Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 457: Chẳng trách hắn lại căm thù Đan Thành như thế



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như ở ngay trước mắt.  

Thế giới ban đêm cực kỳ tĩnh lặng.  

Đột nhiên, khoảng không yên tĩnh bị xé toạc ra một vết nứt lớn, Diệp Thành toàn thân đầy máu ngã xuống, ồ không đúng, nói chính xác hơn là bị ném ra khiến cho mặt đất tạo thành một cái hố sâu.  

Phụt!  

Vừa bò dậy, Diệp Thành đã phun ra một ngụm máu tươi, hắn lảo đảo suýt nữa ngã xuống.  

Hắn bị thương quá nặng, mặc dù có Tiên Thiên Canh Khí hộ thể nhưng trên người hắn vẫn đầy máu, hơn nữa còn lộ cả xương trắng hếu.  

“Ngươi nên cảm ơn ta”, giọng nói nham hiểm nhanh chóng vang lên, Huyết Đồng mặc huyết bào lơ lửng trong hư không, nụ cười giễu cợt mang theo sự tàn bạo, trong đêm đen trông cực kỳ đáng sợ.  

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Diệp Thành đứng loạng choạng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyết Đồng.  

“Sao, không nhớ ta nữa à?”, Huyết Đồng nở nụ cười ghê rợn để lộ hàm răng trắng bóc, một đạo huyết quang bay ra từ nơi đầu mày, huyễn hoá thành lư luyện đan huyết sắc, lơ lửng trên hư không.  

Diệp Thành ở dưới nhìn thấy lư luyện đan huyết sắc thì chợt ngẩng đầu nhìn Huyết Đồng: “Đan Hồn”.  

“Xem ra ngươi đã nhớ lại”, Huyết Đồng liếm chiếc lưỡi đỏ như máu, nở nụ cười hung ác: “Năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi từng chuyện”.  

“Không phải lão ta đã chết rồi à? Sao vẫn còn sống?”, sắc mặt Diệp Thành đã khó coi đến cực điểm.  

Nếu Huyết Đồng không lấy lư luyện đan huyết sắc ra thì hắn vẫn không biết Huyết Đồng chính là Đan Hồn. Hắn nhận ra lư luyện đan huyết sắc đó, ngày hôm ấy hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi bị nhốt trong lư luyện đan nên ấn tượng của hắn về chiếc lư này rất sâu sắc.  

“Chẳng trách hắn lại lộ ra sát khí ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy mình”.  

“Chẳng trách hắn lại căm thù Đan Thành như thế”.  

“Chẳng trách ngay cả Đan Chi Huyền Nữ cũng không phải đối thủ của hắn”.  

Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn thấy bỏ chạy là thượng sách.  

Nhìn Diệp Thành không ngừng đi xa, Huyết Đồng không đuổi theo mà chỉ nở nụ cười khó dò, tay tạo kết ấn: “Ngươi nghĩ ngươi chạy được sao?”  

Hế?