Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 529: Thực lực của tên tiểu tử này quá mạnh



Sơn Hùng lấy hơi, hắn lại lần nữa vung tay tạo ra một đạo long ảnh, vả lại đạo long ảnh này còn to hơn trước.  

Lại nữa à?  

Diệp Thành hắng giọng, hắn dứt khoát dùng Hàng Long đấu lại với Hàng Long.  

Gừ! Gừ! Gừ! Gừ!  

Sau đó tất cả mọi người đều phải bịt chăt tai, vì Diệp Thành và Sơn Hùng liên tục chèn ép nhau, không ngừng tung chưởng, ngươi một đạo, ta một đạo khiến cho sân luyện võ khổng lồ liên tiếp vang lên những âm thanh chấn động, có thể trông thấy từng đạo long ảnh đang uốn lượn và gầm thét khiến người ta nhìn mà hoa mắt.  

“Hai tên này đang thi gan sao?”, bên rìa sân luyện võ, một hàng bốn người phải tặc lưỡi.  

Nếu nhìn kĩ thì bốn người này chẳng phải là thiếu chủ Ly Chương của Bắc Hải thế gia, thiếu thành chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Huyền Thiên thế gia Vi Văn Trác và và Thánh tử Thất Tịch Từ Nặc Nghiên.  

Còn mấy người ở Bắc Sở vì sao lại xuất hiện ở Nam Sở thì đương nhiên là vì tới đây cùng sứ mệnh.  

Từ khi biết Diệp Thành bị phái tới phân điện thứ chín, gia tộc đứng sau bọn họ lần lượt phái bọn họ tới đây, mục đích là vì muốn lôi kéo Diệp Thành, theo bọn họ thấy Hằng Nhạc Tông không coi trọng Diệp Thành nữa nên mới đẩy hắn đi, nhưng gia tộc như bọn họ lại coi Diệp Thành là bảo bối.  

“Ta nói này, ba người có cần về trước không?”, Trần Vinh Vân hất đầu sau đó không quên vuốt tóc: “Về Diệp Thành thì Chú Kiếm Thành của ta nhất định phải có được hắn”.  

“Ngươi đừng có mơ”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Trần Vinh Vân: “Mĩ nữ trong gia tộc ngươi nhiều bằng Thất Tịch Cung của ta không?”  

“Nếu như hắn thích mĩ nữ thì dễ dàng với ta rồi”, Ly Chương gãi tai.  

“Quan trọng nhất vẫn là người nhằm vào Diệp Thành không phải chúng ta, còn có Đan Thành, có hai tông ở Nam Sở, các thế gia lớn, một điện ở Bắc Sở có lẽ cũng phái người tới rồi”, Trần Vinh Vân than thở.  

“Không phải có lẽ mà là chắc chắn”, Vi Văn Trác xoa cằm: “Thực lực của tên tiểu tử này quá mạnh”.  

“Hay là bốn người chúng ta oẳn tù tì đi, ai thua người ấy rút”, Trần Vinh Vân toét miệng cười.  

Nghe vậy, ba người còn lại nhất loạt quay đầu lại nhìn Trần Vinh Vân từ đầu tới chân, ánh mắt đó như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.