Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 451: Con muốn rời khỏi Đan Thành sao?



Thành Chủ của Đan Thành là vị trí với vinh dự chí cao, nhưng cũng chính vì vinh dự chí cao này nên cần phải trả giá bằng thứ gì đó.  

“Tiểu hữu, chuyện này khó lựa chọn vậy sao?”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, một lão già tóc bạc hỏi thăm dò.  

“Không giấu gì tiền bối con coi môn phái là nhà của mình”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.  

Diệp Thành nói rất ấm ức nhưng sự ấm ức ấy của hắn khiến mấy người phía Đan Thần có thể nghe ra ý tứ trong lời nói, đó chính là từ chối. Lời từ chối của hắn khiến mấy người phía Đan Thần cảm thấy có phần bất ngờ.  

Đan Thành Chi Chủ chính là chủ nhân của Đan Thành, là niềm vinh dự chí cao, một vị trí đầy mê hoặc mà không phải ai cũng có thể vượt qua được, nhưng một tiểu bối ở cảnh giới Nhân Nguyên lại từ chối.  

Địa cung chìm vào tĩnh lặng trong khoảng thời gian ngắn.  

Cuối cùng vẫn là Đan Thần mỉm cười lên tiếng, vỗ vai Diệp Thành cười nói: “Tiểu hữu, không cần vội trả lời, con cứ về suy nghĩ đi, nếu nghĩ thông rồi, cho dù bất cứ thời gian nào thì cánh cửa của Đan Thành chúng ta cũng rộng mở chào đón con”.  

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành vội chắp tay hành lễ.  

“Cái đó, khụ, khụ…”, ngay sau đó, một vị trưởng lão khẽ vỗ vai Diệp Thành cười nói: “Tiểu tử, chúng ta vẫn chưa biết con đã có vợ hay chưa?”  

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn sao có thể không nghe ra ý tứ tứ của vị trưởng lão này chứ, rõ ràng là muốn giới thiệu thê tử cho hắn mà.  

Nghĩ thì cũng phải, hiện giờ hắn là luyện đan sư có phong hiệu, đừng nhìn vào thuật luyện đan hiện giờ của hắn không bằng những lão bối này mà đánh giá, rồi có ngày thuật luyện đan của hắn sẽ đứng đầu Đại Sở, nếu không thì hắn cũng sẽ không có được sự công nhận của Đan Tổ Chi Hồn.  

Một hậu bối có thực lực và khả năng thiên bẩm như vậy e rằng bất cứ thế lực nào cũng sẽ muốn lôi kéo, vì vậy bọn họ muốn tạo ra cuộc liên hôn mang tính chất chính trị.  

“Không biết tiểu hữu thấy Huyền Nữ và Lạc Hi của nhà chúng ta thế nào?”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì lão già mặc y phục trắng kia đã mỉm cười nhìn hắn.  

“Tiền bối, con có vợ rồi”, Diệp Thành ho hắng.  

“Có vợ cũng không sao, chúng ta…”  

“Đan Nhất”, Đan Thần xen vào ngắt lời lão già kia: “Việc của hậu bối, người làm trưởng bối như chúng ta không nên can dự vào, chuyện tình duyên không thể cưỡng cầu”.  

“Hắn là Đan Thánh đấy”, một vị trưởng lão với tên Đan Nhất lên tiếng, “cũng nên để lại gì ở Đan Thành chúng ta chứ. Nghe theo ta sẽ không sai đâu, để hắn và Huyền Nữ kết hợp, hắn không muốn làm thành chủ thì để Huyền Nữ làm, đã là phu thê với nhau, Huyền Nữ làm cũng như hắn làm”.  

“Mặc dù nói vậy nhưng cũng đừng ép buộc Diệp Thành”, Đan Thần truyền âm: “Hắn là một người có cá tính, đến cả vị trí thành chủ còn từ chối, ngươi cho rằng Huyền Nữ có thể khiến hắn thay đổi sao?”  

“Vậy về thăm nhà đi”, Đan Thần cười ôn hoà: “Hạo Thiên Huyền Chấn đúng là sinh được một nhi tử ngoan”.  

“Vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành vội hành lễ sau đó quay đầu chạy.

“Về nhà thôi”, ra khỏi Địa Cung, Diệp Thành vươn vai.