Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 539: Ta muốn thỉnh giáo một chuyện



Nếu Lăng Tiêu – người luôn miệng nói yêu từ cái nhìn đầu tiên mà lại lắc đầu chỉ vì tỷ ấy không còn là trinh nữ nửa thì Diệp Thành chỉ có thể nói là mắt nhìn người của mình quá tệ, bởi vì dù sao đó cũng không phải lỗi của Tiêu Tương.  

Trong lòng Diệp Thành rất chắc chắn, nếu hắn là Lăng Tiêu thì hắn sẽ dứt khoát hơn hắn ta. Tình yêu mà, điều cần nhất là phải chân thành, thật lòng!  

Diệp Thành uống hết một bầu rượu, lại mỉm cười nhìn Lăng Tiêu: “Có chấp nhận được không?”  

Lăng Tiêu đang cúi đầu im lặng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn căn lầu các trong tiểu uyển sát vách, hít sâu một hơi: “Có”.  

Tốt lắm!   .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Diệp Thành không nhịn được bật cười lớn tiếng: “Ta biết mà! Mắt nhìn người của ta vẫn tốt lắm”.  

Lăng Tiêu nhìn Diệp Thành, nở nụ cười rất thoải mái: “Nếu vừa nãy ta lắc đầu, có phải ta đã bị ngươi ném ra ngoài rồi không?”  

“Ngươi còn có thể tàn phế nữa”, Diệp Thành sờ cằm.  

“Có đến mức đó không?”, Lăng Tiêu giật giật khoé miệng, cảm thấy toàn thân nổi da gà.  

“Ta có một thói xấu”, Diệp Thành ngoáy tai: “Nếu là nữ tử bình thường thì không sao, nhưng Tiêu Tương sư tỷ là người bị hại, nếu ngươi lại lấy nỗi đau của người ta ra làm niềm vui, không đánh ngươi tàn phế thì thật sự có lỗi với bức từng lúc nãy bị ta đánh sập”.  

“May mà lúc đấy ta không líu lưỡi!”, Lăng Tiêu cảm thán: “Nếu vừa nãy ta vô tình nói nhiều thêm một chữ thì chắc đã đi đời rồi”.  

“Khuyên ngươi một câu, muốn thành công thì phải trải qua nhiều gian nan vất vả”, Diệp Thành vỗ vai Lăng Tiêu, nhìn về lầu các của tiểu uyển bên cạnh: “Bây giờ trong đầu Tiêu Tương sư tỷ đều là hận thù, tâm hồn rất yếu ớt, muốn khiến tỷ ấy bước ra từ trong bóng tối không phải là việc dễ dàng, ngươi nên chuẩn bị tâm lý”.  

“Ngươi đã làm người tốt thì hãy làm đến cùng, ngươi dạy ta phải làm thế nào đi”, Lăng Tiêu cười khan: “Nói thật, đây là lần đầu ta làm chuyện này”.  

“Ngươi chỉ cần nhớ ba điều, đảm bảo thành công”, Diệp Thành giơ ba ngón tay, nói với vẻ nghiêm túc: “Thứ nhất phải kiên trì, thứ hai là không biết xấu hổ, thứ ba là kiên trì không biết xấu hổ”.  

“…”

“Cố lên”, Diệp Thành vỗ vào vai Lăng Tiêu rồi chạy vào lầu các của mình.  

“Ta muốn thỉnh giáo một chuyện”, Diệp Thành xoa tay cười nói.  

“Nói ta nghe”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, vươn mình nằm bò trên vân đoàn.  

“Chính là bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, Thái Hư Động”, Diệp Thành cười mỉm nhìn nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt nịnh nọt: “Ngươi dạy ta bí thuật này đi”.  

“Kì lạ”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, nó bất giác cười bảo: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi có khả năng diễn tiến bá đạo như vậy, lẽ nào ngươi vẫn chưa học được?”