Tiên Vương Tái Xuất

Chương 445: Chiếu cáo thiên hạ



Cự kiếm Thanh Đồng chém ngang thiên hạ, thoạt nhìn rất giống một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn, lúc này gần như muốn nện xuống.

Rất nhiều người đều sợ hãi chạy trốn.

Bởi vì một khi rơi xuống, e là nơi này chỉ có thể bị hủy diệt.

Hư Kinh Thiên hiển nhiên đã giận mất lý trí rồi.

Ông ta dù gì cũng là một vị tiền bối, trong Côn Lôn Kiếm Cung cũng xem như một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Hiện giờ lại bị một người trẻ tuổi lai lịch bất minh như Lạc Tú đùa bỡn, còn để bản thân bị thương nặng, khẩu khí này, bảo ông ta làm sao có thể nuốt trôi?

Cho nên ông ta trực tiếp thi triển pháp thuật công kích phạm vi lớn, chuẩn bị dùng sấm sét để nghiền áp Lạc Tú.

Cự kiếm Thanh Đồng này không phải là thực thể, mà là một loại pháp thuật thời Thương Chu, trong truyền thuyết thần thoại thời đại đó, loại pháp thuật này có uy lực công kích cực lớn.

Có điều đối mặt với một kích này, Lạc Tú ngay đến hứng thú ngẩng đầu nhìn một cái cũng không có.

Chiêu này đối với chí tôn Lạc Tú mà nói, quá tầm thường.

"Để tôi xem cậu làm sao chặn được thanh thần kiếm đồng cổ này của tôi!"

Hư Kinh Thiên trong cơn thịnh nộ huy động cự kiếm Thanh Đồng lao nhanh đến, giống như một kiếm này thật sự muốn xuyên thủng đất đai vậy.

Kiếm cònchưa hạ xuống, rất nhiều người không kịp chạy trốn đã bị khí thế trấn áp ngã lăn trên đất, miệng mũi phun máu.

Ngay cả sắc mặt của Nữ Thần Tử Vong cũng thay đổi nhanh chóng, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện khói đen cuồn cuộn, bảo vệ Nữ Thần Tử Vong và đám tùy tùng của mình.

Chẳng qua ngay sau đó, đang lúc mọi người ở đây thán phục một chiêu này của Hư Kinh Thiên, Lạc Tú lại đón kiếm mà đến.

Chỉ một cái phất tay, trực tiếp đánh lên cự kiếm Thanh Đồng.

Rầm một tiếng, cự kiếm Thanh Đồng nháy mắt vỡ vụn, hóa những đốm sáng bay đầy trời.

Cự kiếm Thanh Đồng phô trương thanh thế trực tiếp bị Lạc Tú phất tay vỗ nát.

"Thứ Tỉnh tầng thứ ba?" Hư Kinh Thiên mở miệng nói, nháy mắt mồ hôi lạnh túa khắp người.

Lạc Tú vừa rồi nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ vỗ một cái nát cự kiếm Thanh Đồng, nhưng Hư Kinh Thiên lại rất rõ, một kích kia của Lạc Tú, để lộ ra khí tức tuyệt đối là tu vi Thức Tỉnh tầng thứ ba.

Hư Kinh Thiên kinh hãi tột độ, ông ta không nghĩ tới Lạc Tú lại có thân phận lớn như vậy.

Thế mà thật sự là một vị người tu pháp Thức Tỉnh tầng thứ ba!

Đốm sáng tản đi, Hư Kinh Thiên ngã ngồi dưới đất, một kích kia đã hao hết linh khí trong cơ thể ông ta, ông ta đã không còn lực tái chiến nữa rồi.

Lạc Tú chậm rãi đi về phía Hư Kinh Thiên.

"Tiền bối tha mạng, mong ngài nể mặt vãn bối không biết cao nhân ở ngay trước mắt, xin tiền bối tha cho." Hư Kinh Thiên chịu thua, bắt đầu cầu xin Lạc Tú.

Có điều nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt ông ta cất giấu một chút oán hận.

Ông ta thề, chỉ cần độ quá kiếp nạn này, ông ta nhất định phải về Côn Luân tìm viện binh, cho dù là khiến kiếm cung bị hao tổn cũng phải xuất thế trước, đánh chết Lạc Tú.

Cho nên mặt ngoài Hư Kinh Thiên nhận thua, vứt bỏ rồi mặt mũi cùng tôn nghiêm cầu xin tha thứ.

Nhưng trong lòng lại âm ngầm mong ngóng sống sót để một ngày kia có thể quay lại báo thù!

Ông ta là tu pháp giả, đến thời điểm nhất định, vì mạng sống mà tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao thế giới của người tu pháp lại tàn khốc như thế.

Bởi vì một khi thả một người rời đi, không chừng ngày sau đối phương sẽ quay lại giết bạn

Cho nên trong thế giới của tu pháp giả, bạn muốn sống sót, vậy thì nhất định phải trở nên tàn nhẫn độc ác.

Bởi vì hôm nay bạn nhân từ, chính là tàn nhẫn với chính mình!

Hư Kinh Thiên cho rằng Lạc Tú còn trẻ, đương nhiên sẽ không biết chuyện này.

"Phục rồi?" Lạc Tú khẽ cười nói.

"Phục, phục, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn." Hư Kinh Thiên nhìn thấy ánh mắt Lạc Tú dịu đi, nhanh chóng ngồi dậy quỳ gối dưới chân Lạc Tú.

"Nếu đã phục."

Lạc Tú nói đến đây, Hư Kinh Thiên thở phào một hơi, xem ra không có việc gì rồi.

Đồ ranh con, chỉ cần hôm nay lão phu có thể sống trở về, ngày sau ắt sẽ bầm thây cậu thành vạn đoạn.

"Vậy ông cũng có thể đi chết được rồi!" Thế những lời sau đó của Lạc Tú nháy mắt đánh nát mộng đẹp của Hư Kinh Thiên.

Hư Kinh Thiên giật mình ngẩng đầu, nhìn Lạc Tú.

"Cậu muốn giết tôi?" Hư Kinh Thiên hiển nhiên không nghĩ tới Lạc Tú sẽ nói như vậy.

"Đương nhiên, chuyện này còn cần phải hỏi sao?" Lạc Tú chậm rãi nói.

"Cậu đây chính là muốn kết thù với Côn Lôn ư!" Hư Kinh Thiên uy hiếp.

"Cậu phải biết rằng, đó là quê hương của chúng thần, ngày sau thần linh xuất thế, cậu sẽ bị trời phạt!" Hư Kinh Thiên quát.

"Ông bảo bọn họ tới thử xem?" Lạc Tú nhếch khóe miệng cười khẽ.

Sau đó nhanh như tia chớp bóp cổ Hư Kinh Thiên, một tay nhấc Hư Kinh Thiên lên.

"Cho tới bây giờ chỉ có Lạc mỗ tôi cướp đồ của người khác, không có chuyện người khác dám cướp đồ của Lạc mỗ tôi!" Lạc Tú hơi dùng lực, sắc mặt Hư Kinh Thiên nháy mắt đỏ au.

Đúng lúc này, phong vân bỗng nhiên cuồn cuộn.

Bốn phía nháy mắt tối đen như mực, sau đó mây đen trên không trung ngưng tụ ra một mặt người.

Gương mặt kia vô cùng anh tuấn, thế nhưng vừa nhìn là biết tuyệt đối là một tên quái vật.

Người xung quanh đã bị dọa ngã trên đất, giờ phút này nhìn thấy gương mặt người kia, nhất thời nhao nhao quỳ lạy.

Bởi vì đây là thần linh giáng thế rồi.

"Anh bạn nhỏ có thể nể mặt tôi, thả tên đệ tử này không!" Cái mặt người kia cũng không làm gì cho thấy mình đang nổi giận.

Nhưng ngay đến Nữ Thần Tử Vong cũng cảm thấy sợ hãi.

Lạc Tú nhướng mày, đối phương tuyệt đối là nhân vật Thức Tỉnh tầng thứ sáu, mặt người xuất hiện ở đây chỉ là một hình chiếu thôi.

Tuy thực lực của đối phương khá mạnh, song Lạc Tú vẫn không sợ hãi.

"Muốn tôi nể mặt ông sao?" Lạc Tú khẽ cười nói.

"Anh bạn nhỏ, sống trên đời nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hôm nay cho tôi chút thể diện, tương lai còn dài, ngày sau còn gặp lại!" Cái mặt người kia chậm rãi phun ra tiếng người, nhưng âm thanh lại như tiếng sấm.

Có điều ý muốn nói thì đã quá rõ ràng, nếu hôm nay cậu dám giết người, ngày sau tuyệt đối tôi sẽ tới tìm cậu báo thù.

"Ha ha, ông đang uy hiếp tôi à!" Lạc Tú nhìn gương mặt kia, lộ ra vẻ bất mãn.

"Côn Lôn Kiếm Cung tôi chưa bao giờ e ngại bất luận kẻ nào, nếu cậu không muốn đối địch với tôi, vậy thì nên thức thời, nếu không cho dù có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng vô dụng!" Gương mặt kia vẫn tỏ thái độ cực kỳ ngạo nghễ.

"Ha ha, vậy ông cứ thử xem." Lạc Tú vừa dứt lời, tay phải hơi dùng sức, răng rắc một tiếng.

Một cái đầu người bay lên, lăn lông lốc sang một bên, mà thi thể của Hư Kinh Thiên trực tiếp mềm oặt ngã nhào trên đất.

Lạc Tú thật sự giết người.

"Hay lắm, rất tốt, chỉ là một kẻ Thức Tỉnh tầng thứ ba mà lại dám giết người của Côn Lôn Kiếm Cung!" Gương mặt kia hiển nhiên đã bị Lạc Tú chọc giận.

"Nếu cậu đã đến Thức Tỉnh tầng thứ ba thì cũng nên hiểu, một tầng cách cả đất trời!" Gương mặt kia lạnh lùng mở miệng nói, ông ta tuyệt đối là một vị nhân vật lớn trong giới tu pháp.

Có khi còn là một vị nhân vật từ thời xa xưa, dù sao có thể đạt đến Thức Tỉnh tầng thứ sáu tuyệt đối là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy rồi.

Bởi vì nếu còn tiến lên trên nữa, cơ hồ có thể xưng vương.

"Cút đi!" Lạc Tú mở miệng nói, anh căn bản không hề sợ, trực tiếp mắng.

Mặt người này chỉ là một tàn ảnh, ngoài có thể nói chuyện, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.

"Ngày Côn Lôn Kiếm Cung rời núi, chính là ngày cậu chết không có chỗ chôn!" Gương mặt kia nói xong thì chậm rãi biến mất.

Nhưng âm thanh lạnh như băng thì lại truyền khắp núi non trong nước.

Võ Đang, Thái Sơn, Thanh Thành, Long Hổ, Chung Nam to như vậy, giờ phút này không hẹn mà cùng vang lên những lời này. Hiển nhiên đây là đang chiếu cáo cho người tu pháp đương thời biết, Côn Lôn Kiếm Cung muốn giết Lạc Tú!