Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 333: Mọi người tới đây từ bao giờ vậy?



Vạn Kiếm Triều Tông!  

Sau tiếng hô khẽ của hắn, hàng vạn đường kiếm ảnh xung quanh hắn lần lượt rung lên giống như nghe được hiệu lệnh, mũi kiếm hướng về phía mà Diệp Thành chỉ, hàng vạn thanh kiếm cùng bay đi.  

Vút! Vút! Vút!  

Đột nhiên, trong Vạn Thuật Bảo Điện vang lên từng âm thanh sắc lạnh, mỗi một đường kiếm đều mang theo uy lực khủng khiếp, vạn kiếm cùng bay ra bá đạo đến tuyệt đối, mỗi một đường kiếm đều mang theo kiếm ý huyền diệu.  

Cảnh tượng hoành tráng này khiến mấy người phía Tư Đồ Nam nhìn mà thẫn thờ.  

“Đây….đây là kiếm trận sao?”, Thạch Nham há miệng.  

“Không phải là kiếm trận”, Liễu Dật trầm ngâm: “Chính là một loại kiếm pháp thần thông biến bản thân thành người đứng đầu trong vạn kiếm, điều khiển vạn kiếm trở thành thần binh, tâm thay đổi thì kiếm tất thay đổi, một kiếm hoá thành vạn kiếm, Vạn Kiếm Triều Tông”.  

“Hoá…hoá ra là vậy”, nghe Liễu Dật giải thích, Tư Đồ Nam vô thức nuốt nước bọt.  

“Diệp Thành sư đệ không thể tu luyện được nữa mà vẫn có thể lĩnh hội ra được bí pháp thần thông mạnh mẽ thế này, đây quả là khả năng yêu nghiệt”.  

“Ta không thể bằng đệ ấy được”.  

“Về một”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành ở phía cách đó không xa hẽ hô lên.  

Tiếp sau đó, hình ảnh của hàng vạn kiếm bay ra lần lượt hợp với cơ thể hắn biến mất không thấy vết tích, còn khí thế của Diệp Thành cũng có sự thay đổi lớn, giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế.  

Ngay sau đó, hình ảnh vạn kiếm biến mất còn khí tức về kiếm trên người Diệp Thành cũng dần được thu vào trong cơ thể, hắn trở nên bình thường giống như một người thường vậy.  

Phù!  

Lúc này, Diệp Thành mới từ từ hả ra một hơi mang theo tàn khí. Hắn mở to đôi mắt, đôi mắt đen kia trở nên xa xăm.  

Có lẽ Vạn Kiếm Triều Tông của hắn vẫn còn thiếu sót nên chưa thể đạt tới hoá cảnh, giống như luyện thể vậy, cần có sự tôi luyện với thời gian.  

“Cũng tạm ạ”, Diệp Thành cười đáp.  

“Đi thôi, đi thôi”.  

Sau tiếng thúc giục của Tư Đồ Nam, chín người lần lượt đi ra ngoài. Trong lúc này, Tư Đồ Nam, Nhiếp Phong chốc chốc lại nhìn Diệp Thành, thầm nhủ tiểu sư đệ của bọn họ không thể tu luyện được nữa, ấy vậy mà vẫn mạnh khác thường.  

Ra khỏi Vạn Thuật Bảo Điện, cánh cửa đá khổng lồ tự đóng lại. Bọn họ không thấy Dương Đỉnh Thiên nên hành lễ với hai vị Thái Thượng trưởng lão sau đó quay người rời đi.