Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 137:  Con mắt phục chế



Ra khỏi Linh Thảo Viên, Diệp Thành cứ thế đi về phía Linh Đan Các. Lúc này, trời còn chưa sáng nhưng ngoại môn Hằng Nhạc Tông đã có rất nhiều đệ tử chạy ra ngoài hấp thu linh khí của đất trời.  

Khi Diệp Thành đi tới thì đã kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Trong mắt mọi người rõ vẻ kinh ngạc vì mới hôm qua Diệp Thành còn trọng thương đầy mình thế mà hôm nay đã có thể đi lại nhảy nhót bình thường rồi.  

“Khả năng hồi phục của tên tiểu tử này thật kinh người”, ta nhớ lúc hắn mới tới đây cũng mới chỉ ở tầng Ngưng Khí thứ nhất, vậy mà chưa đầy hai tháng hắn đã lên tới tu vi Ngưng Khí đỉnh phong rồi, tốc độ tiến giới nhanh quá”.                Diệp Thành từ từ đi tới nhưng hắn không để tâm những lời bình luận này. Tâm tư của hắn lúc này đều dồn vào Tiên Luân Nhãn.  

Hắn nhận ra từ khi có được Tiên Luân Nhãn, mặc dù bản thân hắn có cảm giác rất kỳ diệu nhưng Tiên Luân Nhãn này lại không mạnh như những gì mà Khương Thái Hư nói. Ngoài khả năng nhìn thấu y phục người khác mặc thì hôm nay hắn vẫn chưa phát hiện ra khả năng khác của con mắt này.  

“Lẽ nào chỉ vì mình không phải là người của Tiên tộc cho nên rất nhiều khả năng của Tiên Luân Nhãn đều không thể hiển hiện? Cũng chính vì mình không phải người của Tiên tộc cho nên Tiên Luân Nhãn không thể thích ứng với cơ thể mình?”, Diệp Thành xoa cằm lẩm bẩm: “Hay là tu vi của mình không đủ, còn xa mới có thể có được tư cách dùng tới Tiên Luân Nhãn?”  

Diệp Thành không ngừng đưa ra suy đoán, đối với hắn mà nói, Tiên Luân Nhãn giống như một cái hộp chưa được khai phá đầy bí hiểm, còn hắn lại không có chìa khoá để mở nó ra. Điều hắn cần làm chính là lĩnh hội nó trong những tháng ngày về sau.  

“Khả năng đầu tiên của Tiên Luân Nhãn mình đã từng lĩnh giáo”, Diệp Thành thầm nhủ rồi ho hắng một tiếng, trong đầu hắn bốc chốc xuất hiện cảnh tượng phong tình nơi đáy vực thẳm, Sở Huyên mặc dù mặc y phục nhưng trong mắt hắn lại chẳng khác gì không mặc gì.  

Nghĩ tới làn da trắng nõn nà và cơ thể với từng đường nét gần như hoàn mĩ của Sở Huyên mà Diệp Thành không khỏi lâng lâng.  

“Chuyện này không thể trách mình được vì thực ra mình cũng đâu biết Tiên Luân Nhãn có khả năng này chứ”, Diệp Thành vô thức gại mũi, hắn tự tìm cho mình một lý do chính đáng.  

“Không biết sư phụ xinh đẹp mà biết được thì có bóp chết mình không nữa”.  

“Tạo nghiệp mà”.  

Diệp Thành khẽ giọng rồi sải bước vào trong Linh Đan Các.  

Từ xa, hắn đã trông thấy Từ Phúc đứng trước Linh Đan Các, xung quanh còn có rất nhiều linh thảo với linh khí bao quanh.  

“Từ trưởng lão, người muốn luyện đan sao ạ?”, thấy vậy, Diệp Thành sáng cả mắt, lút cút đi tới.  

Thấy Diệp Thành xuất hiện, Từ Phúc lập tức lôi hắn đi, trước tiên là liếc sang phòng Tề Nguyệt một cái rồi mới khẽ giọng hỏi Diệp Thành: “Tiểu tử, sư muội Huyên Nhi nói với ngươi rồi chứ?”  

Nghe vậy, Diệp Thành đảo mắt, đương nhiên biết ý của Từ Phúc là gì, đó chẳng phải là muốn nói tới mối nhân duyên của hắn và Tề Nguyệt sao.                 Mặc dù biết Từ Phúc ám chỉ điều gì nhưng Diệp Thành vẫn lắc đầu giả ngây giả ngô, cố bày ra khuôn mặt hiếu kỳ nhìn Từ Phúc: “Con chưa nghe sư phụ nói gì cả, sư phụ muốn nói gì với con sao ạ?”  

“Chưa nghe?”, Từ Phúc xoa cằm lẩm bẩm: “Lẽ nào Huyên Nhi sư mội chưa nói với tên tiểu tử này?”  

“Trưởng lão, hôm nay người muốn luyện đan sao?”, phía này, Diệp Thành xoa xoa tay, mắt sáng lên nhìn Từ Phúc, là một luyện đan sư, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào được ở bên Từ Phúc quan sát luyện đan.  

“Huyền Linh Đan”, Từ Phúc đáp lời một cách tuỳ ý rồi bắt đầu sắp xếp những linh thảo cần cho luyện đan, “hai ngày nữa Nguyệt Nhi sẽ vào nội môn, ta chuẩn bị trước cho con bé chút đan dược”.  

Nghe vậy, Diệp Thành xuýt xoa.  

“Đều là người làm sư phụ vậy mà khác biệt lớn quá”, nghĩ tới Sở Huyên, Diệp Thành lại day day trán, Sở Huyên – vị sư phụ của hắn đến cả linh đan hay linh dịch đều chưa bao giờ thưởng cho hắn, lại còn ấn hắn xuống đất tẩn cho hắn hai trận rồi.   

Từ Phúc không hổ là luyện đan sư trứ danh đã lâu, luyện chế ra linh đan hai vân không hề áp lực, mỗi một khâu luyện chế đều rất thành thục, quá trình luyện chế Huyền Linh Đan mặc dù rắc rối phức tạp nhưng ông ta lại tiến hành đâu vào đấy.  

Diệp Thành đứng bên im lặng, tĩnh tâm, chăm chú nhìn từng động tác của Từ Phúc từ việc kiểm soát ngọn lửa, đề luyện, mỗi một bước hắn đều không bỏ sót.  

Không biết từ lúc nào, mắt Diệp Thành nheo lại, hắn có một cảm giác kỳ lạ đó chính là quá trình phức tạp luyện chế Huyền Linh Đan của Từ Phúc trong mắt hắn hết sức đơn giản.  

Đột nhiên, đạo tiên luân ấn ký trên đồng tử Tiên Luân Nhãn của hắn di chuyển.  

“Ngươi?”, Từ Phúc nhướng mày liếc sang nhìn Diệp Thành ở bên mà nói với giọng chẳng mấy dễ chịu: “Ngươi đến cả linh đan một vân còn khó khăn lắm mới luyện ra được, vậy mà còn muốn luyện chế linh đan hai vân, sao, ngươi muốn lên trời đấy à?”  

“Không thử làm sao biết ạ?”  

“Ngươi thì biết cái quái gì, ta phải nói cho ngươi biết, luyện đan như tu luyện, tuyệt đối không thể vội vàng, phải có căn bản mới thành chính đạo. Mặc dù khả năng của ngươi không tồi nhưng phải vững gốc rễ, không được tự phụ”.  

“Con chỉ thử một lần thôi mà”, Từ Phúc nói một tràng không nghỉ nhưng Diệp Thành căn bản không để tâm, hắn chớp mắt nhìn Từ Phúc nói.  

“Luyện, luyện, cho ngươi luyện”, Từ Phúc vuốt râu, phất vạt áo lùi về sau vài bước rồi ngồi trên phiến đá phía sau, mắng mỏ: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.  

“Đa tạ trưởng lão”, có được sự cho phép của Từ Phúc, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lập tức tới trước lư luyện đan sau đó còn không quên xắn tay áo lên.