốt, còn sống là tốt”, Nam Cung Nguyệt bật giác mỉm cười: “Có thể được thấy mọi người sống tốt thế này thật hạnh phúc”.  

“Trông có vẻ như quen nhau nhỉ?”, thấy bốn người như vậy, những bóng người ở tứ phương xôn xao bàn tán.  

“Cái này thì ngươi lại không biết rồi”, có người biết sự tình thì mỉm cười, nói: “Thiếu nữ kia chính là một đồ nhi mà Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thu nhận ở thế giới người phàm, còn thiếu niên kia cũng là do Diệp Thành dẫn vào con đường tu tiên, có thể coi là đồ nhi của Diệp Thành, nói ra thì thiếu nữ và thiếu niên kia là huynh muội của nhau”.  

“Diệp Thành giỏi vậy sao, đồ nhi của hắn mà cũng mạnh thế này rồi?”  

“Có kịch hay xem rồi, hôm đó khi giết Diệp Thành, Thanh Vân Tông cũng có phần, còn Lã Hậu mấy ngày nay không biết giết bao nhiêu đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, bọn họ không trả thù mới lạ”.  

“Nói thì có thể nói vậy nhưng cho dù bốn người liên thủ lại thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lã Hậu”, có người trầm ngâm lên tiếng: “Bốn người bọn họ đều ở cảnh giới Linh Hư còn Lã Hậu ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, vốn dĩ hắn còn là kí chủ, xét về cảnh giới thì hơn hẳn bọn họ”.  

“Ồ, lại thêm một tên nữa, hôm nay đúng là bội thu rồi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, giọng nói của Lã Hậu vang lên, hắn bước trên long hình hư ảo nhìn nhóm người phía Tịch Nhan mà khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.  

“Cái chết của đại ca ta có sự tham gia của Thanh Vân Tông, hôm nay không hay cho ngươi rồi”, ánh mắt Hổ Oa đằng đằng sát khí, xung quanh cơ thể cậu ta có ánh sáng bao quanh, cậu ta vung cây Ô Thiết Côn sát phạt tới, một côn đánh ra một mảng kim hà.  

“Không biết tự lượng sức mình”, Lã Hậu huyễn hoá bàn tay thành hình vuốt rồng hư ảo khổng lồ, một tay quét ngang bầu trời phá tan kim hà của Hổ Oa.