Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 837



“Ta giết ngươi”, phía sau hắn, tiếng rít lại vang lên, nữ nhân kia đã nhảy ra khỏi hồ, cầm sát kiếm đuổi theo.  

Phía trước, tốc độ của Diệp Thành cực kỳ nhanh, không biết là tránh sự truy sát của nữ nhân kia hay là để đuổi theo Nam Minh Ngọc Thu.  

Nhưng khi hắn đến quần núi thì lại không thấy bóng dáng Nam Minh Ngọc Thu đâu, toàn bộ quần núi cũng đã bị săn bằng.  

“Đáng chết”, Diệp Thành thầm chửi, đưa mắt nhìn quanh hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết, nhưng vẫn không thấy gì.  

“Mới một lúc thôi mà, chạy nhanh thế!”, Diệp Thành chạy tiếp về hướng đó hơn mười dặm mà vẫn không tìm thấy Nam Minh Ngọc Thu.  

“Cô được lắm”, Diệp Thành ngồi phịch xuống đất, hắn đã đuổi theo suốt chín ngày chín đêm nhưng vẫn không tìm ra.  

“Tên lưu manh kia, ta lấy mạng ngươi”, khi Diệp Thành đang chửi rủa thì nữ nhân mặc áo xanh đã đằng đằng sát khí cầm kiếm chạy tới, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng sương, trong đôi mắt còn thoáng thấy tia lửa cháy.  

“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cười gượng, có lẽ vì chột dạ nên hắn lại quay đầu bỏ chạy.  

“Đứng lại”, thấy Diệp Thành co cẳng chạy tiếp, nữ tử áo xanh lập tức sử dụng phi kiếm đuổi theo.  

Hai người một đuổi một chạy khiến cho hư không chẳng được yên ổn.  

“Lão tử cũng có nhìn thấy gì đâu”, Diệp Thành đang chạy phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu nói một câu.  

“Ngươi còn dám nói không nhìn thấy”, nữ tử đó tức giận mặt đỏ phừng phừng.  

“Chỉ… Chỉ nhìn thấy một chút xíu thôi mà”.  

“Ngươi đứng lại cho ta”.  

Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới chạy được vào một toà thành cổ rộng lớn.  

“Gia gia, người bắt tiểu tử đó cho con”, nữ tử áo xanh cũng bay vào thành cổ, hơn nữa có vẻ cô ta là người trong thành cổ này, vừa vào đã gọi gia gia tới giúp.  

Chẳng mấy chốc, trong thành cổ vang lên tiếng nổ ầm ầm.  

Sau đó nữa, Diệp Thành được mời vào một phủ đệ cực lớn, ồ không đúng, nên nói là bị trói đưa vào phủ đệ, trong phòng đầy người, bọn họ vây xung quanh nhìn hắn như nhìn khỉ.  

Hơ hơ!  

Nhìn các ông lão xung quanh, Diệp Thành sợ hãi cười khan: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”.  

Trời đất chứng giám, thật sự là hiểu lầm và trùng hợp.