Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 802: “Chính là nơi đó”



“Ta đáng sợ vậy sao?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa nhẹ nhàng phẩy quạt, vừa cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.  

“Là cô tự nói đó!”  

“Được rồi, nói chuyện chính”, Nam Minh Ngọc Thu nói xong, ngồi sát về phía Diệp Thành: “Sau Đại hội đấu thạch, có thể giúp ta thêm một việc nữa không?”  

“Việc gì?”  

“Đến Thập Vạn Đại Sơn cùng ta”.  

“Ta đi vệ sinh”, Diệp Thành nói xong lại vội vàng đứng lên, nhưng còn chưa cất bước đã bị Nam Minh Ngọc Thu kéo quay lại.  

“Cô buông tha cho ta đi mà!”, Diệp Thành khóc lóc cầu xin: “Ta mới ở cảnh giới Linh Hư thôi, ta còn trẻ, còn chưa có vợ, ta vẫn còn rất nhiều lý tưởng…”  

“Người đó nói rồi, Tiên Luân Nhãn của ngươi có thể mở đường cho ta”, cuối cùng Nam Minh Ngọc Thu cũng nói ra bí mật này.  

“Người đó?”, Diệp Thành đột nhiên cau mày, thử dò hỏi: “Người đó mà cô nói là…”  

“Người trong đá”.  

“Bên trong thật sự có vật sống?”, Diệp Thành sửng sốt, cũng bất giác lại gần Nam Minh Ngọc Thu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc đó là gì?”  

“Người, là người thật”, Nam Minh Ngọc Thu không giấu giếm: “Sau khi ngươi đi, người đó chủ động liên lạc với ta, nói rằng trận hỗn chiến năm xưa ông ta không chết hoàn toàn, để lại một giọt máu tươi, sau nhiều năm tháng sẽ trở thành người. Chính ông ta đã nói, Tiên Luân Nhãn của ngươi có thể mở đường cho ta”.  

“Vậy là cô liền tin?”  

“Tin”.  

“Cô đồng ý với ông ta điều kiện gì?”, Diệp Thành rất thông minh, lập tức tìm ra vấn đề chính, vô duyên vô cớ giúp đỡ Nam Minh Ngọc Thu, ai tin?  

Mặc dù không ngờ Diệp Thành sẽ đoán được giữa mình và người đó có giao dịch, nhưng Nam Minh Ngọc Thu vẫn truyền âm cho Diệp Thành: “Điều kiện của ông ta là muốn ta đưa ông ta đến hố thần”.  

“Hố thần?”, Diệp Thành lại nhíu mày: “Hố thần, một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?”  

“Chính là nơi đó”.  

“Đó là cấm địa, đi vào chỉ có chết chứ không sống được”.  

“Ai nói đi vào chỉ có chết chứ không sống được?”, Nam Minh Ngọc Thu nở nụ cười thần bí: “Ta từng vào đó một lần, cứ mười năm vào ngày Huyền Dương, cửa hố thần sẽ rộng mở. Ngày đó giống như trời cao thương xót chúng sinh, sẽ không có sức mạnh bí ẩn giết chết những người vô tội”.  

“Thật không vậy?”, Diệp Thành không tin.  

“Đương nhiên là thật”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười: “Ngày đó tất cả tu sĩ đều có thể vào, nhưng chỉ những người ở dưới cảnh giới Không Minh thôi, những người ở cảnh giới Không Minh hoặc trên cảnh giới Không Minh mà vào sẽ hồn tiêu phách tán ngay tại chỗ, vậy nên ông ta không thể ra khỏi hòn đá đó”.  

“Trong hố thần có bảo bối không?”, Diệp Thành tò mò hỏi.