Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 125: Bạo Cốt Đan



Phụt!  

Phụt!  

Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài. Diệp Thành lùi về sau, hắn bị truy sát một cách thảm khốc, vài lần suýt chút nữa thì bị Tử Sam chém đến.  

“Chân hoả, luyện hoá chân khí cuồng nộ kia cho ta”, Diệp Thành lùi về sau và nhẩm niệm, triệu gọi chân hoả bảo vệ tâm mạch.  

Ngay sau đó, chân hoả trong vùng đan hải cuộn trào vào các kinh mạch và xương cốt, sau đó phân thành vô số đường bao lấy phần chân khí cuồng bạo kia                Cuối cùng, chân hoả vẫn làm theo sứ mệnh, khi những luồng chân khí cuồng bạo kia đả phá về phía tim mạch của Diệp Thành thì đã bị chân hoả của Diệp Thành chặn lại.  

Sau đó, chân hoả thể hiện mặt bá đạo của mình, nó bao lấy chân khí mạnh mẽ kia rồi cứ thế điên cuồng luyện hoá, tinh hoa có được được nó đẩy vào vùng đan hải khổng lồ của Diệp Thành.  

Có điều dù là vậy thì cơ thể của Diệp Thành cũng đang trong tình trạng gay go. Trước tiên, hắn đánh ra một đòn thật mạnh về phía Tử Sam, tiếp sau đó lại không ngừng bị thương, lại thêm chân khí đẩy vào kinh mạch và xương cốt khiến một phần kinh mạch và xương cốt đứt gãy, do vậy mà khả năng chiến đấu của hắn không thể phát huy được tác dụng.  

Phụt!  

Phụt!  

Tử Sam vẫn đang điên cuồng tiến công, linh kiếm trong tay đều bị máu tươi của Diệp Thành nhuốm đỏ.  

Hắn không muốn cho Diệp Thành bất cứ thời gian phản ứng nào, trước đó, trận chiến giữa Diệp Thành và Giang Hạo là vết xe đổ, một khi khiến con mãnh thú trong Diệp Thành thức tỉnh thì đối với hắn mà nói là một tin dữ.  

“Tề sư tỷ, cơ thể của tên tiểu tử Diệp Thành kia rốt cục là thế nào vậy?”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị và Đường Như Huyên đều nhìn sang Tề Nguyệt.  

“Hắn ăn phải Bạo Cốt Đan”, Tề Nguyệt trầm giọng, thân là đại đệ tử của Linh Đan Các, cô ta đương nhiên mẫn cảm với đan dược, giống như có thể nhìn ra cơ thể Diệp Thành đang gặp phải vấn đề gì vậy.  

“Bạo Cốt Đan?”, Hùng Nhị ngạc nhiên, “đó là đan dược gì vậy?”  

“Bạo Cốt Đan là một loại đan dược trị thương”, Tề Nguyệt giải thích, “vả lại còn là loại thượng phẩm để trị thương trong đan dược. Trước đó thương thế của Diệp Thành hồi phục nhanh như vậy rất có khả năng là vì Bạo Cốt Đan, chỉ là đan dược này mặc dù là linh dược trị thương nhưng lại có mặt hại vô cùng”.  

“Mặt hại?”  

“Chỉ cần ăn Bạo Cốt Đan thì không thể vận được chân khí quá nhiều, nếu không thì chân khí cuồng bạo mà Bạo Cốt Đan mang tới nhất định sẽ xông phá làm đứt gãy kinh mạch và xương cốt, chỉ cần không cẩn thận sẽ dẫn tới tử vong”.  

“Ôi chao”, nghe Tề Nguyệt nói vậy, Hùng Nhị không khỏi xuýt xoa: “Tên tiểu tử này điên rồi, loại đan dược này mà cũng dám ăn, ăn vào rồi lại dám vận chân khí, đây có khác gì đang tìm đến cái chết đâu?”  

“Sự việc không đơn giản như vậy đâu”, ở bên, Lục Huyên Nhi lên tiếng, ý bảo mọi người nhìn về phía Diệp Thành: “Nhìn vẻ mặt của Diệp Thành rõ ràng là hắn không biết tác hại của Bạo Cốt Đan”.  

“Cũng có thể là vậy. Diệp Thành căn bản không biết thứ mình ăn là Bạo Cốt Đan”, thủ từ Linh Quả Viên là Vương Lâm cũng đưa ra suy đoán này.  

“Hoặc có thể nói Diệp Thành căn bản không biết mình từng ăn Bạo Cốt Đan”, thủ từ Chấp Pháp Điện Tiêu Cảnh lên tiếng khiến mắt mấy người kia nheo lại.  

Lời nói của hắn mang theo ý tứ, mấy người ở đó cũng không phải ngốc, đây rõ ràng là ám chỉ Diệp Thành bị người ta hãm hại.   

“Tề sư tỷ, tên Diệp Thành đó có phải đang gặp nguy hiểm đến tính mạng không?”, Đường Như Huyên lên tiếng và nhìn sang Tề Nguyệt.  

Tề Nguyệt khẽ lắc đầu: “Cái này thì không dễ nói, viên hắn ăn có lẽ là Bạo Cốt Đan cấp thấp, nếu là cấp cao thì khi hắn vận chân khí, e rằng đã chết rồi, có điều dù là vậy thì cơ thể của hắn hiện giờ cũng đang trong tình trạng không ổn”.                “Vậy còn đánh gì nữa, nếu đánh tiếp thì cái mạng cũng không còn”, Hùng Nhị cuống cuồng dụi chân.  

Nói rồi, tên này nhảy ra, chắp tay hướng về phía Đạo Huyền Chân Nhân trên vân đoan mà nói: “Trưởng lão, Diệp Thành bị người ta hãm hại, con khẩn cầu người cho dừng trận đấu này lại, cứu mạng người trước đã.  

“Đệ tử cũng nghĩ vậy”, sau đó, mấy người phía Tề Nguyệt cũng lần lượt đứng ra.  

Thế nhưng, không đợi Đạo Huyền Chân Nhân nói xong, bên dưới đã lại vang lên những tiếng cười tôi độc.  

“Bị người khác hãm hại? Nực cười”, người lên tiếng chính là một đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, “bao nhiêu trưởng lão đều ở đây quan sát, ai dám nói ở đây có kẻ giở trò sau lưng, các vị sư huynh, sư muội ý muốn nói trưởng lão của chúng ta có mắt như mù sao?”  

“Rõ ràng là Diệp Thành ăn đan dược để tăng tu vi nên mới tẩu hoả nhập ma, nói người ta ám sát, các vị sư huynh sư muội không sợ gặp quả báo sao?”  

“Đánh không được lại bảo tạm dừng thi đấu, làm gì có chuyện như vậy”, một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường bật cười lạnh lùng, “nếu như vậy thì mất công bằng, đương nhiên, nếu như Diệp Thành nhận thua, tạm thời dừng thi đấu thì ta không phản đối”.  

“Bớt đổ oan cho Diệp Thành đi. Thực lực của hắn còn phải ăn đan dược để tăng tu vi sao?”, Hùng Nhị lên tiếng mắng chửi.  

“Ai biết được ắn định âm mưu gì”.  

“Âm mưu? Ta thấy các ngươi đều gian xảo như nhau”, Hoắc Đằng lạnh lùng lên tiếng.  

“Hoắc Đằng, ngươi có ý gì, ý của ngươi là nói bọn ta hãm hại Diệp Thành?”  

“Ai làm thì người đó biết, sao nào, không phục thì đến đây đánh ta này”.  

“Ngươi…”  

“Đủ rồi”, nghe các đệ tử chân truyền lời qua tiếng lại, Đạo Huyền Chân Nhân trên vân đoan lạnh giọng, áp lực lớn mạnh đè nén cả Càn Khôn Các, “các ngươi thấy còn chưa đủ loạn phải không? Muốn đánh thì lên Phong Vân Đài, ta không can thiệp”.  

Hừ!  

Hừ!  

Bị Đạo Huyền Chân Nhân cảnh cáo, đệ tử hai bên lúc này mới im bặt.  

Đạo Huyền Chân Nhân đảo mắt lên chiến đài, sau đó vuốt râu. Nghe mấy người phía Tề Nguyệt nói vậy ông ta thật sự có cảm giác sự việc không hề đơn giản, đang yên đang lành tự dưng lại xuất hiện Bạo Cốt Đan.  

Thanh Dương Chân Nhân vừa dứt lời, Triệu Chí Kính cũng liếc sang Đạo Huyền Chân Nhân, giọng nói mang theo vẻ khó chịu: “Đệ không phản đối tạm dừng thi đấu nhưng điều kiện là Diệp Thành phải nhận thua trước”.  

Ba người cùng bày ra bộ dạng ép cung, bọn họ đều có thù với Diệp Thành, lúc này không muốn dìm Diệp Thành mới lạ.  

Phía này, sắc mặt của Đạo Huyền Chân Nhân càng tối sầm hơn. Mặc dù ông ta là trưởng lão giám sát thi đấu nhưng dù gì cũng không phải muốn nói gì là được, một lời nói vô căn cứ do đệ tử bẩm báo, kể cả là ông ta cũng không thể tự ý quyết định, đến tai chưởng môn thì lại không hay.  

“Diệp Thành, nhận thua đi”, không đợi Đạo Huyền Chân Nhân đưa ra quyết định, Sở Huyên ở bên đã lên tiếng: “Hôm nay cho dù ngươi thua thì ngươi cũng vẫn là đồ nhi của Sở Huyên ta”.