Tiên Vương Tái Xuất

Chương 227: Lão đại của tao có súng



Nhìn thấy Hoàng Mao đang nhìn mình, Vu Sa Sa sợ đến mức trốn trong lòng của Lạc Tú.

“Ôi, người đẹp nhìn cũng được đấy, tiếc là hôm nay chúng tôi không cướp sắc. Có điều bạn trai cô cũng được đó, có muốn suy nghĩ thêm không?” Hoàng Mao vén tóc lên.

Nhưng Vu Sa Sa nào dám trả lời, để nhanh chóng đánh đuổi đám côn đồ này, cô ta đã mở ví lấy ra một ngàn, định thay Lạc Tú trả tiền luôn.

Dù sao giành được tình cảm của Lạc Tú cũng tốt, phải không?

Nhưng đám Hoàng Mao không biết thức thời, nhìn Lạc Tú nói.

“Như vậy vẫn chưa đủ, mấy người phải đưa mỗi người một nghìn. Người anh em này cũng không tệ đấy, trông dáng ngon như vậy mà, chắc chắn là người có tiền.” Lời nói của Hoàng Mao khiến đám bạn đồng hành bật cười lớn.

Còn Vu Sa Sa đưa tiền ra rồi nói.

“Chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Nhưng vào đúng lúc này, Lạc Tú bỗng đưa tay ra, sau đó đè bàn tay đưa tiền của Vu Sa Sa xuống.

“Ồ”

“Sao hả?”

“Không muốn đưa tiền à?” Hoàng Mao cười cười.

“Tốt hơn hết mày không nên tự chuốc lấy phiền phức.” Hoàng Mao nhìn Lạc Tú, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ khinh thường.

Xem ra lại là một kẻ không biết thức thời khác, còn dám phản kháng.

“Cút, tôi chỉ nói một lần thôi.” Lạc Tú lạnh lùng nói, đùa sao, ăn cướp được của anh thì đi đầu xuống đất đi.1

“Mày nói gì?”

“Có bản lĩnh nói lại lần nữa xem.” Hoàng Mao lấy thanh miêu đao ra khua khoắng trước mặt Lạc Tú.

Còn Vu Sa Sa lại lén kéo Lạc Tú để anh không cần phải kích động.

Còn những người khác trên xe đều lắc đầu, vẻ mặt như đang chờ xem náo nhiệt, tự hỏi sao tên nhóc này lại không biết thức thời như thế.

Chẳng lẽ không thấy người đàn ông vạm vỡ trước đó dũng mãnh đến mức nào, không hề sợ hãi mà vẫn ngoan ngoãn đưa tiền đó à?

Lúc này, thân hình mảnh mai như anh mà còn dám phản kháng ư?

Để người ta đánh anh đi.

“Lạc Tú, hay là bỏ đi.” Vu Sa Sa thấy Lạc Tú không động đậy, nên nói.

Cô ta thực sự sợ rằng những người đó sẽ đâm chết Lạc Tú.

Dù sao người ta đều có dao, cả xe cũng không ai dám nói gì, lúc này Lạc Tú hơi kích động.

“Nhóc con, tao đổi ý rồi, hôm nay cho dù thế nào thì mày cũng phải đưa năm ngàn!” Hoàng Mao thấy Lạc Tú không nói gì, cho rằng anh đang sợ hãi nên tiếp tục lấy thanh đao khua tay múa chân.

Nhưng sau đó Lạc Tú bèn nở nụ cười, một nụ cười gằn.

Hoàng Mao vừa thấy mắt hoa lên, thanh đao đã ở trong tay Lạc Tú.

Không hề có dấu hiệu Lạc Tú sẽ lấy đao đâm thẳng vào đùi của Hoàng Mao mà cứ thế anh đâm xuyên đùi của anh ta luôn.

“Á…” Hoàng Mao hét lên thảm thiết.

Nhưng Hoàng Mao còn chưa kịp phản ứng đã bị Lạc Tú xách lên, sau đó mở cửa sổ ném anh ta ra ngoài.

Lúc này Hoàng Mao lại hét lên thảm thiết.

Sau đó, Lạc Tú bất ngờ đứng dậy và đi đến chỗ một trong những người bạn của Hoàng Mao, tát một phát răng đều rụng sạch.

Sau đó, anh xách người kia lên và ném đi.

Những tên đồng bọn còn lại may mắn chạy nhanh đã chạy xuống xe.

Lạc Tú cũng không đuổi theo, mấy người ngồi trong xe trợn tròn mắt ngồi về chỗ của mình.

Trái tim của Vu Sa Sa đập thình thịch vì sợ hãi, nhưng cô ta vô cùng phấn khích.

Bởi vì vừa rồi cả chiếc xe đều không dám phản kháng, đặc biệt là người đàn ông vạm vỡ nhìn rất cường tráng kia cũng còn tỏ vẻ sợ hãi, thế mà Lạc Tú đã dám chống lại.

Điều này tự nhiên khiến Lạc Tú trông không giống người thường.

Cô gái của cặp đôi trẻ nhìn Lạc Tú, sau đó nhìn bạn trai của mình rồi lắc đầu.

“Anh xem bạn trai của người ta kìa, tự nhìn lại mình đi, thật chẳng ra gì.” Cô gái quở trách.

Người nọ bất mãn liếc nhìn Lạc Tú, trong lòng thầm rủa: “Mọi người đều đã đưa tiền hết rồi, mắc mớ gì anh lại làm anh hùng chứ?”

Hơn nữa lúc này tài xế cũng mở lời.

“Nhóc à, cậu cẩn thận chút, đây là địa bàn của người ta.”

Lạc Tú không quan tâm mà lạnh lùng nói.

“Lái xe!”

Thấy Lạc Tú dữ dằn như thế, tài xế không nói nhiều mà chỉ nhấn ga lái xe đi.

Nhưng cũng không dằn lòng được mà cười khẩy.

Ở bên ngoài xe truyền đến tiếng chửi rủa tức giận của Hoàng Mao.

“Mày chờ đó, mày chết chắc rồi.” Hoàng Mao ôm chặt lấy bắp đùi của anh ta rồi hét lên với Lạc Tú.

Đây là địa bàn của anh ta, cách thành phố Thanh Thủy không xa, lão đại của thành phố Thanh Thuỷ chính là chỗ dựa của anh ta.

Nếu không bọn họ cũng sẽ không dám thu phí qua đường một cách trắng trợn như thế.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau đám người của Hoàng Mao đã lái xe đến phía sau chiếc xe buýt.

“Anh bạn trẻ, hay là cậu xuống xe đi?” Người tài xế nói.

Mà lúc này những người khác cũng lên tiếng.

“Đúng vậy, hay là anh xuống xe đi, anh xem bọn họ vẫn đi theo chúng ta kìa.”

“Chúng tôi không muốn bị anh liên lụy đâu.” Rất nhiều người đều mở miệng nói.

Đi chưa được bao xa, đường đã bị chặn lại, hiển nhiên băng nhóm của Hoàng Mao không chỉ có vài người.

Lúc này tài xế đàn phải cho xe dừng lại.

“Chàng trai trẻ, tự cậu chuốc lấy phiền phức, đừng liên lụy đến chúng tôi.” Lại có người khác nói.

Lạc Tú lắc đầu, vậy thì xuống xe.

Dù sao xe của Huyết Sát cũng ở phía sau, lát nữa sẽ tới thôi.

Lạc Tú xuống xe, mà những người trong xe lại có vẻ sung sướng khi người khác gặp hoạ.

Còn đám người của Hoàng Mao cũng một trước một sau chặn Lạc Tú lại.

Vu Sa Sa đang do dự, nhưng tài xế xe buýt hóa ra là một tên nhát cáy, cửa xe còn chưa kịp đóng lại đã vứt Lạc Tú ở đó rồi nhấn ga chạy thẳng.

“Cậu ta chết chắc rồi, chọc vào người của vùng này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Tài xế hả hê nói.

“Tuổi còn trẻ mà không nghĩ thông suốt gì cả.”

Mà người bạn trai kia nói với cô gái.

“Thấy chưa, đây là hậu quả của việc gây chuyện.”

Bên kia, khi Lạc Tú vừa xuống xe, năm sáu tên nữa đã vây quanh Lạc Tú.

“Tao báo cho mày biết, mày chết chắc rồi.” Hoàng Mao hung tợn nói.

Nhưng Hoàng Mao cũng là người có đầu óc, anh ta cũng không kêu người ra tay.

Vừa rồi bọn họ cũng đã biết được bản lĩnh của Lạc Tú, cho dù có gần mười người cũng không dám dễ dàng ra tay được.

“Nhân lúc lão đại còn chưa tới, tốt nhất mày hãy quỳ xuống để tao chém vài nhát, nếu không khi lão đại tới thì mày hãy chờ chết đi.”

Lão đại của anh ta là người có lai lịch, là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Thanh Thủy, có mấy ngàn tên đàn em dưới trướng, mấy ngàn quán ăn đêm và quán karaoke ở thành phố Thanh Thuỷ đều là do người đó quản lý.

Thậm chí còn ăn cả hai đầu, nghe nói ngay cả thị trưởng cũng phải nể mặt anh ta.

Đó là một đại ca nổi tiếng ở thành phố Thanh Thuỷ.

“Quỳ xuống? Cho anh chém vài nhát?” Lạc Tú ôm tay cười nhạt.

“Tốt nhất mày nên biết điều đi.” Hoàng Mao nói một cách hằn học.

Đây là lần đầu tiên anh ta bị ngã ngựa sau khi ra ngoài lăn lộn trên giang hồ.

“Nếu lão đại của tao đến đây, tao không cần biết mày từ đâu đến nhưng tao cam đoan mày sẽ không thể sống sót để trở về đâu.” Hoàng Mao chửi rủa nói.

“Nếu bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao thì tao còn có thể suy nghĩ cho mày một con đường sống.” Lạc Tú nói.1

“Nhóc con sắp chết đến nơi mà vẫn mạnh miệng.”

“Hừm, tao biết mày ỷ võ nghệ cao cường, nhưng nếu lão đại của tao đến đây thì cho dù võ nghệ mày có cao tới đâu cũng vô dụng.”

“Bởi vì lão đại của tụi tao có súng.” Hoàng Mao hét lên.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau một đoàn xe đã đến đây, chiếc dẫn đầu là một chiếc Bugatti.

Sau đó một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, mặc áo khoác dài rất có phong thái của một tên đại ca bước xuống xe, cười gằn: “Được lắm, được đó, lại dám gây sự ở địa bàn của Vạn Hồng Uy tao à.”