Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 316: Dốc hết sức



“Muội…muội…”, Sở Linh há hốc miệng thế nhưng lại không biết phải trả lời thế nào. Từ trước đến giờ cô đều chôn dấu chuyện đêm đó trong lòng, thân là ngọc nữ, Sở Linh thật sự không biết phải hé răng thế nào.  

Thế nhưng trên đời này có quá nhiều chuyện người tính không bằng trời tính, đột nhiên bọn họ lại gặp phải kẻ địch mạnh, đột nhiên sóng gió bủa vây khiến tỷ muội cô ta phải hợp thể đối đầu, và bí pháp hợp thể này cần hai cơ thể còn trinh tiết…  

“Là ai đã lấy đi trinh tiết của muội?”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Sở Linh, nếu không phải sử dụng bí pháp hợp thể thì cho tới bây giờ cô cũng không biết được muội muội của mình đã không còn trong trắng, cũng vì vậy mới dẫn đến bọn họ hợp thể thất bại, cả hai đều chịu phản phệ vô cùng lớn.  

“Diệp…Diệp Thành”, cuối cùng Sở Linh cũng mím môi nói ra cái tên đó. Sở Huyên đã biết cô không còn trinh trắng, vậy thì việc này cô cũng chẳng thể giấu nổi.  

“Diệp…Diệp Thành?”, nghe cái tên này, Sở Huyên đơ người.  

Mặc dù cô biết muội muội và đồ đệ của mình chắc chắn có bí mật gì đó nhưng cho dù thế nào cô cũng không thể ngờ lại là chuyện này, trinh tiết cả đời của muội muội lại do chính đồ đệ của mình lấy đi.  

Sở Huyên chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng hoang mang, cho tới bây giờ cô cũng không thể nào tin nổi.  

!Sở Huyên bất giác nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành ở bên dưới.  

Lúc này Diệp Thành vẫn trong trạng thái mộng mị, khí tức toàn thân nhanh chóng tiêu tan, có vẻ như vì phản phệ quá nhiều khiến các lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều trào máu, không thể nào cầm lại nổi.  

“Chẳng trách mà lần đầu tiên hắn gặp mình đã bỏ chạy”.  

“Chẳng trách hắn sợ muội như vậy”, Sở Huyên nhất thời hiểu ra nhiều việc, có quá nhiều chuyện trong ký ức phù hợp với logic.  

“Đó…đó không phải là lỗi của hắn”, Sở Linh mím môi, bất giác cúi đầu, trên khuôn mặt còn ửng đỏ: “Là muội trúng Hợp Hoan Tán, là…là hắn cứu muội”.  

“Đây là số phận trời xanh an bài sao?”, Sở Huyên thu lại ánh mắt không hề tỏ ra phẫn nộ, ngược lại, trong ánh mắt cô còn hiện lên thứ tình cảm phức tạp.  

Rầm! Đùng!  

Khi Sở Huyên còn đang mải suy nghĩ thì Đạo Huyền Chân Nhân và Bàng Đại Xuyên ở một nơi khác đã bị lão già mặc đồ đen kia tung chưởng đánh ngã.  

Thấy vậy, Sở Huyên tạm thời bình tĩnh thu lại suy nghĩ, cùng Sở Linh tiếp tục cuộc đại chiến.  

Phụt! Phụt!  

Trong hư không là màn mưa máu không ngớt, Đạo Huyền Chân Nhân bị thương, phần ngực bị lão già mặc đồ đen kia chỉ điểm đâm thủng trào máu, Bàng Đại Xuyên mặc dù phòng ngự bá đạo nhưng binh khí bản mệnh cũng bị đánh tan nát, phản phệ khủng khiếp khiến linh hồn ông ta bị thương trầm trọng.  

Còn Sở Huyên và Sở Linh cũng không khá hơn là bao, cả hai người máu me đầm đìa.  

Đặc biệt là Sở Linh, liên tiếp thi triển bí pháp linh hồn nhưng cô lại dựa vào linh hồn thần thông và nó không hề có tác dụng với xác chết dị thường của lão già kia vì lão ta không có linh hồn.  

“Cứ vậy sớm muộn rồi cũng sẽ bị hao kiệt đến chết mất”, thấy mấy người phía Sở Huyên không ngừng trọng thương, đôi mắt Diệp Thành hằn lên từng đường vân máu, hắn vốn dĩ bị kết giới Cửu Minh trói buộc lại bị xác chết ở cảnh giới Chuẩn Thiên chặn lại thế này, hắn có thể tưởng tượng được nếu không có ứng cứu từ bên ngoài thì bọn họ đều phải bỏ mạng tại đây.  

Nghĩ vậy, hắn lại nghiến răng, cố gắng hết sức có thể đứng dậy trong trạng thái chòng chành. Hắn biết rằng nếu dùng đòn công kích thông thường thì sẽ không có tác dụng với xác chết dị thường kia, thế nhưng Tiên Luân Cấm Thuật có lẽ lại khác.  

“Có lẽ tên ăn hại như mình vẫn còn có chút tác dụng”, Diệp Thành đứng dậy, chốc chốc lại chao đảo có vẻ như giây phút sau đó hắn rất có khả năng sẽ ngã dụi ra đất: “Không biết hoả diệm Thiên Chiếu có thể thiêu đốt lão ta thành hư vô không?”  

Đúng vậy, hắn cũng không dám khẳng định hoả diệm thiên chiếu có tác dụng với xác chết kia hay không, hắn thậm chí còn không biết trạng thái của mình lúc này gay go thế nào….còn có thể sử dụng tới Tiên Luân cấm thuật hay không.  

Thế nhưng có một điểm hắn có thể chắc chắn rằng một khi hi sinh tuổi thọ để sử dụng Tiên Luân cấm thuật thì hắn rất có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ vì vết thương của hắn quá nặng hoặc hắn đã không thể còn mạng để đấu chọi lại với phản phệ của Tiên Luân cấm thuật nữa.  

“Tiên Luân Nhãn, cầu xin mày, giúp tao lần nữa”, Diệp Thành mờ mắt nhưng trong lòng vẫn thầm gào thét.  

Phụt! Phụt!  

Khi Diệp Thành còn đang cố gắng hít thở thì trong không trung lại có máu tươi bắn vọt ra, Bàng Đại Xuyên suýt chút nữa bị một chưởng của lão già mặc đồ đen đánh tàn phế, còn phần ngực của Đạo Huyền Chân Nhân cũng bị đánh gẫy mất vài đoạn gân. Sở Huyên bị đâm xuyên vai, vai sau của Sở Linh bị chém tạo ra một đường máu dài và sâu.  

“Thân thể không chết sao?”, cả bốn người hợp lại nhưng đều phun ra máu.