Tiên Vương Tái Xuất

Chương 124: Băng phong vạn dặm



Lớp băng xung quanh lan ra rất nhanh, trong nháy mắt đã lan ra thành một vòng tròn mười mét.

Một luồng khí giá rét lạnh thấu xương ập đến khiến Dương Minh Huy và Trương Phán Phán giương mắt đờ đẫn.

Họ được giáo dục trong nền khoa học của thế kỷ hai mươi mốt, theo quan niệm của họ, mọi thứ đều được giải thích bằng khoa học.

Nhưng rõ ràng cảnh tượng trước mắt không thể giải thích bằng khoa học được.

Khi Dương Minh Huy và Trương Phán Phán kịp phản ứng lại thì người đàn ông kia đã đến chỗ Dương Minh Huy và khi anh ta giơ tay lên thì một cú đấm đã bay đến trên người Dương Minh Huy.

Dương Minh Huy lập tức bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, mãi một lúc lâu vẫn chưa đứng dậy nổi.

Trương Phán Phán lo lắng nhìn Dương Minh Huy bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng luồng không khí lạnh kia ập đến khiến Trương Phán Phán phát hiện mình không thể động đậy được.

“Hừm, người thế tục mà cũng dám cuồng vọng à?” Người đàn ông kia liếc nhìn Dương Minh Huy đầy khinh thường, giơ tay tát vào mặt anh ta.

“Sao mấy người dám làm trái ý niệm của thần linh?”

“Trương đại sư, xin hãy nương tay.” Trương Phán Phán vừa khóc vừa cầu xin.

Vị Trương đại sư này có lai lịch rất lớn, trước tiên chưa nói đến ở tỉnh Hải Đông chính là một vị khách quý có máu mặt được tôn sùng là một vị thần.

Chỉ cần chính bản thân ông ta, cũng chính là sinh linh của thế tục siêu việt này thì Trương đại sư trong mắt Trương Phán Phán đã là một vị thần rồi!

Trương Phán Phán đã từng tận mắt chứng kiến Trương đại sư bắn ra một luồng sức mạnh từ một đốt ngón tay và thiêu rụi một cái cây đại thụ chỉ trong nháy mắt.

Cũng tận mắt chứng kiến Trương đại sư vừa giơ tay lên đập một nhát đã khiến một chiếc xe ô tô dẹp lép như một tờ giấy.

Loại sức mạnh và bản lĩnh này, trong thế tục có ai chống lại được chứ.

Trên thực tế, vị Trương đại sư này không hề tầm thường, theo tiêu chuẩn của người giới tu đạo thì cũng xem như đã nhập môn.

Tuy rằng vẫn chưa thức tỉnh, nhưng trong thời đại linh lực yếu ớt này, có được thành tựu này quả thực rất đáng nể.

Ít nhất thì một vài thế lực trên thế tục đã không thể kiềm chế được ông ta nữa.

Mà một năm trước Trương Phán Phán tình cờ được Trương đại sư lựa chọn trở thành nhà ngoại cảm.

Cái gọi là nhà ngoại cảm đó thực ra là đi môi giới vài sức mạnh kỳ dị, hay nói cách khác là người có khả năng mời được ma quỷ.

Tất nhiên, chắc chắn những gì Trương Phán Phán mời được còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Nếu không, Trương đại sư sẽ không tiếp tục dỗ dành cô ta, thậm chí trong hơn một năm nay, ông ta còn thường xuyên cho Trương Phán Phán uống vài viên thuốc.

Nhưng lúc này, rõ ràng Trương đại sư đã mất kiên nhẫn, chỉ cần ông ta liếc nhìn là người đàn ông bên cạnh đã hiểu ý, anh ta đi tới trước mặt Trương Phán Phán, nắm lấy cổ cô ta kéo tới cái giếng cạn bên cạnh.

Sau đó ấn đầu cô ta xuống cái giếng ấy.

Đột nhiên, chỉ thấy tóc của Trương Phán Phán đã mọc dài đến chân, sau đó rơi xuống giếng cạn và vẫn đang mọc như điên.

Lúc này mái tóc đen giống như ổ rơm, cuối cùng Trương Phán Phán cũng quỳ xuống bên miệng giếng, như có cái gì đó không ngừng kéo cô ta xuống.

Hoặc giống như có một thứ gì đó đang bò lên theo tóc của Trương Phán Phán!

Ở một bên khác, người đàn ông đứng trước mặt Dương Minh Huy lấy ra một con dao găm, ánh mắt lóe lên đầy dữ tợn, chuẩn bị đâm vào cổ anh ta.

Đúng vào lúc này, một thanh niên chậm rãi bước ra khỏi rừng cây với điếu thuốc trên tay.

“Hai người bắt ve sầu trong rừng gần cả đêm ở đâu vậy?” Lạc Tú chế giễu.

Điều này khiến tất cả mọi người đều giật mình, thậm chí thứ đang trèo lên tóc của Trương Phán Phán cũng đột ngột rút lui.

Nhưng Dương Minh Huy và Trương Phán Phán lại kinh ngạc nhìn Lạc Tú.

“Lạc Tú, chạy mau, chạy, chạy đi!” Dương Minh Huy dùng hết sức hét lên.

“Tôi định tới tìm mấy người mà, chạy cái gì chứ?” Lạc Tú không hề quan tâm bầu không khí xơ xác tiêu điều này.

“Lại thêm một đứa đến đây chịu chết.” Một người khác bên cạnh ông già cười khẩy nói.

“Lạc Tú, chạy đi, chạy đi.” Trương Phán Phán hét lên bằng một giọng yếu ớt từ trong cổ họng của mình.

Hiện tại cô ta vô cùng hối hận, cho dù là Dương Minh Huy hay Lạc Tú thì bọn họ đều là người cô ta quan tâm đến, nhưng bây giờ bọn họ có thể vì cô ta mà bị giết chết ở đây.

“Phán Phán, Minh Huy, mẹ mấy người gọi về ăn cơm kìa.” Lạc Tú có vẻ rất thản nhiên, hoàn toàn không để ý đến ông già và bốn người đàn ông kia.

“Lạc Tú, chạy đi, họ, họ…”

“Trốn không thoát đâu, trước mặt bổn toạ mà đám kiến con tụi bây còn vọng tưởng chạy trốn à?” Trương đại sư cười khẩy, sau đó buông Trương Phán Phán ra, đột nhiên ông ta có một ý rất hay.

“Thật sự rất nhớ, đã lâu rồi không được nghe thấy hai chữ bổn toạ.” Lạc Tú lẩm bẩm.

Mà Trương đại sư đã mở miệng nói.

“Muốn tôi tha cho mấy người cũng được nhưng bây giờ cậu hãy đi giết cậu ta.” Trương đại sư chỉ vào Dương Minh Huy nói với Lạc Tú.

“Hoặc là, cậu ta cũng có thể giết cậu, hai người chỉ có thể sống sót một người!” Trương đại sư nói với vẻ mặt pha trò.

Ông ta hoàn toàn không xem đám người Lạc Tú ra gì, dù sao thì thực lực mà ông ta đang nắm giữ trong mắt đám người này giống như là thần linh vậy.

Nhưng Lạc Tú đột ngột quay lại và nhìn Trương đại sư với vẻ buồn cười.

“Chi bằng tôi cho ông một sự lựa chọn.”

“Một, lập tức quỳ dưới chân tôi, thần phục tôi.”

“Hai, bị tôi đánh ngã.”

“Nhóc con, cậu dám khinh thường thần linh ư?” Một người đàn ông bên cạnh Trương đại sư quát mắng Lạc Tú.

Trương đại sư có địa vị rất cao trong lòng bọn họ, thậm chí một số nhân vật lớn ở tỉnh Hải Đông cũng không dám bất kính với ông ta.

Giờ phút này, nhìn thấy Lạc Tú chỉ là một tên nhà quê thô lỗ lại dám bất kính với Trương đại sư nên đương nhiên bọn họ sẽ quát mắng Lạc Tú.

“Thần linh?” Lạc Tú khẽ cười, như thể anh đã nghe thấy một trò cười hài hước nhất từ trước đến nay.

Ngay cả tam đại thiên tôn cũng không dám xưng thần trước mặt anh, thế mà tên người phàm này còn chưa nhập môn, ngay cả thức tỉnh còn chưa đạt tới mà lại dám xưng thần linh trước mặt anh ư?

Mà biểu cảm của Trương Phán Phán cũng thay đổi đột ngột sau khi nghe câu này.

Kết thúc rồi, kết thúc rồi, Lạc Tú dám nói với Trương đại sư như thế này, hôm nay nhất định là kết thúc rồi.

Cô ta đã từng chứng kiến những người bất kính với Trương đại sư như thế, kết cục cuối cùng còn thê thảm hơn cả cái chết.

“Lạc Tú, chạy đi, chúng không phải là thứ mà cậu có thể đối phó được.” Dương Minh Huy lại hét với Lạc Tú.

Anh ta đã tập luyện quyền anh từ nhỏ, nhưng trong tay đối thủ không có chỗ cho anh ta phản kháng, huống chi một người thoạt nhìn rất hiền lành nhã nhặn như Lạc Tú đây.

Mà Trương đại sư cũng cười khẩy, khẽ phất tay, đột nhiên mấy cây đại thụ phía sau đồng loạt gãy đổ.

Cảnh tượng này càng khiến Dương Minh Huy và Trương Phán Phán thêm sợ hãi, làm sao mà một thân người có thể rắn chắc hơn những thân cây to lớn kia chứ?

Nếu ông ta vung tay với bọn họ, vậy chắc chắn hôm nay họ sẽ đi gặp diêm vương.

Sau khi nhìn thấy chiêu thức này, trên mặt Trương Phán Phán và Dương Minh Huy hiện rõ sự sợ hãi.

Còn bốn người đàn ông kia càng tỏ rõ vẻ sùng bái điên cuồng đối với lão già hơn.

Mà Lạc Tú lại không hề có phản ứng gì.

“Có gan đó, bổn toạ khen ngợi cậu, nếu không phải cậu đã lớn tuổi thì có lẽ bổn toạ sẽ có suy nghĩ bồi dưỡng cậu.” Trương đại sư nhìn Lạc Tú.

“Được rồi, đùa giỡn đủ rồi đó, đã đến lúc làm chuyện chính rồi.” Lạc Tú ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên tia lửa, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương đại sư.