Tiên Vương Tái Xuất

Chương 197: Đi nhận lỗi



Trong rừng, một người cưỡi hổ thong dong đi về phía trước.

Những con vật nhỏ trong rừng sợ hãi quay đầu bỏ chạy, tiếng gầm rú khiến nhiều con vật rùng mình.

Điều này vô cùng kỳ lạ, thỉnh thoảng có người nhìn thấy cảnh tượng này sẽ bị dọa cho sợ phát khiếp.

Trên đời này lại có người dám cưỡi hổ!

Đây không phải là thần tiên hạ phàm đó chứ?

Mà phía sau người đàn ông là một đám người, tất cả đều có khí thế, tư thế cao thẳng, hung hãn, vừa nhìn đã biết đều là cao thủ.

“Sư phụ, chỉ là một tên oắt con, không cần ngài phải ra tay, con sẽ thay ngài đem đầu tên đó tới đây.” Một đệ tử của Phong Thiên Lôi lên tiếng.

Chỉ là một tên tiểu bối nho nhỏ có thể mạnh đến mức nào chứ?

“Cậu cho là một tên tiểu bối có thể khiến tôi ra tay sao?” Phong Thiên Lôi cười khẩy.

Ông ta cũng coi thường Lạc Tú, không để Lạc Tú vào mắt.

"Trước đó Lâm Hóa Long từng ở Hải Đông, cả Hải Đông tôn kính với ông ta, bây giờ ông ta đã đi, lúc này cả Hải Đông nên ở trong tay tôi rồi." Phong Thiên Lôi không chỉ vì chuyện khiêu chiến với Lạc Tú mà rời núi.

Ông ta chỉ mượn chuyện của Lạc Tú để rời núi, chuẩn bị muốn tiêu diệt toàn bộ thế lực ở Hải Đông, sau đó trở thành người đứng đầu Hải Đông.

Dù sao thì muốn đi ra ngoài cũng cần phải có một lý do chính đáng.

Nếu đột nhiên rời núi mà không có lý do, Lâm Hóa Long sẽ tới tìm ông ta làm cho ra nhẽ.

Lần này Lạc Tú đả thương người trong Bát cực môn, vừa hay để ông ta mượn chuyện này rời núi, bắt đầu thực hiện kế hoạch làm chủ Hải Đông của mình!

Những người như Phong Thiên Lôi đều suy nghĩ vô cùng sâu xa.

Bây giờ ông ta đã luyện được thần công, có dã tâm thâu tóm Hải Đông cũng là chuyện đương nhiên.

Về phần Lạc Tú, trong mắt Phong Thiên Lôi mà nói, anh chẳng là cái gì cả, ở trong mắt ông ta, Lạc Tú còn chẳng bằng một viên đá kê chân.

Một tiểu bối như Lạc Tú thì có thể có thực lực mạnh tới mức nào chứ?

Chỉ là trận chiến này, ông ta nhất định phải nổi danh, cho nên mới làm quá lên như vậy.

"Sư phụ, con đã thông báo đến tất cả các gia tộc lớn ở Hải Đông, các gia tộc biết ngài muốn tới đã chuẩn bị đầy đủ, tất cả đều bày tỏ sự kính trọng với ngài."

“Nhưng nhà họ Vương lại làm như không biết.” Một đệ tử khác nói.

"Hừ, lâu lắm không ra ngoài khiến mọi người quên mất uy danh của tôi, nếu nhà họ Vương không biết điều thì lần này tới Hải Đông sẽ thanh toán nhà họ Vương đầu tiên." Phong Thiên Lôi cười khẩy nói.

Chưởng môn Bát cực môn Phong Thiên Lôi đang tới.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Hải Đông khiến cho các gia tộc ở Hải Đông vô cùng chấn động.

Phong Thiên Lôi chính là một trong những tông sư vĩ đại của Hoa Hạ, là chưởng môn của Bát cực môn.

Khi còn trẻ, ông ta đã nổi tiếng khắp Hải Đông, nếu không phải ở Hải Đông có Lâm Hóa Long, sợ là Hải Đông này đã là của Phong Thiên Lôi rồi.

Nhưng cho dù như vậy, Phong Thiên Lôi lúc đó cũng được xưng là người cuồng thú nhất.

Mà sau khi Lâm Hóa Long rời khỏi Hải Đông, lúc này Phong Thiên Lôi mới thật sự là người mạnh nhất Hải Đông.

Ngay cả một số thế lực liên quan đến tu đạo cũng phải kính nể ông ta.

Dù sao thì Phách Không Chưởng của Phong Thiên Lôi cũng rất lợi hại khiến nhiều người tu đạo vô cùng sợ hãi.

Nghe nói Phách Không Chưởng có thể đạp nát đá, đã qua hơn vài chục năm, có lẽ Phách Không Chưởng của Phong Thiên Lôi bây giờ đã đạt đến đỉnh cao, không gì sánh được.

Hơn nữa thân là chưởng môn Bát cực môn, ông ta không chỉ có đồ đệ trải rộng khắp cả nước mà còn đào tạo ra rất nhiều người tài giỏi.

Có thể thấy được, Phong Thiên Lôi vô cùng đáng sợ.

Ngay cả đệ nhất cao thủ Từ Ngạo của Hải Đông cũng chỉ là đệ tử của ông ta mà thôi.

Mà điều đáng sợ nhất là nghe nói Phong Thiên Lôi cưỡi hổ tới, phong cách giống như một vị thần.

Nếu một người như vậy muốn đến Hải Đông, đương nhiên các thế lực lớn ở Hải Đông phải tiếp đãi.

Cùng ngày hôm đó, một cao thủ Thái Cực Quyền cũng đến Hải Đông, chưởng môn Hình ý môn cũng tuyên bố muốn tới Hải Đông để xem trận chiến.

Các thế lực lớn ở Hải Đông sôi sục.

Tam đại tông sư cùng đến, nếu không phải có Trương đại sư tọa trấn, sợ là rất nhiều người ở Hải Đông sẽ sợ phát run.

Nhưng nghe nói Phong Thiên Lôi và Trương đại sư có quan hệ khá tốt, chỉ sợ mấy người này sẽ liên thủ tiêu diệt các đại thế lực ở Hải Đông.

Có thể nói, trận này tuy chưa bắt đầu nhưng đã khiến tất cả mọi người đều chú ý tới.

Đây cũng là mục đích của Phong Thiên Lôi, giết gà dọa khỉ, ông ta muốn cả Hải Đông này đều biết tới trận chiến này.

Dù sao thì sau khi trận chiến này kết thúc, cũng có nghĩa là Phong Thiên Lôi sẽ bước một chân vào Hải Đông.

Cho nên càng rầm rộ thì càng tốt.

Nhưng các thế lực lớn không biết Phong Thiên Lôi đến Hải Đông là để quyết chiến với Lạc Tú.

Bọn họ đều đang đoán xem người kia là ai mà có thể khiến Phong Thiên Lôi tự mình ra tay.

Phong Thiên Lôi cũng không ngu ngốc đi nâng cao danh tiếng miễn phí cho Lạc Tú, ông ta chỉ đề cập rằng mình đến Hải Đông là để quyết chiến với một người mà thôi.

Sau cùng tin này được đăng lên mạng, nhiều cư dân mạng đều đang suy đoán.

Cùng ngày hôm đó, trong biệt thự cao cấp của nhà họ Sở, người đứng đầu nhà họ Sở vỗ tay cười ha hả.

Mà Sở Vân Long và Sở Vân Hào cũng rất vui mừng, lần này không chỉ có Trương đại sư mà còn có tông sư Phong Thiên Lôi, còn có ai ở Hải Đông có thể so với nhà họ Sở chứ?

Mà Lạc Tú kia, đến lúc đó tùy tiện tìm một người cũng có thể nghiền chết anh.

Nhà họ Dương cũng vô cùng vui vẻ, họ đã liên hệ trước với Phong Thiên Lôi qua Trương đại sư, giờ xem như người một nhà.

"Thiếu Thiên, thù của con đến lúc đó cha sẽ nói với Trương đại sư và Lôi tông sư, cho dù anh ta là con rể nhà họ Hạ hay con rể nhà họ Giang thì lần này nhất định sẽ phải chết."

Một người đàn ông trung niên họ Vương nhìn về phía Vương Vận Vân.

Nhà họ Vương là gia tộc duy nhất biết người quyết chiến với Phong Thiên Lôi lần này chính là Lạc Tú.

"Vận Vân, chúng ta thực sự không cần đi đón tiếp Phong Thiên Lôi sao?"

"Không cần, ông không tới Hải Đông xem trận chiến nên không biết Lạc gia kia đáng sợ đến thế nào, tôi luôn cảm thấy Lạc gia vẫn chưa thể hiện ra thực lực chân chính của mình, vậy nên nếu đã đứng về phía anh ta thì đứng tới cuối cùng đi." Vương Vận Vân nhàn nhạt nói.

"Vận Vân, dù sao thì bên kia cũng là một tông sư kỳ cựu, mọi người đều biết tới uy danh của ông ta."

"Nếu đã lựa chọn thì đừng lung lay hay lấy lòng cả hai bên, chúng ta đã đứng về phía Lạc gia mà sau đó lại lung lay thì mọi cố gắng đều sẽ uổng phí, tôi rất tin tưởng Lạc gia."

Nhà họ Vương là gia tộc duy nhất đứng về phía Lạc Tú.

Nhà họ Giang không biết chuyện nên vẫn quyết định cử người đi tiếp đón Phong Thiên Lôi.

Mà lúc này tại nhà họ Hạ, Hạ Hân Hân đang vui sướng lên kế hoạch.

“Ba, nhà họ Hạ chúng ta để con đi đi.” Hạ Hân Hân nói.

Lúc này đi đón tiếp Phong Thiên Lôi cũng tương đương với việc đứng về phía ông ta.

Sau này nhất định sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, có khi còn có thể nhờ Trương đại sư nói giúp nhà bọn họ, dù chỉ một câu thôi cũng khiến nhà họ Hạ đứng vững ở Hải Đông.

Hạ Nguyên Vũ cũng không phản đối, dù sao thì Phong Thiên Lôi cũng rất mạnh.

“Chuyện này có thể để con đi, nhưng con phải hứa với ba một chuyện.” CBa của Hạ Hân Hân, Hạ Nguyên Vũ nói.

"Chuyện gì ạ?"

"Đi xin lỗi Lạc Tú!"