Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 267: Đã biết sao còn hỏi nhiều?



Trong những tiếng xì xào bàn tán, Dương Đỉnh Thiên và những người khác đã vào vị trí.  

“Dương Đỉnh Thiên, Diệp Thành của Hằng Nhạc ông đâu?”, ngay sau đó tiếng cười nham hiểm của Thành Côn từ trên vị trí ghế cao vọng lại: “Ông đừng nói với ta là hắn ốm hay vẫn chưa dậy, nếu không ta sẽ thật sự tin đấy”.                “Ông nên quan tâm chuyện riêng nhà mình thì hơn!”, Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh.  

“Sư huynh, có khi nào Diệp Thành bị Chính Dương Tông bắt đi không?”, Đạo Huyền Chân Nhân ở bên cạnh truyền âm cho Dương Đỉnh Thiên: “Hai hôm nay Diệp Thành khiến Chính Dương Tông liên tục mất mặt, bọn họ có đủ lý do để ra tay với Diệp Thành”.  

Dương Đỉnh Thiên cân nhắc một lát rồi lắc đầu: “Chắc không đâu, đây là địa bàn của Chính Dương Tông, Thành Côn không đến mức phải làm vậy trên địa bàn của mình. Mặc dù thiên phú của Diệp Thành không thấp, liên tiếp đánh bại hai đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, nhưng theo quan điểm của Thành Côn, về cơ bản Diệp Thành không tạo thành mối uy hiếp cho Chính Dương Tông”.  

“Không cần nghĩ nữa đâu, chắc chắn là lão già Gia Cát Vũ đã bắt Diệp Thành đi”, Bàng Đại Xuyên mắng một câu rồi chỉ về phía đối diện: “Thấy không? Gia Cát Vũ cũng không tới, có trời mới biết lão ta lại đi đâu rồi.”  !             “Điều này có nghĩa là trước khi trận thi đấu bắt đầu, nếu Diệp Thành không quay lại đồng nghĩa với việc từ bỏ thi đấu ạ?”, Sở Linh xen vào một câu.  

“Trận này hắn có đấu hay không cũng không quan trọng”, Sở Huyên nhíu mày: “Quan trọng là bây giờ chúng ta không biết hắn đã đi đâu, có còn an toàn hay không?”  

Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm ngâm gật đầu.  

Thành Côn liếc nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông rồi lại nhìn phía Bích Du, phát hiện Gia Cát Vũ và Diệp Thành đều không có mặt, trong mắt ông ta loé lên tia sáng khó hiểu: “Hai người họ đều không ở đây”.  

“Lần trước có người xông vào cấm địa, hai người bọn họ cũng biến mất”, Ngô Trường Thanh cuống quýt nói: “Lẽ nào Gia Cát Vũ lại vào cấm địa?”  

“Mau”, Thành Côn vội vàng hạ lệnh: “Mau kiểm tra khu vực cấm địa, nếu Gia Cát Vũ thật sự lén vào cấm địa thì không cần nương tay, nếu Diệp Thành ở đó thì cũng xử luôn, không cần quan tâm sống chết”.  

Ngay lập tức, Ngô Trường Thanh dẫn theo mười mấy trưởng lão đi về một phía, sau đó rất nhiều trưởng lão từ khắp nơi cũng đi theo, tổng cộng hơn bốn mươi trưởng lão nhao nhao đi về một hướng, toàn bộ người xem đều ngỡ ngàng.  

“Có chuyện gì vậy?”, hội trường lại trở nên xôn xao.   

“Chẳng lẽ lại có người lén vào cấm địa của Chính Dương Tông?”, Thượng Quan Bác suy đoán, liếc nhìn phía Bích Du và phát hiện Gia Cát Vũ không tới, dường như đã đoán được điều gì đó.  

“Khả năng là Gia Cát Vũ không tới mới khiến bọn họ nghi ngờ”, Tư Đồ Tấn xoa cằm: “Lão tiền bối này đi đến đâu cũng là mục tiêu trọng điểm bị theo dõi, Chính Dương Tông làm lớn như vậy chắc chắn là lại đi kiểm tra khu cấm địa”.

Ngay sau đó Ngô Trường Thanh lại dẫn nhóm trưởng lão về, khẽ lắc đầu với Thành Côn.  

Lúc này Thành Côn mới yên tâm, khu cấm địa của Chính Dương Tông là bí mật lớn nhất của họ, nơi đó không chỉ phong ấn long hồn của Thái Hư Cổ Long mà còn có Đại Địa Linh Mạch, đây không phải điều mà ai cũng có thể biết.  

Ngô Trường Thanh nghe vậy thì đưa mắt nhìn Thành Côn.  

Thành Côn cười nhạt: “Dương Đỉnh Thiên, ý ông là muốn chúng ta chờ Diệp Thành đúng không?”  

“Đã biết sao còn hỏi nhiều?”  

“Được, Chính Dương Tông ta cho ông thời gian”, Thành Côn nhẹ nhàng nói, sau đó ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái.  

Ông ta chỉ mong Diệp Thành tới tham gia cuộc thi này ấy chứ! So với việc Diệp Thành từ bỏ quyền thi đấu, ông ta càng muốn hắn bị đánh bại trên chiến đài. Như vậy ông ta có thể lệnh cho đệ tử danh chính ngôn thuận tiêu diệt Diệp Thành, vậy mới có thể giải toả hận thù trong lòng ông ta.  

“Vậy thì cảm ơn chưởng giáo Chính Dương Tông”, Dương Đỉnh Thiên nhắm mắt, yên lặng chờ Diệp Thành tới.