Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 322: Nhảy nhót tung tăng



“Ai biết được”, Thái Hư Cổ Long không chuyện gì không làm được, lần này lại xoè hai tay bất lực: “Ở đó có kết giới cực mạnh ngăn cách thần thức của ta, còn về việc giấu bao nhiêu Âm Minh tử tướng thì ngươi chỉ có thể đi hỏi Thành Côn thôi”.  

“Đến ngươi còn không nhìn ra, vậy chắc chắn không phải con số nhỏ”, Diệp Thành cân nhắc: “Chuyện này nhất định phải nói trước với chưởng giáo sư bá, nếu bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, với Hằng Nhạc mà nói sẽ là một tin tức khủng khiếp”.  

“Bây giờ ngươi nghĩ những chuyện này cũng vô ích”, thấy chín phân thân Diệp Thành đều đang lo lắng, Thái Hư Cổ Long bất giác bĩu môi: “Có thời gian còn không mau chữa lành đạo thương đi”.                “Ta hiểu rồi”, bị Thái Hư Cổ Long cắt ngang thức tỉnh, Diệp Thành nhanh chóng ổn định suy nghĩ, bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, điều hắn phải làm là chữa lành đạo thương càng nhanh càng tốt rồi tìm lại tu vi đã mất của mình.  

Roẹt! Roẹt!  

Ngay sau đó Diệp Thành khoanh chân ngồi xuống, nhẩm niệm triệu gọi Thiên Lôi.  

Sấm sét đen kịt lập tức bao phủ toàn thân hắn.  

Thiên Lôi bá đạo như từng mũi kim lại như từng cái dũa, mà nó càng giống lò lửa hơn, bao phủ linh hồn Diệp Thành bên trong, chữa lành vết nứt trên linh hồn hắn, tôi luyện trong gột rửa, lại gột rửa trong tôi luyện.                Đây là một quá trình trùng sinh niết bàn.  

Chỉ trong một canh giờ, vết nứt lớn hơn ba tấc trước ngực hắn đã thu nhỏ còn hai tấc, muốn lành hẳn chỉ là vấn đề thời gian.  

Cứ như vậy, ba canh giờ lặng lẽ trôi qua.  

Sau ba canh giờ, Diệp Thành được Thiên Lôi gột rửa và tôi luyện, vết nứt trước ngực đã biến mất.  

Hơn nữa sau khi được Thiên Lôi gột rửa và tôi luyện, hắn cảm nhận được rõ ràng linh hồn của mình trở nên ngày càng thuần khiết hơn, tia sức mạnh nguyên thần ấy cũng đã hoàn toàn dung hoà vào linh hồn của hắn trong quá trình niết bàn.  

Phù!  

Hắn từ từ thở ra hơi mang theo khí đục, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường, dấu vết bệnh tật cuối cùng còn sót lại trên mặt cũng biến mất.  

“Đúng là đi dạo một vòng quỷ môn quan mà!”, Diệp Thành vặn cổ, xoay hông, trong mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo: “Chính Dương Tông, tiểu gia đây vẫn còn sống, các người chờ đó đi”.  

Nói xong hắn phất tay lấy túi đựng đồ ra, nắm một vốc đan dược nhét vào miệng.  

Đan dược vào cơ thể nhanh chóng tan ra, biến thành tinh nguyên dồi dào truyền vào kinh mạch chính của cơ thể, cuối cùng trút vào vùng Đan Hải, sau khi được Tiên Hoả luyện hoá triệt để mới trở thành thành chân khí tinh khiết, vùng Đan Hải khô kiệt của hắn đã hồi phục trở lại.  

Ực! Ực! Ực!  

Hắn liên tục uống đan dược, tu vi của hắn cũng tăng lên nhanh chóng.  

Vì bị tụt từ tầng tám cảnh giới Nhân Nguyên xuống nên hắn có thể uống đan dược một cách thoải mái, có vùng Đan Hải rộng lớn, hắn chẳng hề có chút áp lực, chỉ trong vòng chưa đến một khắc, tu vi của hắn đã về lại tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên.  

Phù!  

Đến lúc này hắn mới thở ra một hơi thật dài đầy những thứ vẩn đục, không ăn thêm đan dược nữa.  

Có lẽ không phải hắn không muốn ăn tiếp, mà là hắn đã hết đan dược rồi, đan dược có thể dùng về cơ bản đã bị hắn ăn hết.  

“Bây giờ phải đi tìm linh dược tang tuổi thọ đã”, Diệp Thành vươn người rồi đi ra ngoài.  

Bước ra ngoài, hắn nhìn thấy Sở Huyên đang cầm bát ngọc đi tới.  

Thấy Diệp Thành nhảy nhót tung tăng, Sở Huyên sững sờ tại chỗ, đây đâu phải đồ nhi sắp chết hôm qua của cô? Cô đi ra ngoài mới chỉ năm sáu canh giờ, khi quay về mọi thứ đã thay đổi.  

“Sư phụ, chào buổi sáng!”, Diệp Thành vừa chào hỏi vừa lại gần ngửi bát ngọc trong tay Sở Huyên, hai mắt hắn sáng lên, liên tục liếm môi.  

Hắn nằm trên đất, hai tay ôm sau đầu, nằm đó như kẻ tội nhân.  

Lúc trước bởi vì tiện tay, sờ vào nơi không nên sờ trên người Sở Huyên, hắn đã bị cô đánh cho một trận nhớ đời.  

“Đã… đã khoẻ rồi?”, Bàng Đại Xuyên và Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các nhìn hắn chằm chằm.  

“Ta không nhìn nhầm chứ? Không ngờ đạo thương đã lành rồi”, Đạo Giới Chân Nhân của Chấp Pháp Đại Điện và Đạo Huyền Chân Nhân thỉnh thoảng còn đưa tay dụi mắt.  

“Thật… thật sự quá…”, Sở Linh đưa tay che miệng, nhất thời không nói nên lời.  

“Tiểu tử, thế… thế này là thế nào?”, Từ Phúc của Linh Đan Các vô thức gãi đầu.