Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 689



Không biết Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mà biết được những điều này thì có ói ra máu ngay tại chỗ không nữa.  

“Long gia, có cách nào đem cây linh sâm này đi không?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn cây linh sâm và hỏi Thái Hư Cổ Long.

“Vậy phải xem ngươi định nghĩa từ ‘đem đi’ thế nào”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.  

“Đem đi thì đem đi, còn có cách nói nào nữa?”  

“Thừa lời”, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Muốn di chuyển cây linh sâm năm quả thì phải đem cả phần đất nuôi dưỡng nó đi, nếu không thì rất có khả năng cây sẽ khô héo mà chết, vả lại ngươi còn chưa mở ra được thế giới của bản thân mình, con đường này căn bản không dễ đi, muốn đem nó đi chỉ có thể lấy đi “tinh thụ của cây”, còn tinh  của cây chính là tinh hoa của cây linh sâm này, thế nhưng một khi tinh nguyên bị lấy đi thì cây linh sâm này sẽ không thể tồn tại được nữa.  

“Đã không thể mang đi thì lấy đi vậy”, Diệp Thành xắn tay áo lên: “Cả cây mang theo tinh hoa thế này, ít nhất cũng có thể khiến ta tăng thêm chút tuổi thọ”.  

“Tuỳ ngươi”.  

Diệp Thành đã di chuyển, hai tay hắn đặt lên thân cây linh sâm năm màu, hắn nhẩm niệm môn pháp Thôn Thiên Ma Công, lòng bàn tay có vòng xoáy xuất hiện, tinh hoa của cây linh sâm năm màu đều được hắn hấp thu vào cơ thể.  

Không tới một khắc, cây linh sâm năm màu kia liền khô héo, cứ thế bay theo chiều gió hoá thành hạt bụi.  

Woa!  

Diệp Thành ngỡ ngàng, toàn thân hắn có khí tức năm màu bao quanh, hắn cảm nhận được rõ ràng tuổi thọ của mình tăng lên không chỉ là ba mươi năm.  

“Lại ăn thêm quả linh sâm năm màu, ta còn có thể tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ nữa”, Diệp Thành mỉm cười nói.  

Lấy đi tinh nguyên của cây linh sâm, Diệp Thành không rời đi luôn. Nơi này chính là sào huyệt của Âm Sơn Lão Vu kia, ông ta đã chết, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội càn quét nơi này.  

Ra khỏi không gian nhỏ bé kia, Diệp Thành phân tán lực cảm nhận của mình bao trùm khắp nơi thâm sâu cùng cốc, hắn lục tìm từng nơi một, chỉ cần phát hiện ra nơi nào có linh lực tồn tại, hắn không ngại ngần mà sát phạt tới.  

Ấy?  

Ở một nơi bí mật, Diệp Thành hắng giọng: “Truyền Tống Trận?”  

Ngay sau đó, hắn lập tức sải bước qua, Diệp Thành rẽ từng tầng sương khói đen đặc, lục tìm thấy Truyền Tống Trận trong hang động tối thui.  

Truyền Tống Trận kia không quá to cũng không quá nhỏ nhưng so với Truyền Tống Trận ở Thương Lang Cổ Thành thì nhỏ hơn rất nhiều, thông thường, Truyền Tống Trận do cá nhân dùng không thông với Truyền Tống Trận mà số đông dùng.  

“Truyền Tống được bảy tám mươi nghìn dặm, có lẽ cũng đủ”, Diệp Thành bất giác xoa cằm, hắn không bước vào trong luôn vì hắn không biết điều chỉnh toạ độ, chỉ cần không để ý mà truyền tống về phương Bắc thì thật sự rắc rối to.