Tiên Vương Tái Xuất

Chương 415: Mời Bát gia



Đường Hân vốn đã rất khó chịu, dù gì cô ta cũng cảm thấy mình đã có tư cách coi thường Lạc Tú.

Nhưng không ngờ lại xảy ra kết cục này.

Nhưng câu nói của lão tổ mẫu đã khiến cô ta nhất thời lấy lại sự tự tin.

Cho dù Lạc Tú là người tu pháp thì sao chứ?

Chẳng lẽ anh còn có thể lợi hại hơn lão tổ mẫu ư?

Hôm nay Lạc Tú đến đây, mặc kệ Lạc Tú là cái gì, cũng chỉ có một kết quả.

Đó chính là chết.

Cô ta cần gì phải đả kích một người sắp chết cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Đường Hân lại ngạo mạn nhìn Lạc Tú.

Đối đầu với nhà họ Điền, liệu kết cục còn có thể tốt đẹp hay không?

Mặc dù Điền Kỳ Kỳ ngạc nhiên, nhưng vẫn hơi lo lắng thay Lạc Tú.

Mặc dù chuyện Lạc Tú là người tu pháp khiến Điền Kỳ Kỳ cảm thấy khó tin, cô ấy thật sự không thể ngờ tới điều này.

Nhưng đối mặt với lão tổ mẫu, liệu Lạc Tú có thể giành lấy phần thắng hay không?

Dù gì lão tổ mẫu cũng cực kỳ đáng sợ.

Đúng lúc này, cả người lão tổ mẫu của Điền Kỳ Kỳ bỗng dâng lên một luồng khí tức nham hiểm, rồi nhìn về phía Lạc Tú.

Khí thế đột ngột này đã đạt đến trình độ nhập đạo rồi.

Rõ ràng là người tu pháp bình thường rất khó đạt đến, dù gì điều này không chỉ đòi hỏi thiên phú, mà còn phải có cơ duyên rất lớn.

Bởi vì bây giờ linh khí ở địa cầu đã quá khô cạn, không thể nào chống đỡ cho một người tu luyện thuận lợi.

Bằng không sẽ không tạo ra thế giới ngày nay, ngay cả tiên cũng không thể nhìn thấy.

Linh khí mang tính hủy diệt này đã cạn kiệt, dù là Chân Tiên cũng phải bó tay toàn tập.

Do đó, bà ta có thể đạt đến trình độ nhập đạo, rõ ràng đã cực kỳ lợi hại rồi.

Cũng chính vì điều này, nên lão tổ mẫu mới cực kỳ tự tin, dù gì trong mắt bà ta, Lạc Tú có lợi hại đến đâu cũng không thể đạt đến trình độ nhập đạo được.

Lão tổ mẫu chống gậy đầu rồng, đi thẳng về phía Lạc Tú, một bóng rắn màu đen khổng lồ đang từ từ bò về phía Lạc Tú.

Một khi bị khí thế này trấn áp, người bình thường sẽ khó mà cử động.

Giống như Điền Kỳ Kỳ và Đường Hân hồi trước.

“Ha ha, cậu đã sợ chưa?” Lão tổ mẫu cười khẩy.

“Cậu đừng sợ, mới vì chuyện đáng sợ chỉ mới bắt đầu.” Lão tổ mẫu từ tốn đi về phía Lạc Tú.

Mấy người khác chứng kiến cảnh tượng này đều cười gằn ngay.

Đây là pháp thuật của lão tổ mẫu, có thể khiến người khác không thể nhúc nhích, cuối cùng chỉ có thể mặc cho người khác chém giết.

Rất nhiều người trong số bọn họ đều đã nếm thử chiêu này, hầu như đều không thể hiểu nổi, đó cũng là lý do vì sao nhà họ Điền rất kính trọng, thậm chí là sợ lão tổ mẫu.

Rõ ràng bây giờ Lạc Tú đã trúng chiêu, tiếp theo lão tổ mẫu sẽ giày vò anh đến mức sống không bằng chết.

Lão tổ mẫu đã đến gần Lạc Tú, nhưng Lạc Tú vẫn không nhúc nhích.

"Thanh niên bây giờ thật ngông cuồng, cũng không nhìn xem đây là đâu?"

"Cậu tưởng mình là người tu pháp thì có thể làm càn à?"

"Cậu có thể giở thói ngang ngược ở nhà họ Điền chúng tôi ư?"

“Chẳng phải hồi nãy cậu ngông cuồng lắm à?” Lão tổ mẫu chế giễu.

“Bây giờ cậu không thể nhúc nhích rồi đúng không?” Lão tổ mẫu cực kỳ tự tin nhìn Lạc Tú nói.

Đừng nói là người tu pháp bình thường, dù là người có tu vi cao như bà ta, một khi đã bị trúng chiêu, e rằng cũng bị trói buộc đến mức không thể nhúc nhích.

Nhưng tiếc rằng, lão tổ mẫu không hề phát hiện ra tia mỉa mai trong mắt Lạc Tú.

Lúc lão tổ mẫu chuẩn bị lên tiếng lần nữa, Lạc Tú bỗng cười gằn nói.

"Bà đã nói đủ chưa?"

"Nếu bà đã nói đủ rồi, vậy thì bà có thể cút được rồi."

Vừa dứt lời, sắc mặt của lão tổ mẫu chợt thay đổi, bởi vì bà ta không ngờ rằng Lạc Tú vẫn có thể nói chuyện.

"Cậu!"

Bà ta chỉ mới nói được chữ đầu tiên, một cái tát bỗng giáng mạnh xuống mặt lão tổ mẫu.

Tốc độ quá nhanh, lực cũng rất mạnh.

Cho dù lão tổ mẫu là người tu pháp đang ở trong thời kỳ nhập đạo, thì gương mặt cũng bị tát đến mức biến dạng, như thể một con trâu điên thượng cổ đã va vào người bà ta.

Cả người lão tổ mẫu bị tát đến mức bay ra ngoài ngay, văng xa mấy chục mét mới rơi xuống đất.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Lạc Tú, bởi vì bọn họ đều biết rất rõ chiêu thức kia của lão tổ mẫu lợi hại đến cỡ nào.

Nhưng bây giờ không những không trói buộc được Lạc Tú, mà còn bị Lạc Tú tát bay ra ngoài.

Chuyện này sao có thể?

"Lão tổ mẫu."

“Tổ mẫu.” Một đám người chạy tới định đỡ lão tổ mẫu đứng dậy.

Mặc dù lão tổ mẫu cũng ngạc nhiên, nhưng lại phát ra tiếng cười khẩy, khiến người khác cảm thấy sởn gai ốc, không giống như tiếng do con người phát ra, ngược lại giống như tiếng của một con rắn.

Chỉ thấy trên đầu lão tổ mẫu lượn lờ khói đen, toàn thân chi chít vảy đen.

Thậm chí gương mặt bị đánh đến mức biến dạng cũng y như thế.

"Được, được lắm!"

“Cậu đã thành công chọc giận tôi, tôi phải mời Thường Bát gia ra trừng trị cậu.” Lão tổ mẫu đã hoàn toàn nổi giận.

Ngoài rắn bà kia ra thì Thường Bát gia là Tiên gia lợi hại nhất.

Ở toàn bộ phương Bắc, người có thể mời được Thường Bát gia đều mang niềm vinh dự của Xuất Mã Tiên.

"Hừ, Thường Bát gia ư?"

“Là con rắn nhỏ kia à?” Lạc Tú lộ ra nụ cười khẩy.

“Bà hỏi con súc sinh kia thử xem, nó có dám gây thù chuốc oán với tôi không?” Lạc Tú châm chọc.

“To gan, không ngờ cậu lại dám sỉ nhục Tiên gia.” Lão tổ mẫu hét lớn.

“Xin mời Thường Bát gia!” Lão tổ mẫu quát to.

Nhất thời một sự xuất hiện cực kỳ lạnh lẽo, con ngươi của lão tổ mẫu nhanh chóng biến thành con ngươi của rắn.

Nhưng lúc Thường Bát gia vừa mới xuất hiện nhìn thấy Lạc Tú thì nhất thời sửng sốt.

Trước đây nó đã nhìn thấy Lạc Tú ở Côn Luân, nhất là lúc Lạc Tú đánh chết lão Hoàng kia, lão Hoàng kia đã mời nó tới.

Nhưng lúc đó nó sống chết không chịu ra, bởi vì người khác không biết, nhưng nó thì có thể cảm nhận được khí thế trên người Lạc Tú.

Chắc chắn đó là sự tồn tại mà nó không thể trêu chọc.

Do đó lúc Thường Bát gia xuất hiện, nó đã sợ hãi.

Rồi bỏ chạy ngay tức khắc.

“Mày chạy thử xem?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Thường Bát gia nhất thời sợ sệt.

Dứt khoát quỳ xuống đất nói.

"Tiểu nhân thỉnh an Lạc gia."

Mặc dù lão tổ mẫu vẫn bị Thường Bát gia chiếm giữ thân xác, nhưng ý thức vẫn còn ở đó.

Bây giờ, Thường bát gia dứt khoát quỳ xuống đất, khiến lão tổ mẫu ngạc nhiên.

Thường Bát gia chính là Tiên gia.

Nó chính là Tiên gia thực thụ, thậm chí trong rất nhiều gia đình Xuất Mã Tiên ở phương Bắc đều cung phụng nó.

Không ngờ bây giờ nó lại quỳ xuống trước mặt Lạc Tú?

Còn thỉnh an anh nữa?

Chuyện này là sao?

“Bát gia, ngài?” Lão tổ mẫu ngạc nhiên hỏi.

“Mẹ kiếp, bà hại chết ông đây rồi, sát tinh như này mà bà cũng dám trêu chọc à?” Thường Bát gia nói qua miệng lão tổ mẫu.

Cô hầu gái bên cạnh người ta còn chẳng hề sợ Tuyết Nữ - một sự tồn tại giống như ma quỷ.

Huống chi là bản thân người ta?

"Bà còn muốn mời ai nữa không?"

“Cứ việc mời tới hết đi.” Lạc Tú chế giễu.

Rồi anh liếc nhìn Thường Bát gia trong cơ thể lão tổ mẫu, Thường Bát gia nhất thời rùng mình, như thể bản thân đã bị Lạc Tú nhìn thấu.

Thường Bát gia liền đưa ra quyết định, sau này bất kể là ai mời mình, mình cũng không ra ngoài.

Bây giờ địa cầu đã có dấu hiệu thay đổi, không ngờ nhân vật đáng sợ như vậy đã xuất hiện.

“Mày mau cút đi đi.” Lạc Tú hờ hững nói.

Thường Bát gia nhất thời như được đại xá, bỏ chạy ngay tức khắc.

Thật đáng sợ!

Mọi người đều rất lúng túng, kể cả lão tổ mẫu, dù gì bây giờ bà ta vẫn đang quỳ gối trước mặt Lạc Tú.

Bà ta đã mời tới một vị đại thần, ai dè chỉ mới nói dăm ba câu đã sợ hãi bỏ chạy.

Chuyện này thật quá mất mặt.

Nhưng đúng lúc này, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, bầu trời trên đỉnh đầu đã tối sầm lại.

Toàn bộ người nhà họ Điền đều nhất thời lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhất là lão tổ mẫu, bà ta đứng dậy cười ha hả: "Ha ha, cậu cứ đợi chết đi, không ngờ cậu đã kinh động đến rắn bà."