Tiếng Chuông Gió

Chương 12: Tin nhắn



Màn hình điện thoại vốn tối đen bỗng sáng đèn, thân máy khẽ rung nhè nhẹ, dịch dịch trên chiếc bàn gỗ nhỏ kèm theo tiếng "ting" báo tin nhắn đến.

Tư Phàm vừa tắm xong đi ra, khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nước hun nóng có chút ửng hồng, mái tóc đen dày ướt đẫm nước được cô cẩn thận bọc bằng khăn lông, vài sợi nghịch ngợm bung ra, rũ xuống trước ngực, tạo nên vài vệt nước lốm đốm trên chiếc áo ngủ in hình con mèo. Cô vào phòng ngủ thì liếc thấy điện thoại sáng đèn, vươn tay vơ lấy, giải khóa màn hình.

Điện thoại vừa được mở thì một tin nhắn sướt mướt nhanh chóng đập vào mắt: "Mai tớ đi rồi! Cậu đi tiễn tớ nha!" Kèm theo đó là hình một khuôn mặt khóc méo mó.

"Thật là.." Tư Phàm bật cười, ngón tay thon dài gõ lên màn hình cảm ứng, vang lên những tiếng "chóc.. chóc.." vui tai "Mấy giờ cậu đi?"

"Hai giờ chiều mai." Đầu bên kia ngay lập tức trả lời lại, kèm theo đó là hình mặt cười nhe răng lém lỉnh.

Ngón tay để lưng chừng giữa không trung, Tư Phàm mím môi suy tư. Nếu muốn đi ra sân bay kịp thời thì sáng mai cô phải xin phép sếp cho nghỉ buổi chiều, bằng không sẽ không thể đi tiễn Khả Vy. Nghĩ đến việc xa cách cô bạn thân này tận ba năm, Tư Phàm bỗng chốc chạnh lòng. Tuy bạn bè không gặp nhau thường xuyên, nhưng ít ra vài tháng sẽ hẹn cà phê, ăn uống một lần, vài bữa lại nhắn đôi câu vài lời tâm sự chuyện trên trời dưới đất. Lúc biết tin cô nàng sẽ đi nước ngoài, bản thân Tư Phàm cũng không thấy có gì quá khó chịu; nhưng giờ đột ngột bảo mai xa rồi, ba năm không gặp mặt, chỉ có thể thấy nhau qua màn hình điện thoại, cô lại thấy hụt hẫng, không dễ tiếp thu chút nào! Nếu lần này bỏ lỡ, không tiễn Khả Vy ra sân bay thì không biết lần sau gặp mặt sẽ là lúc nào. Vì vậy, dù thế nào cô cũng nhất định phải đi: "Ừ! Mai tớ sẽ đến đúng giờ!"

Một phút sau, bên kia rất nhanh đáp lại bằng một cái mặt cười sung sướng cùng dòng chữ kinh điển: "Không gặp không về!"

Tư Phàm cảm thấy buồn cười, không ngoài ý muốn với tính cách quái chiêu của cô nàng, thuận tiện trêu chọc: "Cậu có chắc không gặp tớ sẽ không" về "không?"

"Nếu cậu bỏ mặc người chị em này, tớ sẽ ra đi với con tim tan nát, nên sẽ không muốn về gặp kẻ" phụ bạc "!" Một hàng khuôn mặt rưng rưng nước mắt ngay tắp lự kèm theo.

Vừa đọc đến đây, Tư Phàm cảm thấy rùng mình. Cô xoa xoa gai óc nổi trên hai tay, nhanh chóng buông giáp đầu hàng: "Được rồi! Được rồi! Tớ sẽ đến, nhất định!"

"Okay! Vậy đi!" Bên kia rất nhanh hồi đáp.

Tư Phàm lắc đầu, không cần đoán cũng biết giờ này Khả Vy chắc chắn đang nhe răng nhếch miệng cười đắc chí. Bỏ điện thoại lại lên bàn, cô gỡ khăn trùm đầu, thả ra mái tóc đen đã gần ráo, dùng khăn lông lau sơ, vuốt nhẹ vài cọng tóc rối.

Đúng lúc này, tiếng chuông tin nhắn lại vang lên. Vắt khăn lên sào phơi đồ, cô mới cầm lấy điện thoại xem ai lại nhắn tin. Lần này là một dãy số lạ: "Em ngủ chưa?"

Tư Phàm nhướn mày, cảm thấy ngoài ý muốn. Là ai nhỉ? Mấy chị người quen ắt hẳn không ai rảnh nhắn tin cho cô giờ này, bởi lẽ họ đều bận việc gia đình. Bạn bè? Cái này càng không có khả năng! Bạn cô trước nay không ai nhắn tin với xưng hô như vậy. Suy nghĩ và loại trừ một vòng những người quen biết, cô nhận ra không ai có khả năng nhắn tin kiểu này, trong lòng chắc mẩm tám đến chín phần là nhắn nhầm. Mang tâm thái chuyện không liên quan đến mình, cô vuốt biểu tượng khóa màn hình, ngồi xuống ghế, ngâm nga vài câu hát, tay nhỏ cẩn thận cầm máy sấy tóc bật chế độ nhỏ nhất. Đợi tóc khô khoảng năm sáu phần, cô tắt máy, nhẹ tay nhẹ chân lấy ba lô của bé con ra, soạn quần áo và vật dụng chuẩn bị cho ngày mai đến trường.

"Roẹt" một tiếng, dây kéo vừa kéo xong thì điện thoại vốn nằm im lại rung lên, kèm theo đó là tiếng chuông báo tin nhắn đến. Mím môi không kiên nhẫn, Tư Phàm bất đắc dĩ đứng lên, cầm lấy điện thoại. Vừa nhìn nội dung, cô giật mình: "Sao không trả lời anh, Tư Phàm?"

Tuy chỉ có vài chữ gọn lỏn, không có biểu tượng hay nhìn thấy khuôn mặt của người nhắn tin, cô vẫn cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của anh ta. Nhìn tên mình hiển thị trên tin nhắn, Tư Phàm khẳng định người này biết cô. Vấn đề ở chỗ: "Anh là ai?"

Dường như bên kia luôn canh điện thoại, tin nhắn vừa gửi được ba mươi giây đã có hồi âm: "Đồ ăn anh sơ chế đạt không?"

Vừa đọc tới đây, đôi mắt xinh đẹp trợn to, khoé miệng co giật, Tư Phàm thầm kêu không ổn. Trừ khi bản thân bị thiểu năng trí tuệ, chứ người ta đã nói rõ ràng thế này thì cô có ngốc cũng đoán ra được vị này là ai. Cô không nén nổi kinh ngạc: "Sao anh có số của tôi?"

"Bí mật." Mí mắt cô giật giật khi nhìn thấy nội dung ngắn gọn, súc tích của tin nhắn. Người này không thể trả lời nhiều thêm mấy chữ à? Đúng là tác phong đặc biệt, không thể lẫn vào đâu được!

Xoa thái dương có cảm giác trướng đau, Tư Phàm hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh trả lời: "Có chuyện gì sao?"

"Không có." Sau ba mươi giây, tin nhắn ngay lập tức được hồi đáp.

"..."

Anh ta muốn gì? Đùa cô chắc? Vị này đang lên cơn động kinh à? Chán nản bỏ điện thoại xuống bàn, cô cố gắng áp chế cảm giác khó chịu trong lòng. Khi nhìn thấy cái chăn bị con trai ghét bỏ đá văng ra góc nệm, Tư Phàm đứng lên, đắp lại chăn cho con. Cu cậu chu môi nhăn nhó định đá ra lần nữa thì bị cô vỗ vỗ vào mông. Cậu nhóc lèm bèm câu gì đó, chép miệng rồi cũng nằm yên. Tư Phàm bật cười, vuốt những sợi tóc mềm mại trên trán con, trong lòng tràn đầy ấm áp.

"Ting" tiếng chuông tin nhắn đột ngột vang lên ngắt ngang dòng cảm xúc ngọt ngào. Nhăn nhăn đầu mày, cô bất mãn đứng dậy, mở khóa điện thoại. Đến khi đọc nội dung tin nhắn, thái dương cô bỗng chốc đau nhức: "Em vẫn còn nợ anh."

Tư Phàm cảm thấy nghẹn một hơi ở cổ họng, cô không biết nên nói người này quá ngây thơ hay ấu trĩ nữa! Anh ta im lặng được năm phút chỉ vì nghĩ về điều này? Cô nghiến răng trả lời: "Vậy anh muốn tôi trả ơn anh thế nào?"

Lần này bên kia lại thực sự im lặng. Mười lăm phút trôi qua vẫn không thấy hồi đáp, nửa tiếng trôi qua cũng không có động tĩnh. Tuy thấy có chút khó hiểu nhưng Tư Phàm cũng không quá bận tâm, việc gì cần làm thì vẫn làm. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, liếc thấy đồng hồ điểm mười giờ, tóc cũng đã khô hoàn toàn, cô nhẹ tay nhẹ chân tắt đèn, khóa điện thoại đi ngủ.

* * *

Tư Phàm nhìn đồng hồ trên máy tính, thấy đã gần mười một giờ thì thu dọn đồ đạc, tắt máy, vệ sinh sơ khu vực bàn làm việc của mình rồi xách giỏ đứng lên, đẩy gọn ghế vào gầm bàn.

"Chị Phàm phải về rồi à?" Thu Hương ngồi bên dãy đối diện vừa lúc nhìn qua, đẩy gọng mắt kiếng thuận miệng hỏi.

"Ừ, mười một giờ rồi! Nếu có ai đến tìm chị, em cứ bảo họ ngày mai quay lại nha!" Tư Phàm mỉm cười lịch sự. Thu Hương là người thích tọc mạch chuyện người khác, gièm pha thị phi. Tuy cô không thích con bé nhưng công phu mặt ngoài vẫn phải làm.

"Okay chị!" Khách sáo trả lời xong, Thu Hương quay lại màn hình máy tính, tiếp tục công việc của mình. Đối với người kín tiếng lại ít tạo cảm giác tồn tại như cô, Thu Hương tỏ vẻ không hứng thú.

"Đi đường cẩn thận!" Hiểu Chi bắn cho cô ánh mắt tự bảo trọng.

Tư Phàm cười gật đầu, đi về phía bàn làm việc của sếp chào ra về.

* * *

Nhà hàng L&M là một nhà hàng khá lớn ở gần sân bay Tân Sơn. Nơi này được thiết kế bọc xung quanh bằng kính cường lực trong suốt nên khách hàng có thể thoải mái ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mà không hề bị cản trở tầm nhìn. Trên một tầng của nhà hàng, tại vị trí nhìn thẳng ra phía sân bay có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, cùng thảo luận một vấn đề gì đó.

"Giám đốc Nguyên đúng là người có tầm nhìn." David nhấc tách cappuccino nhấp một ngụm, đưa ra nụ cười chuyên nghiệp, trong mắt loé qua một tia khinh thường.

"Người xưa từng dạy kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Dù sao việc này thành thì đôi bên đều có lợi. Ngài nói đúng không?" Một gã đàn ông trung niên mập mạp có đôi mắt ti hí cười gian xảo.

David không nói gì, chỉ gật đầu xem như đồng ý. Lão hồ ly này đúng là loại hình cỏ đầu tường. Tuy anh rất chán ghét loại người này, nhưng không thể phủ nhận nhờ có loại người như ông ta, việc anh muốn làm mới dễ thực hiện hơn.

Gã đàn ông trung niên vốn định nói thêm gì thì bị câu nói của anh đánh gãy: "Ly này tôi mời. Hiện giờ lại có việc đột xuất, không thể không đi. Thật sự rất xin lỗi! Ngày khác nhất định sẽ mời ngài một bữa cơm chuộc lỗi."

"A, không, không sao! Nếu ngài đã bận thì cứ việc đi, tôi không dám làm phiền!" Giám đốc Nguyên cười giã lã.

"Vậy, xin phép!" David lịch sự gật đầu chào, sải bước rời khỏi.

Sự thật thì không phải anh có việc, chẳng qua là nhìn thấy một người đáng lẽ giờ này nên ở trong công ty thì lại xuất hiện ở đây mà thôi! Vị trí ngồi của anh vốn là tầng một, ngay sát cửa kính nhìn xuống dưới đường. Chỉ một phút lơ đễnh, anh vô tình nhìn thấy cô trong dòng người. Môi mỏng nhếch lên một độ cong rất nhỏ, có lẽ anh biết được nguyên nhân vì sao cô ở đây.

* * *

Sân bay Tân Sơn là một sân bay lớn ở thành phố Hồ Chí Minh cũng như cả nước. Lượng người đến người đi ở đây luôn tấp nập, nhộn nhịp. Dù một hai giờ trưa là giờ thấp điểm thì cũng không vắng người. Khi Tư Phàm đến sân bay thì phải mất một lúc mới tìm ra Khả Vy. Hôm nay, cô nàng mặc một chiếc áo sơ mi kiểu bằng vải chiffon màu trắng phối với quần jeans xanh thêu họa tiết có đính đá, đi một đôi giày da màu trắng tôn lên khí chất dịu dàng, đài cát. Mà nét nữ tính hôm nay của cô nàng lại có gì đó rất khác biệt. Vừa nhìn thấy bạn mình, Tư Phàm đã nhận ra điều đó nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở đâu. Người trước mắt dường như là Khả Vy mà lại không phải Khả Vy. Điều này khiến bước chân cô chững lại, có chút ngỡ ngàng không biết làm sao.

"Tư Phàm!" Khả Vy gọi lớn, vẫy tay về phía cô thành công phá tan sự chần chừ.

"Cháu chào hai bác." Tư Phàm bước nhanh đến, gật đầu chào cha mẹ của Khả Vy.

Hai người gật đầu coi như đáp lại, thái độ không quá thân thiện cũng không quá xa cách. Tư Phàm vốn quá quen với biểu hiện không mặn không nhạt này của họ nên không để bụng. Dù sao người mình qua lại là con của họ chứ đâu phải gia đình người ta nên cũng không cần bắt bẻ làm gì. Nói sâu xa hơn thì cô xuất thân trong một gia đình bình dân, Khả Vy lại là con nhà giàu có; hai người vốn thuộc hai tầng lớp khác nhau, người nhà cô nàng không suy nghĩ nhiều mà phản đối hay bày tỏ thái độ với cô đã tính là không tồi rồi. Bản thân cô chơi với Khả Vy cũng chỉ vì hai người hợp tính, chưa từng có ý đồ cầu cạnh gì thì cũng không cần thiết phải cố lấy lòng làm gì. Lễ nghĩa mình đã chu toàn, không khiến người ta phật lòng là được.

"Cậu đi đường bảo trọng nha! Bên đó lạ nước lạ cái, làm gì cũng cẩn thận, tránh va chạm với người ta! Tới nơi thì báo tin cho tớ biết!" Tư Phàm nhìn người đối diện, nhẹ nhàng vỗ vai, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Biết rồi! Biết rồi! Cậu cứ như mẹ già ấy!" Khả Vy cười híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng. Trong thoáng chốc, cô nàng lại lia mắt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm ai đó.

"Cậu chờ ai à?" Tư Phàm nhạy bén nhận ra bạn mình bất thường.

"Không! Đâu có!" Khả Vy vội xua tay lấp liếm. Tuy vậy, hàng mi dài khẽ rung đã bán đứng chủ nhân của nó.

Hai người quen nhau đã ba năm, sao Tư Phàm có thể không nhận ra Khả Vy đang có chuyện giấu diếm. Cô bỗng nghĩ đến người bạn tóc nâu của vị tôn thần kia. Chẳng lẽ đợi người nọ? Nghĩ đến đây, cô khẽ chau mày. Hôm trước cô đã có ý dọ hỏi, nhưng Khả Vy lại luôn né tránh, không hề có ý bộc lộ. Vì vậy, cô cũng chỉ có thể dựa vào trực giác suy đoán là người kia mà không hề có bằng chứng xác thực. Cô biết, có lẽ hai người chưa chính thức quen nhau nên Khả Vy mới không muốn tiết lộ, sợ bản thân bị hụt hẫng. Nếu là bình thường, cô sẽ cho rằng anh ta không phải là người chững chạc, không phải là một nhân tuyển tốt. Nhưng khi nghĩ đến vị kia, cô lại cảm thấy anh chàng này có lẽ cũng không hẳn là một người không đáng tin. Vả lại, nói gì đi nữa thì chuyện tình cảm của bạn mình cô cũng không tiện can thiệp, cho dù có muốn nhúng tay nhưng Khả Vy đã không muốn nói thì cô cũng không thể làm gì. Khẽ thở dài, Tư Phàm vỗ tay bạn thân an ủi.

Lúc này, cô không biết, trong vô thức bản thân lại có một sự tin tưởng vượt mức dành cho một người đàn ông không tính là quen thuộc. Nó như một loại bản năng, không tiếng động âm thầm đi sâu vào trong nội tâm vốn luôn tạo hàng rào phòng bị đối với người lạ của Tư Phàm.

Khả Vy không nói gì, đôi mắt lấp lánh ánh nước bị hàng mi dài rũ xuống che khuất, im lặng cúi đầu. Biểu hiện này khiến Tư Phàm cảm thấy xót xa, trong lòng dâng lên một nỗi oán niệm với đầu sỏ gây ra.

"Chuyến bay VA1103 từ Việt Nam đi Hoa Kỳ sẽ khởi hành trong mười lăm phút nữa.." Đúng lúc này tiếng loa thông báo vang lên.

"Tới giờ rồi! Tớ đi đây!" Khả Vy trưng ra một nụ cười gượng gạo.

"Ừm, đi cẩn thận! Tới nơi báo tin cho tớ biết!" Tư Phàm gật đầu.

"Ừ!" Khả Vy đáp lời, cánh tay có phần gầy yếu kéo theo vali màu da đi dần vào cửa kiểm soát. Tuy cô nàng đi cùng cha mẹ nhưng bóng lưng kia lại cô đơn đến lạ lùng.

Nhìn bạn thân khuất sau cánh cửa bảo an, Tư Phàm thở dài một hơi. Con người một khi vướng vào lưới tình sẽ khó mà tránh khỏi những lúc bi thương cay đắng cũng như hạnh phúc ngọt ngào. Đây là quả mà tình yêu mang lại, chỉ có khi đi đến kết thúc mới biết cái nhân mình gieo là đúng hay sai. Cô chỉ hy vọng bạn mình gieo đúng, nếu không..

"Sao lại thở dài?" Một giọng nam trầm khàn gợi cảm đột ngột vang lên bên tai khiến cô giật mình.

Quay lưng lại nhìn người quen thuộc trước mặt, cô không khỏi oán trách một câu: "Anh làm gì mà như ma vậy!"

"Hử? Ma sao? Chứ không phải em quá nhập tâm, không để ý xung quanh sao?" Chất giọng có chút biến đổi, tuy rất nhẹ nhưng lại khiến Tư Phàm có cảm giác sống lưng lạnh toát.

"À, không, không phải! Ý tôi là.." Biết vị này bất mãn, không hiểu sao cô bỗng lắp bắp, nói không tròn câu.

"Thôi bỏ đi! Em còn nợ anh, nhớ chứ?" David híp mắt hài lòng, ra vẻ không sao cả.

"Cái này.." Anh ta tính đòi nợ kiểu gì đây?

"Anh chưa ăn trưa, em đi ăn cùng anh đi!" giọng điệu không cho kháng cự.

"A, tôi.. ăn rồi." Tuy vì tranh thủ sắp xếp công việc cho xong nên Tư Phàm vẫn chưa ăn gì, nhưng nếu bảo cô ăn chung với người trước mặt này thì cô cứ cảm thấy nghèn nghẹn. Bởi vậy, đại ca à! Từ bỏ ý định đó đi!

David trầm ngâm không nói, đôi mắt phượng nhìn xoáy sâu vào cô như muốn xác định xem lời cô nói là dối hay thật.

Tư Phàm bị ánh mắt của anh làm cho tinh thần căng chặt. Cho dù là đàn ông mạnh mẽ đi nữa thì khi bị cái nhìn chằm chằm đầy sắc bén của anh chiếu vào còn đứng ngồi không yên, huống chi cô chỉ là một phụ nữ. Lúc này, trời nắng nóng mà lưng cô lại có cảm giác mát lạnh dị thường. Tư Phàm mím môi, đối mắt với anh, bàn tay xoắn xít thể hiện tâm trạng đang bất ổn. Giờ phút này, mọi âm thanh xung quanh dường như mất hết, trong đất trời chỉ còn hai người đang đấu mắt.

Tình trạng căng thẳng kéo dài được ba phút thì tâm trạng cô như dây đàn bị kéo căng, đứt đoạn. Hít sâu một hơi, cô định lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc đáng sợ thì bị tiếng "ọt.. ọt.." không hợp thời vang lên từ cái bụng nhỏ của mình làm cho lúng túng.

Tư Phàm xấu hổ đến đỏ cả mặt, cúi gằm xuống, chỉ đưa một đầu đầy tóc đen đối diện với anh.

David không nói gì, nhưng mày kiếm giương nhẹ, khoé miệng khẽ nhếch tiết lộ tâm trạng anh đang rất tốt. Bàn tay to lớn của anh vươn đến, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay xinh đẹp của cô lôi kéo, nói ra hai chữ: "Đi ăn!"

Tư Phàm đang chìm đắm trong cảm giác xấu hổ thì bất ngờ bị anh kéo đi nên chưa kịp phản ứng. Đợi khi cô nhận ra thì tay mình đã nằm gọn trong lòng bàn tay ai kia. Bàn tay anh to lớn với những ngón tay thon dài, lòng bàn tay khô ráo truyền đến một cảm giác tê dại như bị điện giật, lan truyền từ lòng bàn tay chạy thẳng đến tim cô. Một loại cảm xúc không tên bất chợt dâng lên trong lòng. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu không có người nắm lấy tay cô, truyền cho cô cảm giác ấm áp? Cô không nhớ rõ nữa! Có lẽ đã hơn năm năm rồi! Cảm giác này, quen mà cũng thật lạ! Bất giác, trong đầu cô hiện lên hình ảnh người thanh niên năm ấy, ánh mắt mang theo lưu luyến, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, thề thốt: "Hãy để anh được nắm lấy tay em, dìu em đi nốt quãng đời còn lại, cùng em chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống!" Sau, khuôn mặt ấy lại trở nên lạnh nhạt, ánh mắt mang theo sự vô tình, nhìn cô với cái nhìn dành cho một món đồ vật đã hết giá trị lợi dụng, trưng ra biểu cảm như ban ơn, dỡ xuống lớp mặt nạ giả tạo, lộ ra sự bạc bẽo trong xương tủy: "Cô đưa đơn đây tôi kí." Nghĩ lại, Tư Phàm nở một nụ cười cay đắng. Khi bị sự thật tàn nhẫn đập vào mặt, cô cảm thấy chuyện tình yêu của mình như một trò cười của số phận, tình cảm của cô trong mắt người ta thật rẻ mạt. Đúng là châm chọc biết bao!

"Em ăn gì?" Giọng nam trầm khàn vang lên bên tai khiến cô hoàn hồn.

Nhìn bàn tay kia vẫn nắm chặt tay mình, cô như bị bỏng, hốt hoảng giãy dụa: "Anh, anh buông tay ra đi! Tôi tự đi được mà!"

David không cố giữ mà nhẹ nhàng buông ra: "Tới rồi!"

Tư Phàm nghe xong thì ngẩn người, nhìn tiệm thức ăn nhanh phía trước mà giật mình. Đây là tiệm gà rán KFC nằm trong khu vực mặt bằng cho thuê của sân bay. Tiệm tuy không lớn nhưng được trang trí khá khang trang, người đến người đi đông như trẩy hội.

Đang băn khoăn không biết có nên vào hay không thì người đi phía trước bỗng quay lại, định nắm lấy tay cô lần nữa: "Đi thôi!"

Bị hành động của anh làm cho hoảng thần, cô vội vã rụt tay: "Tôi tự vào được!"

Thấy cô phản ứng như vậy, David cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng đợi cô bước lên rồi cùng vào.

"Em ăn gì?" Anh chỉ thực đơn được dán trên quầy, ánh mắt mang theo dò hỏi nhìn cô.

"Tôi.." Tư Phàm nhìn lướt qua menu mà rối rắm, tuy đơn giá không cao nhưng cô cũng không dư dả đến mức có thể tùy tiện ăn.

"Lấy cho tôi một phần ăn hai người, thêm hai suất ăn này đem về." David chỉ vào thực đơn, thuần thục gọi món.

Tư Phàm mở miệng định nói gì đó, nhưng nhớ đến tin nhắn tối qua cô lại im lặng. Dù sao cô cũng nợ người ta, thôi thì mời vị này ăn trả nợ đi vậy!

Cô thu ngân liên tục ghi nhận rồi in hóa đơn, đỏ mặt nhìn anh: "Anh chị chờ chút ạ!"

Thấy khuôn mặt non nớt kia ửng hồng, tay chân lóng ngóng, Tư Phàm vừa nhìn đã hiểu cô bé đã bị sắc đẹp của vị tôn thần này mê hoặc. Không chỉ cô bé này, trong tiệm cũng có không ít cô gái hoặc ít hoặc nhiều bắn ánh mắt nóng bỏng về phía bên này. Cũng khó trách! Người này có vẻ ngoài điển trai quá mức phạm quy rồi! Tuy đường nét khuôn mặt anh ta là đặc trưng của người châu Á nhưng ngũ quan lại có phần thâm thúy, sắc nét tựa như người phương Tây. Vẻ đẹp này mang theo sức hút rất kì lạ, một khi vừa nhìn thấy thì sẽ khó mà dời đi tầm mắt. Ngoài ngũ quan hoàn hảo, nước da trắng hồng, mịn màng của anh ta cũng là điều khiến cho nữ giới như cô cũng phải xấu hổ. Nhìn lại làn da có chút xanh xao của mình mà cô không khỏi ảo não, mang theo chút hâm mộ lẫn ganh tị. Đàn ông mà, có cần phải đẹp như vậy không!

"Em chọn chỗ trước đi! Lát anh đem phần ăn xuống!" David mỉm cười.

Cô không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nói đùa sao! Dù sao cô đứng đây như người thừa, tuy không phải nhân vật chính, nhưng ít nhiều cũng bị mấy tầm mắt nóng hổi này làm cho không tự nhiên!

Cô nện gót đi về phía chiếc bàn ở góc khuất, tránh người để ý cũng như tìm sự yên tĩnh. Chỉ là, Tư Phàm không biết là gần như ngay lập tức khi cô vừa quay lưng đi, David đã nhăn mày, ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, tỏ vẻ không kiên nhẫn. Mấy tầm mắt trần trụi của những người này thật sự khiến anh rất chán ghét! Chẳng qua, vừa nãy cô đang ở đây nên anh không tiện phát tác mà thôi! Nhưng, họ lại dựa vào vào đó mà càn rỡ nhìn anh như vậy! Điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu! Và sự bất mãn này càng khiến cho khí chất của anh vốn lạnh lùng càng trở nên âm trầm đến đáng sợ. Bị áp suất thấp phát ra đột ngột từ David làm cho sợ hãi, rất nhiều cô gái e ngại mà dời đi tầm mắt, không dám nhìn thêm lần nữa.

* * *

"Ăn thôi!" David bưng chiếc khay bằng nhựa đặt trên bàn, ngay giữa hai người.

Tư Phàm đang coi tin tức trên mạng thì bị hành động này của anh cắt ngang, nhìn lên bàn thấy chỉ có một chiếc khay thì buột miệng: "Anh không ăn sao?" Đến khi đối diện với một đôi mắt mang theo trêu chọc, nhìn trên chiếc khay đó có hai chiếc đĩa với hai phần ăn giống hệt nhau trên đó thì cô chợt nhận ra bản thân mình bị hố rõ to. Anh ta kêu đói thì sao có thể nhịn chứ!

"Chúng ta ăn chung!" David cười không hề có ý tốt "Anh kêu phần ăn hai người mà!".

Tư Phàm ngượng nghịu cười cười, ngón tay đặt lên sống mũi đẩy đẩy gọng kiếng nhằm giảm bớt cảm giác hổ thẹn. Lỗi do cô không để ý, thật mất mặt mà!

"Em ăn đi!" David lấy một phần ăn đưa cho cô, sắp cả dao nĩa "Em ăn tương ớt hay tương cà?"

"Cả hai." Cô theo phản xạ trả lời. Vừa nhận thấy anh không ngồi xuống mà quay gót đi tiếp, cô giật định mình định nói rằng bản thân tự làm được thì thấy anh đã đến quầy tự phục vụ khiến cho những lời định bật ra bị tắc nghẹn trong cổ họng.

David có dáng người cao ráo quyến rũ, khuôn mặt thu hút khiến không ít cô gái vốn tụ tập ở chỗ đó từ trước ríu rít nhường chỗ cho anh. Có người bạo dạn muốn làm quen, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng không khỏi khiến người nọ chùn bước.

Vốn luôn nhìn theo bóng dáng anh từ lúc David rời đi, tất nhiên cảnh này bị cô nhìn không sót chút nào. Tư Phàm không khỏi cảm thán một câu: Người này đúng là yêu nghiệt trong truyền thuyết! Đi đến đâu là gieo rắc nợ hoa đào tới đó!

"Cạch" hai phần tương được đặt ngay mặt. Trong lúc vô ý, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài với những móng tay được cắt tỉa gọn gàng đang thoăn thoắt trước mặt mình. Người đàn ông này đến cả ngón tay cũng phải xinh đẹp như vậy sao? Anh ta cái gì cũng hoàn hảo như vậy thì đàn ông trong vòng trăm mét chắc không còn đường sống quá!

"Nhìn cái gì?" Giọng điệu đầy giễu cợt, ánh mắt David mang theo giảo hoạt "Tay anh cũng không ăn được!"

"À, ừm! Không, tôi chỉ nhìn tương thôi mà!" Cảm giác bị người bắt tại trận không hay ho chút nào, Tư Phàm chỉ có thể cười trừ, viện ra một cái lý do sứt sẹo biện minh.

David cũng không vạch trần cô, chỉ ưu nhã sử dụng phần ăn của mình.

Cô thở phào ra một hơi, cảm giác như được đại xá, chỉ im lặng dùng bữa, trong đầu thì đang tính toán xem tiền ăn hết bao nhiêu, không biết tiền cô đem theo có đủ chi trả không.

"Bạn em sẽ ổn thôi, đừng lo!" David bất ngờ thốt ra một câu không đầu không đuôi khiến cô bị nghẹn.

Vội vàng uống một ngụm nước ngọt cho thông giọng, cô hỏi lại: "Ý anh là sao?"

"Cô bạn em vừa tiễn ấy, cô ấy sẽ không phải buồn lâu đâu!" Anh kiên nhẫn giải thích, dùng một miếng khăn giấy ưu nhã lau khoé miệng.

Sau một phút đồng hồ suy nghĩ, cô mới nhận ra anh đang nói về Khả Vy. Tư Phàm ngập ngừng hỏi: "Sao anh nói vậy?"

"Người cô ấy đợi cũng đợi cô ấy trên chuyến bay đó." Anh cầm lên ly nước ngọt, nhấp một ngụm.

"Vậy, anh đến đây vì tiễn người đó?" Cô nói ra suy đoán trong lòng.

"Không, chỉ tiện đường tiễn cậu ta. Anh hẹn đối tác ở đây." Anh bâng quơ trả lời, ẩn hàm mang theo giải thích.

"À.." Khoé miệng giật giật, Tư Phàm cảm thấy nên dành ra một phút mặc niệm cho anh chàng tóc nâu kia vì có một người bạn "chí cốt" như vậy!

Hai người thỉnh thoảng đối đáp vài câu trong chốc lát, cô đã ăn xong phần của mình. Liếc thấy đồng hồ đã gần bốn giờ, sắp tới giờ bé con của cô tan học rồi. Nhìn người trước mặt vẫn luôn yên lặng nhìn mình, cô ngại ngùng lên tiếng: "Anh, ăn xong chưa? Tôi.. Tới giờ phải đi rồi!"

"Ừm, vậy đi thôi!" Anh cười cười.

"Cái kia.. Anh đi trước đi! Tôi.." Cô còn phải đi thanh toán tiền nữa!

"Anh trả rồi, ngay lúc đặt món." David nhìn ra gút mắt của cô.

"A.." cô quên mất! KFC là trả tiền trước mà! "Vậy, hết bao nhiêu?" Cô mò tìm bóp tiền trong giỏ.

"Không cần!" David hơi ninh mi, khoé mắt lại mang ý cười "Anh mời em."

"Sao vậy được! Chẳng phải anh đang muốn tôi trả nợ sao?" Tư Phàm bối rối.

"Món nợ ấy anh sẽ đòi sau. Còn lần này? Anh chỉ nói em đi ăn chung với anh, đâu phải bảo em mời anh ăn." David tỏ ra không vui.

"..."

Tư Phàm không biết nên nói gì. Cô cẩn thận ngẫm lại, đúng là lúc đầu anh chỉ bảo cô đi ăn chung chứ không nói cô mời anh ăn. Nhưng mà, nếu vậy chẳng phải cô lại mắc nợ anh?

Đang rối rắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn thì tay cô bất ngờ bị anh nắm lấy. Chẳng cần biết cô có đồng ý hay không, anh chỉ phun ra hai chữ "Đi thôi!" Rồi mạnh mẽ lôi kéo cô rời đi.

Ra tới ngoài, anh nhét hai phần ăn vào tay cô, giọng điệu không cho cự tuyệt: "Cầm lấy!"

Tư Phàm vội đẩy ra: "Này sao được! Tôi không thể nhận!"

"Anh gửi cho hai bà cháu, đâu phải cho em!" David mạnh bạo gỡ tay cô ra, nhét vào.

"Không, không thể!" Tư Phàm cố trả lại, nhưng do lực tay anh quá lớn, xiết chặt bàn tay cô không cho buông ra nên dù cô đã cố hết sức thì vẫn không thể dịch ra nửa phần.

"Em từ chối?" Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, lực uy hiếp cực lớn. Lúc này, khí chất âm trầm, uy nghi hàng ngày của vị tổng giám đốc tập đoàn đã bộc phát, dọa cho không ít người xung quanh tự giác tránh xa hai người.

Tư Phàm cũng chỉ là một người bình thường, sếp cô cũng là một người dễ chịu, bình thường cô chưa từng đối mặt với người nào có khí tràng bá đạo như vậy. Thế cho nên, trái tim nhỏ bé của cô run rẩy mãnh liệt, chuông cảnh báo trong lòng rung lên dữ dội. Cô không dám thở mạnh, tay nhỏ rụt lại, môi khẽ mím, tuy không cam lòng nhưng lực đẩy ra đã giảm rõ rệt, thể hiện sự thỏa hiệp.

"Vậy mới ngoan!" Lúc này tâm trạng anh mới dịu lại, vẻ mặt âm u vừa rồi tan biến hầu như không còn.

Tư Phàm trợn trắng mắt trong lòng, thầm than người trước mặt thật đáng sợ, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng! Cứ nhìn biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của những người xung quanh là rõ! Đúng là kẻ hai mặt mà!

"Em đi bằng gì tới?" Khuôn mặt anh lại trở nên hờ hững như lúc ban đầu.

"Xe máy." Tư Phàm thỏ thẻ. Chẳng lẽ anh ta định đi nhờ xe? Không phải chứ! Đi cạnh anh ta cô đã thấy không được tự nhiên, nếu đi chung xe.. Vừa nghĩ đến cảnh đó, Tư Phàm bỗng nhiên cảm thấy lông tóc mình dựng đứng cả lên.

Nhưng mà, ngoài dự đoán của cô, anh chỉ nói một câu: "Ừm, vậy em về đi! Anh gọi người tới đón."

Nghe câu này, cô như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, ngượng ngùng: "Vậy, tôi đi trước nha!"

Anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái biểu thị bản thân đã rõ. Chỉ đến khi cô khuất trong bãi đỗ xe, David mới thở dài: "Đúng là không có lương tâm mà!"

Lát sau, một chiếc Mercedes màu bạc chạy đến, tài xế trung niên vội vàng chạy qua mở cửa mời anh vào, vẻ mặt niềm nở. Sau khi anh bước vào thì ông ta đóng cửa rồi đi về ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng rời đi hòa vào dòng xe tấp nập, chỉ để lại phía sau một lớp khói trắng mơ hồ.

Tư Phàm vừa dắt xe ra thì trông thấy cảnh này. Cô nhận ra đây là loại xe chuyên dụng chở thành phần lãnh đạo cấp cao của công ty mình. Nhìn hai phần ăn treo trên xe, cảm xúc của cô phức tạp cực kỳ. Rốt cuộc, bản thân mình đã vô tình trêu trúng nhân vật gì vậy?