Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 918



Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện, và xuất hiện bên dưới một vách đá.   

Không lâu sau đó, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cũng tới, mặc dù bọn chúng thu hoạch cũng không tồi nhưng lại tiếp tục kiếm được bảy, tám chữ vàng nữa.  

“Làm tốt lắm”, Diệp Thành tỏ ra rất hài lòng với hai tên này, hắn cất chữ vàng đi rồi nhét túi đựng đồ cho cả hai tên.  

“Đa tạ Tần sư huynh”, cả hai tên cất túi đựng đồ đi, trong lòng vui mừng khấp khởi, thế nhưng chúng lại không rời đi mà xoa xoa tay cười trừ: “Tần sư huynh, bí pháp mà trước đó nói…”  

“Không thiếu phần các ngươi”, Diệp Thành đưa cho hai tên hai miếng ngọc giản, bên trong có chứa hai bộ bí thuật, đối với Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mà nói thì quả thực là bí thuật không tồi.  

“Tiếp tục tìm kiếm chữ, thể hiện tốt thì sư huynh sẽ có thưởng thêm”.  

“Chúng ta đi luôn đây”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn có được bí pháp thì lập tức rời đi.  

Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành cũng bước đi, hắn tìm một nơi không có người rồi mới lấy hết toàn bộ chữ vàng ra sau đó lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh.  

Vù!   

Vù!  

Đột nhiên, Đại La Thần Đỉnh rung lên rất mạnh, miệng đỉnh có màu sắc dị thường, xung quanh Đại La Thần Đỉnh có khí tức huyền diệu bao quanh, từng ánh vàng kim chói lọi, hấp thu tinh khí, trông vô cùng bất phàm.  

Còn những chữ màu vàng được lạc ấn bên trên Đại La Thần Đỉnh lại như có linh tính, nó bắt đầu tự vận chuyển và tổ hợp lại, chốc chốc còn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta có cảm giác được gột rửa tâm hồn rồi.  

“Hôm nào khác ta sẽ tế luyện mày”, làm xong xuôi, Diệp Thành mới nhìn Đại La Thần Đỉnh bằng vẻ mặt hài lòng.  

Đại La Thần Đỉnh là thứ mà Diệp Thành công nhận nhưng trong mắt người ngoài thì nó lại chỉ là một cái nồi sắt vì phần chân và tai còn chưa được luyện ra, còn xa mới trở thành đại đỉnh thực thụ.  

Đương lúc Diệp Thành còn đang mải nhìn Đại La Thần Đỉnh thì một mùi hương thơm dịu của nữ nhân thoảng qua.  

“Mẹ kiếp, tìm cô lâu rồi đấy”, Diệp Thành bất giác nghiêng đầu, thấy Bích Du đang từ từ đi tới, Diệp Thành vừa tìm chữ vàng vừa tìm cô ta, dù sao thì mục đích hắn vào đây cũng là để bảo vệ Bích Du, đi cướp đồ chỉ là tiện thể thôi.  

Lúc này, Bích Du đã đi tới trước mặt Diệp Thành, cô mím môi rồi mới đưa ba chữ vàng cho Diệp Thành.  

Thấy vậy, mắt Diệp Thành sáng lên, có điều hắn vẫn cười trừ: “Vậy…vậy không được hay cho lắm nhỉ?”  

“Đạo hữu cứu mạng ta, đây coi như sự báo đáp của ta”.  

“Nếu cô nói vậy thì ta phải nhận rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cất ba chữ vàng kia vào trong túi đựng đồ, đồ của người khác đưa có gì mà phải từ chối.