Tiếng Chuông Gió

Chương 18: Ngày nghỉ



Trời dần sáng tỏ, ánh sáng ấm áp dịu dàng lan tỏa vào từng ngóc ngách trong căn phòng có vài phần cũ, vài phần mới, xua tan cái khí lạnh còn đang lưu luyến bên trong. Trên giường, một người đàn ông có mái tóc đen xõa tung trên giường, đôi mắt với hàng mi dày nhắm chặt ẩn dưới hàng mày kiếm dày rậm, sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng nhạt quyến rũ khẽ mím thể hiện chủ nhân của nó có vẻ không dễ chịu. Bỗng chốc, đầu mày người đàn ông nhăn lại, năm ngón tay thon dài lồng vào mái tóc, ôm lấy đầu, phát ra từng tiếng rên rỉ chứng tỏ anh đang rất khó chịu. Môi mỏng thều thào: "Nước.."

Giữa lúc bờ môi có phần khô khốc đang mấp máy thì có vật gì đó lành lạnh kề vào môi, một dòng nước ấm chảy vào cuống họng, thấm ướt khoang miệng khô hạn. Từng tiếng "ừng.. ực.." vang vọng trong căn phòng nghe rõ ràng. Sau khi uống đủ, chiếc lưỡi dài khẽ liếm môi, ánh mắt sâu thẳm lạnh nhạt mở ra, nhìn người bên cạnh.

"Cạch" - Josh đặt cái ly không lên tủ đầu giường, khuôn mặt có chút mỏi mệt nhìn anh: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh!"

"Cậu.. ở đây cả đêm? Ngủ trên cái chiếu mỏng kia?" David nhìn cậu bạn ngày thường luôn chỉnh chu nay lại có vài phần lôi thôi không khỏi kinh ngạc.

"Chứ cậu nghĩ sao? Nhà cậu ngoại trừ cái giường cậu đang nằm cũng chẳng có nổi một cái sô pha. Sàn nhà thì lạnh! Tớ chỉ đành nhờ thư ký Nam mua cho cái chiếu này!" Ánh mắt Josh ai oán nhìn người trước mặt, tựa như một oán phụ khuê phòng.

Đừng thắc mắc sao anh không ngủ chung với tên này. Đơn giản vì hắn ta là kẻ mắc bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối, chẳng cho ai ngủ chung, chỉ cần nghe mùi lạ thôi là hắn tỉnh liền; lúc đó thì chẳng cần biết bạn là ai hay người nào, hắn sẽ chẳng ngần ngại mà thẳng tay đá bạn xuống giường. Tại sao anh lại biết ư? Vì anh đã từng trải nghiệm! Nhớ lại khi còn học chung ở đại học, trong một lần làm bài luận nhóm, do nội dung cần làm quá nhiều dẫn đến lúc làm xong đã khá khuya. Anh thấy đã trễ, đường đi cũng xa nên đề nghị tên này cho mình ngủ lại. Khi ấy thấy vẻ mặt hắn cổ quái nhưng lại không nói gì nên anh vô tư cho rằng hắn là "không tự nhiên" thôi. Nhưng, cái "không tự nhiên" này đã phát huy đến khi mà anh lăn từ ổ ngủ của tên kia xuống đất. Lúc ấy, căn hộ rất nhỏ, chỉ có một cái nệm nên anh đã đề nghị hai người nên ngủ chung. Do bản thân quá mệt mỏi nên anh đã ngay lập tức lăn đùng ra ngủ mà không để ý thấy sự chán ghét trên nét mặt tên bạn thân. Vậy là, ngay lúc mơ màng, anh chỉ nghe "rầm" một cái, thân hình không hiểu sao quay vòng, đến sáng ra lúc thức dậy thì mới phát hiện bản thân nằm ngủ với một tư thế không hay ho gì cho lắm ở trên đất. Đó là lúc anh chật vật nhất từ trước đến nay, cho đến tận thời điểm hiện tại anh không dám nhìn thẳng vào đoạn quá khứ đen tối này! Khi ấy, anh chất vấn, tên kia vậy mà chỉ nói bốn chữ: "Không thích mùi lạ."! A, vậy mà anh ngây thơ đến nỗi thật sự nghĩ mình có mùi lạ! Đến khi anh cẩn thận kiểm tra thì thấy làm quái gì có mùi khó chịu! Sau này, khi anh kể với tên Đặng Hải kia thì mới biết, anh chàng này không phải chê anh có mùi mà là không thích, thậm chí là bài xích ngủ chung với người khác! Đôi khi anh nghĩ thời điểm còn quen Tina, tên này làm thế nào mà lên giường với con người ta không biết? Không chừng vì cái tật xấu này nên mới bị cô nàng thẳng tay "đá"!

"Sao cậu không về?" Khoé miệng David giật giật. Không cần nói anh cũng có thể đoán ra tên kia đang nghĩ gì.

"Còn không phải vì sợ cậu có chuyện sao?" Josh thu hồi suy nghĩ, lườm lườm.

"À.. Tớ chỉ hơi đau đầu! Cám ơn cậu!" David vươn tay vò đầu, xoa rối mái tóc. Khi ánh mắt anh nhìn lên miếng băng gạc trên lòng bàn tay, những hình ảnh tối qua xẹt qua đầu, khoé miệng không tự giác nâng lên.

Josh nhìn cảnh này thì thầm khinh bỉ trong lòng: "Cậu còn nhớ chuyện tối hôm qua chứ?"

"Cái nhớ cái không." David trả lời mà ánh mắt vẫn không rời miếng băng gạc.

Josh bĩu môi, vừa hé miệng định nói tiếp thì bị tiếng chuông cửa "đinh.. đong.." ngắt lời.

"Tớ đi ra mở cửa!" David bật dậy, cái chăn mỏng đắp trên người tuột xuống, làm lộ ra xương quai xanh gợi cảm cùng cơ ngực ẩn hiện sau bộ pyjama bị tuột nút từ lúc nào.

* * *

Tư Phàm rối rắm đứng trước cửa, trên tay bưng một ly nước gừng, ngón tay cứ rụt rè trên chuông cửa, rất muốn nhanh chóng thu bước đi về nhà. Nếu không phải mẹ cô biết lý do sự ồn ào tối qua và nguyên nhân cô về trễ thì sẽ không có cảnh này! Trong lòng thầm oán trách vị tôn thần bên kia cánh cửa, cô bặm môi, quyết định quay gót chạy ngay về nhà. Nếu mẹ có hỏi thì cô sẽ bảo anh ta chưa dậy, hoặc giả vờ như anh ta đi rồi cũng được. Cứ qua loa cho xong chuyện đi!

Chỉ là, dường như ông trời thích trêu cô. Ngay khi cô quay được nửa vòng thì cánh cửa kéo kia "xạch" một tiếng bị người kéo ra, kèm theo đó là giọng nam trầm khàn gợi cảm mang theo chút trêu cợt vang lên: "Đến rồi sao không vào?"

Đi cũng không được, giữ nguyên cũng không phải, cô lúng túng quay đầu lại. Nhưng do bị hạn chế về chiều cao so với người đàn ông sau lưng, nên khi cô quay mặt qua đối diện gần sát anh thì đập vào mặt cô không phải là khuôn mặt của ai kia mà là khuôn ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp áo ngủ lỏng lẻo được cài nút vô cùng cẩu thả. Cảnh xuân đập ngay vào mắt, khuôn mặt cô từ trắng trẻo chuyển sang đỏ rực. Tư Phàm lúng túng lùi bước, dùng tay nâng gọng kiếng che giấu sự mất tự nhiên của mình, ánh mắt nhìn đi nơi khác: "Anh.. Tôi.."

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, môi anh nhếch lên một độ cong tà mị: "Sao thế?"

Người này! Tư Phàm nhíu chặt đầu mày, anh ta không biết hay sao mà còn hỏi? Tác phong như thế không phù hợp với hình tượng của tổng giám đốc tập đoàn gì cả! Đúng là không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn! Nghĩ vậy, cô mím môi, nhét vội ly nước gừng vào tay anh: "Mẹ tôi bảo đưa anh nước gừng giải rượu!" Rồi vội vàng co giò chạy mất.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chạy trối chết như bị ma đuổi đằng kia, anh nhếch miệng, môi cong lên một độ cong dịu dàng, thầm cảm nhận chút hơi ấm cô còn lưu lại nơi bàn tay.

* * *

"Con đưa cho thằng bé rồi à?" Bà Duyên vừa lau tay cho Thanh Khang vừa hỏi.

"Dạ rồi ạ!" Tư Phàm mất tự nhiên.

"Mẹ ơi, sao mặt mẹ đỏ vậy? Mẹ bệnh sao?" Giọng nói ngây thơ của Thanh Khang bất ngờ vang lên khiến Tư Phàm giật mình.

"Đâu có đâu!.." Cô lúng túng lấy tay xoa xoa gò má.

Bà Duyên nhìn biểu hiện của con như vậy thì tủm tỉm cười, tuy không nói gì nhưng biểu cảm như vậy lại có lực sát thương hơn bất kỳ lời nói nào.

"Mẹ à, không phải như mẹ nghĩ đâu!.." Tư Phàm muốn biện giải, nhưng lại không biết phải nói ra sao.

Giữa lúc cô đang lóng ngóng thì tiếng gõ "cốc.. cốc.." ngoài cửa lại vang lên.

"Để con đi mở cửa!" Thanh Khang nhanh chóng vùng ra khỏi vòng ôm ấp của bà ngoại, xung phong đi mở cửa.

Tư Phàm cảm thấy người ngoài cửa kia chắc chắn không phải mình nên gặp. Cô vươn tay định nắm lấy tay con trai nhằm ngăn cản nhưng cậu nhóc chạy quá nhanh, đến khi cánh cửa bật mở làm lộ ra người bên ngoài thì cô như bị đứng hình, bàn tay khựng lại giữa không trung vẫn giữ nguyên tư thế.

"Cháu chào bác!" Một thân hình cao lớn đang đứng ngược sáng hiện ra, chất giọng trầm khàn như ma âm đập vào màng nhĩ cô: "Cháu sang để cám ơn."

"Cháu vào đi! Có gì mà phải cám ơn! Hàng xóm mà!" Bà Duyên cười híp mắt, nhiệt tình mời anh vào nhà "Cháu đã ăn sáng chưa? Nhà bác không ăn sáng bên ngoài, chỉ nấu vài món đơn giản. Nếu cháu không chê thì ở lại dùng chung."

"Vậy thì thật làm phiền quá ạ!" David cười cười, miệng thì nói vậy nhưng hành động lại có phần tự nhiên mà ngồi xuống chiếc ghế gỗ hơi cũ kỹ.

"Có gì đâu! Chỉ là thêm đôi đũa, thêm cái chén thôi! À, còn cậu bạn người nước ngoài của cháu đâu rồi? Cũng gọi cậu ấy qua luôn đi!" Bà Duyên ngồi trên ghế, ánh mắt mang theo quan sát nhìn anh.

"Thật là tiếc quá! Bạn cháu vừa về rồi ạ, cậu ấy có chút bận!" David không hề cảm thấy chột dạ mà nói. Dù sao tên kia cũng đâu có lý do gì mà qua đây chứ! Lúc sáng sau khi cô qua, anh đã vội vàng vệ sinh cá nhân, đuổi tên bạn thân về nhà mà đi qua đây. Josh đã không hề che giấu oán trách mà nhìn thẳng anh, chỉ là anh cứ mắt điếc tai ngơ cho qua. Mấy kẻ không phận sự ở lại làm gì, chỉ có vướng chân!

Tư Phàm trợn mắt trong lòng. Gì mà bận việc chứ? Rõ ràng anh chàng tội nghiệp kia tới chăm sóc cho anh ta, sau khi hết giá trị lợi dụng bị người đá như quả banh thì có!

Không biết có phải cô thể hiện quá rõ sự bất mãn trên mặt hay không mà David phán một câu xanh rờn: "Em sao thế? Biểu cảm trên mặt sao kì lạ vậy?"

Tư Phàm giật mình, thu hồi mọi suy nghĩ vớ vẩn, lạnh nhạt nói một câu: "Không có gì! Tôi đi dọn cơm."

Nhìn cô như vậy, anh bật cười: "Để anh phụ em!"

"Không cần! Không cần! Tôi tự dọn được!" Tư Phàm vội xua tay, chạy nhanh vào phòng bếp.

"Cháu đi phụ cô ấy." David vẫn không buông tha, nhẹ nói với bà Duyên.

"Ừ!" Bà gật đầu, ý cười đong đầy khoé mắt.

"Bà ngoại! Sao bà lại cho chú ấy đi? Cháu, cháu thấy mẹ không thích chú ấy đâu!" Thanh Khang ngây ngô hỏi. Tuy sau vụ việc lần trước bé không còn ghét chú đẹp trai này, nhưng nếu mẹ không thích bé cũng sẽ không thích theo.

"Cháu còn nhỏ, chưa hiểu hết đâu! Vậy, cháu có thích chú không?" Bà Duyên xoa đầu bé con.

"Bà ngoại, cháu lớn rồi mà!" Bé đẩy tay bà ra, khuôn mặt tròn trịa nhăn nhúm. Sau khi thấy bà không có ý xoa tiếp, bé mới nghiêng đầu suy nghĩ: "Thật ra thì cháu không ghét chú! Ít ra cũng không có không thích như ba!"

"Cháu sao lại nói vậy chứ? Đừng suy nghĩ lung tung!" Bà Duyên nhìn tia u buồn không phù hợp với một đứa trẻ hiện lên trên khuôn mặt non nớt thì đau lòng không thôi, bà ôm lấy bé con, dịu dàng vuốt tóc.

"Ít ra chú sẽ không hờ hững khi nhìn cháu, sẽ không để mặc người khác ức hiếp mẹ! Tuy cháu không biết vì sao, nhưng cháu biết, bà không thích mẹ và cháu!" Thanh Khang nghẹn ngào.

"Ngoan, đừng buồn! Cháu chỉ cần biết bà và mẹ luôn yêu thương cháu là được!" Trái tim già nua đau nhói, bà Duyên ôm chặt cháu trai vào lòng mà an ủi.

* * *

Trong bếp,

"Một tổng giám đốc tập đoàn như anh bộ không bận việc sao?" Tư Phàm nhăn nhó khi thấy anh bất chấp lời từ chối của cô mà cứ xông vào đây.

"Em quên hôm nay ngày nghỉ à? Tổng giám đốc cũng là người, cũng cần được nghỉ ngơi chứ! Với lại, thư ký của anh ở đây thì ai sắp xếp lịch trình chi anh làm việc?" Anh híp mắt trả lời.

"..."

Tư Phàm bặm môi, không còn gì để nói. Dù sao nói cũng không nói lại, đuổi người ta cũng không đi, cô còn có thể làm gì ngoài chấp nhận chứ!

"Đừng cắn nữa! Môi sưng hết rồi kìa! Làm không khéo người ta còn tưởng anh làm gì em!" David vươn ngón tay, định xoa môi cho cô.

Tư Phàm vội dùng tay che miệng, dịch người ra né tránh, nhưng phía sau lại là bồn rửa chén nên cũng không thể kéo ra khoảng cách được bao nhiêu.

David bật cười nhìn cô, tiếng cười trầm khàn gợi cảm mê người, đập vào màng nhĩ khiến cô mất tự nhiên: "Em cần gì phải như vậy? Anh cũng không có ăn thịt em!"

Tư Phàm đỏ rát mặt, rầu rĩ nói: "Vô lại!"

* * *

Sau một hồi đôi co không đâu khi nãy, bàn cơm cuối cùng cũng được dọn xong. Món ăn cũng không có gì đặc sắc, chỉ là một đĩa thịt kho tàu, một đĩa rau muống luộc và một tô canh cà chua nấu trứng. Nhìn món ăn nhà mình đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cô cứ đinh ninh anh sẽ không ăn được mấy đũa. Chỉ là, khi nhìn anh tuy ăn ít đồ ăn nhưng cơm lại hết hai chén, vẻ mặt hết sức thỏa mãn khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Không phải anh lớn lên ở nước ngoài sao? Vậy thì sao cả hai lần ăn cơm anh đều tự nhiên như lẽ thường vậy? Thậm chí, ngay cả món ăn đạm bạc như hôm nay anh cũng ăn rất thoải mái?

Thật ra thì Tư Phàm không biết, David tuy ra nước ngoài đã bảy năm, ăn món ăn của phương Tây nhưng anh luôn hoài niệm món ăn của Việt Nam, nhất là những món do mẹ anh làm. Tuy không cao lương mỹ vị gì nhưng nó đều đậm đà hương vị riêng, thấm nhuần tình cảm của bà trong đó. Nhất là khi bà đã ra đi, không có ai nấu cho mình ăn, anh lại càng trằn trọc hơn. Khi quen Josh, biết mẹ anh là người Việt, David mới may mắn được ăn lại món Việt. Nhưng, nơi đất khách quê người, những món ăn được nấu ra cũng không thể so sánh được. Nhất là, anh lại là người kén ăn nên cũng không ăn được bao nhiêu. Chỉ có lần trước được ăn món ăn do cô nấu, anh mới lại có cảm giác đây là hương vị của nhà.

"Cháu ăn ít vậy? Hay ăn thêm chút nữa đi!" Bà Duyên nhìn chàng trai trước mặt ăn ngon miệng như vậy thì hỏi.

"Dạ, cháu no rồi! Mọi người cứ ăn đi ạ!" David từ chối. Sức ăn của anh không chỉ có nhiêu đây, nhưng vì bản thân mình đến đột ngột nên không thể không biết điều mà ăn thêm được.

"Cháu thấy no là tốt! Cháu dù gì cũng ở có một mình, nếu không ngại nhà bà già này cơm canh đạm bạc thì cứ qua dùng bữa!" Bà Duyên cười trong lòng. Đứa trẻ này tuy ăn không no nhưng lại không đòi hỏi thêm, biết nghĩ cho người khác. Càng nhìn bà càng cảm thấy đây là một người đàn ông tốt, nếu con bà có thể được nó chăm sóc thì cũng coi như được ông trời thương xót, bà có ra đi cũng mãn nguyện rồi.

"Vậy, cháu sẽ không khách sáo đâu ạ! Chỉ là, cháu xin đóng góp chút ít, xem như góp gạo thổi cơm chung với gia đình, được không ạ?" Anh đề nghị.

"Cái này thì không cần phải vậy!.." Bà Duyên từ chối.

"Bác cứ nhận đi ạ! Nếu không cháu sẽ không dám làm phiền nữa đâu! Dù kinh tế gia đình mình không đến nỗi khó khăn, nhưng cũng không quá tốt." David phân tích.

".. Thôi được! Nếu cháu đã nói vậy thì bà già này sẽ không từ chối nữa!" Bà Duyên cười hiền.

Tư Phàm đang ăn cơm, nghe hai người bàn luận như vậy thì bỗng cảm thấy nuốt không trôi, dường như không có một từ ngữ nào có thể diễn tả cảm giác của cô lúc này. Vậy, sau này cô phải thêm phần cho vị tôn thần này sao? Quả thật, nếu có thể, cô rất muốn lật bàn, dập đôi đũa xuống thể hiện sự bất mãn trong lòng. Nhưng, ngại mặt mũi mẹ, lại bị vị kia nắm giữ túi tiền, cô không thể không ngậm đắng vào trong. Miếng thịt kho tàu trong miệng lúc này sao lại dai nhách, vô vị như cao su thế này chứ? Mẹ à, mẹ có biết mẹ đã bán con mình tập hai không vậy?

"Bà ngoại, con nai kia đáng yêu quá!" Đúng lúc này Thanh Khang nãy giờ vẫn đang ăn bỗng cất tiếng nói khi nhìn thấy con nai nhỏ trên chương trình Thế Giới Động Vật trên tivi.

"Ừ, rất là đáng yêu!" Bà Duyên gật đầu cười.

"Nếu con thích thì chúng ta đi Thảo Cầm Viên xem đi! Ở đó ngoài hươu nai còn có rất nhiều con thú khác. Cũng lâu rồi cháu mới về Việt Nam, không biết mọi thứ nơi này đã thay đổi như thế nào nữa! Nếu có thể có người cùng đi tham quan thì tốt biết mấy!" David nhìn sang bà Duyên cười nhẹ.

Thanh Khang nghe anh nói vậy thì quay sang nhìn mẹ, đôi mắt chứa đầy trông mong nhìn Tư Phàm, mang ý dò hỏi.

Thấy con trai như vậy, cô bối rối không biết nên trả lời thế nào. Miếng cơm trong cổ họng như muốn nghẹn lại.

"Nếu cháu không ngại thì chúng ta sẽ đi cùng cháu!" Bà Duyên thở dài nhìn con gái. Con bé sao không hiểu ý chàng trai này vậy chứ?

"Không đâu ạ! Cháu rất vui vì mọi người đi cùng đó chứ!" David cười tít mắt, lộ ra hàm răng trắng bóng.

"..."

Cô muốn lật bàn phản đối, còn kịp không?

* * *

Từng tiếng "rào.. rào.. xèo.. xèo.." từ vòi nước của bồn rửa hòa với tiếng "kít.. kít.." từ những chiếc chén tạo nên một bản hợp âm vui tai.

Tư Phàm vừa rửa sạch xà bông trong chén thì bị người bên cạnh đoạt lấy, mười ngón tay thon dài hữu lực nhanh thoăn thoắt dùng khăn lau khô chúng, nhanh nhẹn úp lên tủ chén. Khuôn mặt điển trai chăm chú làm việc, không hề có một tia tạp niệm tạo nên một sức hút mãnh liệt. Anh nhận chén, lau khô rồi xếp gọn gàng cứ như công việc này anh đã làm từ lâu, như thể nó vốn là vậy.

"Anh, không có việc gì bạn sao?" Tư Phàm sượng sùng.

"Không, hôm nay là ngày nghỉ, anh rất rảnh. Nhưng anh rất sẵn lòng khi đi chung với em!" Anh cất chén vào kệ rồi quay qua nhìn cô, đôi mắt phượng hiện lên sự trêu tức.

Tư Phàm nghiến răng, cô không có ý này được không! Rõ ràng ra đó mà anh ta còn cố ý vặn vẹo ý cô! Vị này da mặt không phải dày bình thường đâu: "Ý tôi là, nếu anh có việc trong mình thì cứ đi, tôi không dám phiền anh. Việc này tôi có thể tự làm được!"

"À, không sao! Dù sao anh cũng ăn nhờ cơm, cũng nên phụ dọn cho phải phép, không phải sao?" Đoạn, anh vươn tay lấy cái chén cô vừa rửa xong.

"Nhưng là.." Tư Phàm vội lấy lại cái chén, ý khước từ rõ ràng.

"Anh chỉ phụ lau chén thôi mà, đâu có làm gì sai. Với lại, anh cũng đã hứa với bác là sẽ cho bé Khang đi Thảo Cầm Viên chơi rồi, nên đâu thể nào về được!" Anh dùng biểu cảm cảm ngây thơ vô tội nhìn cô, ngón tay to lớn nhẹ nhàng đoạt lại cái chén cho vào kệ.

"..."

Tư Phàm không thể nói gì, chỉ có nội tâm đang kêu gào. Mẹ và con cô đây là đang nối giáo cho giặc sao?

* * *

Hôm nay lại chủ nhật, có vài người thích nghỉ ngơi ở nhà, có người lại thích ra ngoài rong chơi bên ngoài. Vốn là một người không thích náo nhiệt, Tư Phàm tự nguyện ở nhà đi chợ, dọn dẹp, đọc sách còn hơn là đội nắng ra đường để chen chúc chốn đông người. Nhưng người nào đó lại không có ý để cô như ý nguyện, anh đưa ra đề nghị đưa cả gia đình cô đi Sở Thú chơi và đã được hai thành viên trong nhà đồng ý nên cô chỉ có thể không tình nguyện mà đi theo. Không thể đánh cũng không thể mắng, Tư Phàm trút hết tức giận và ai oán vào cái nhìn dành kẻ đầu sỏ.

David cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của người nào đó, anh ngừng truy cập ứng dụng đặt xe, ngước mắt lên nhìn lại cô. Bắt gặp sự không cam lòng trong đôi con ngươi trong vắt kia, anh nhếch môi cười, biểu cảm trêu tức gợi đòn vô cùng.

Tư Phàm bị sự đáp trả của anh làm cho tức đến bốc khói trong đầu, lại phải dè dặt nhiều thứ nên tâm trạng không thể nào tốt đẹp, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi mà chửi rủa trong lòng.

"Mẹ ơi! Thảo Cầm Viên lớn lắm phải không ạ? Nhiều thú lắm phải không mẹ? Có gấu không mẹ? Con muốn thấy gấu trúc, xem nó có đáng yêu như trên phim không." Thanh Khang nắm lấy tay cô, khuôn mặt ánh lên niềm hứng khởi, không ngừng nói ríu rít như một chú chim non.

Tư Phàm bị cái lay tay của con làm cho bình tĩnh lại. Nhìn cậu bé như vậy thì tâm trạng tốt hơn chút, cô vươn tay xoa đầu con, nhẹ giọng dặn dò: "Tất nhiên là có rất nhiều thú rồi, có cả gấu trúc nữa! Nhưng là, con phải nhớ Thảo Cầm Viên là nơi đông người, nên nắm chặt tay mẹ để tránh bị lạc."

"Dạ, con nhớ rồi ạ!" Thanh Khang cười híp mắt, cái lúm đồng tiền sâu hoắm hiện ra nơi má trái.

"Đi thôi nào! Xe taxi tới rồi!" David nhìn thấy thông báo trên màn hình điện thoại.

"Kít.. xịch.." Anh vừa dứt lời thì có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường mang theo vài phần chói tai vang lên. Ngay sau đó, một nữ tài xế bước xuống, nở nụ cười tươi rói: "Mọi người vừa gọi taxi đi Thảo Cầm Viên đúng không ạ?"

"Vâng!" David gật đầu.

"Vậy mời mọi người lên xe." Nữ tài xế chuyên nghiệp mở cửa.

Sau đó, mọi người lục tục lên xe. David ngồi cạnh ghế lái, ba mẹ con bà cháu thì ngồi ghế sau.

Trong quá trình di chuyển, anh chỉ câu được câu không trả lời vài câu hỏi của tài xế. Nhìn biểu tình lạnh nhạt của anh, nữ tài xế lại không tiện nói thêm gì, chuyên tâm lái xe. Bên trong xe lúc này chỉ còn nghe được tiếng xì xào của ba người phía sau và tiếng tổng đài thỉnh thoảng vang lên báo chuyến xe.

Xe chạy khoảng nửa tiếng thì cũng đến nơi. Tư Phàm vừa bước xuống xe đã cảm thấy bước chân phiêu phiêu, đầu nặng nề như đống hồ nhão. Cô khó chịu nhưng không thể nôn ói, ráng nén khó chịu mà dựa vào góc tường, cố gắng hít thở không khí mong sẽ dễ chịu hơn.

"Em không sao chứ? Có cần vào nhà vệ sinh không?" Chất giọng trầm khàn nhẹ nhàng vang lên mang theo chút lo lắng. Từ lúc xe chạy được nửa đường, David đã nhận ra sắc mặt cô không ổn, thậm chí có khuynh hướng càng ngày càng xanh.

"Không, không sao! Tôi chỉ hơi say xe, lát sẽ đỡ hơn!" Tư Phàm xua tay, do mệt mỏi nên không để ý tay anh đã vươn đến sau lưng cô, vuốt sống lưng từ lúc nào.

"Mẹ ơi! Mẹ khoẻ không?" Thanh Khang lo lắng nhìn mẹ.

"Không sao đâu con! Mẹ nghỉ chút sẽ khoẻ thôi!" Tư Phàm xoa đầu con trai, mỉm cười trấn an.

"Chúng ta nghỉ tạm chút đi! Con uống nước không?" Bà Duyên lấy chai nước lọc trong giỏ đưa cho cô.

"Cám ơn mẹ." Tư Phàm đón lấy, nhấp một ngụm "Mình cứ vào đi thôi, trời cũng không còn sớm lắm đâu ạ!"

"Để anh đi mua vé!" David gật đầu, tuy biểu tình không hề có chút biến hóa nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa lo lắng thoáng qua.

Nhìn bóng lưng to lớn của anh gọn gàng dứt khoát đến quầy bán vé, tâm trạng cô phức tạp không thôi.

"Chồng cô thật biết chăm sóc gia đình!" Một giọng nữ đột ngột vang lên bên tai cô.

Tư Phàm nhìn sang thì thấy người nói là một phụ nữ trung niên, khuôn mặt phúc hậu mỉm cười: "Đàn ông như vậy bây giờ hiếm lắm! Cô rất có phúc đấy!"

"Dạ, không.." Cô chưa kịp nói xong thì người phụ nữ đã được một người đàn ông trung niên bước đến dẫn đi. Nhìn nụ cười hạnh phúc vương trên môi bà, cô đoán hai người họ ắt hẳn là vợ chồng. Tư Phàm bất giác nhìn sang bóng lưng cao lớn đằng kia. Anh rất nổi bật giữa đám đông, cho dù có quăng giữa biển người cũng rất khó để bỏ qua sự tồn tại của anh. Trong đầu cô bỗng vang lên câu nói khi nãy của người phụ nữ: "Chồng cô thật biết chăm sóc gia đình!" Cô nở một nụ cười có phần khó coi. Chồng sao? Một người đàn ông có điều kiện tốt như anh? Tưởng cũng đừng tưởng!

Bà Duyên chứng kiến từ nãy đến giờ, nhìn rõ từng biến hóa trên nét mặt con gái mà không khỏi đau lòng. Nét mặt già nua nay như thêm phần rúm ró.

Thanh Khang tuy chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng bé cảm thấy mẹ đang không vui, vươn tay nhỏ nắm chặt lấy tay mẹ an ủi.

Bàn tay bỗng chốc bị bé con nắm lấy, Tư Phàm nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt con, vừa định nói gì thì bị người cắt ngang: "Có vé rồi! Chúng ta vào đi thôi!"

"Ừ!" Cô nhìn anh, nhẹ gật đầu, nắm lấy tay con trai đi theo anh hòa vào dòng người, đôi mi dày cụp xuống che giấu cảm xúc bên trong.

* * *

Từ lúc bước vào, Thanh Khang đã chân sáo chạy nhảy khắp nơi, nhìn ngắm bên này, trầm trồ bên kia. Bé dạo quanh vườn hoa, ngắm nhìn những con bướm trong khu nuôi trồng, qua ngắm nhìn các loài lưỡng cư, quan sát các loài trăn rắn từ khổng lồ cho đến bé tí tẹo, chiếc miệng nhỏ nhắn cứ ồ à liên tục, đôi mắt vốn to tròn cong thành vầng trăng non, liên tục mỉm cười được anh ghi lại bằng chiếc điện thoại đắt tiền.

Sau một buổi đi lòng vòng khắp nơi, bước chân đã mỏi mệt, họ quyết định tạm nghỉ, ngồi xuống băng ghế trong khu vui chơi. Phía sau là những chiếc lồng khổng lồ, bên trong nhốt không ít những con khỉ, vượn nhảy nhót lung tung.

"Em uống đi! Cái này sẽ giúp em khoẻ hơn!" David đưa cho cô chai nước chanh, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô trên ghế đá. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp dưới chiếc mũ rộng vành chảy ra không ít mồ hôi, anh lục tìm trong túi áo khoác một bịch khăn giấy, đưa cho cô: "Em lau đi."

"Cám ơn!" Tư Phàm nhận lấy chai nước, vừa nhấp được một ngụm thì bị hành động đưa khăn giấy của anh làm cho lúng túng "Tôi, tôi không cần!"

"Em lau đi! Hay cần anh lau?" Anh đưa đến trước mặt cô, ánh mắt híp lại.

"Tôi, tôi tự làm được!" Cô lúng túng, rất sợ anh sẽ làm ra hành động khác người.

Thấy cô lấy rồi, anh mới lấy ra một miếng, lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán. Trời Sài Gòn gần trưa ánh nắng khá gay gắt, hun khuôn mặt trắng hồng của anh đỏ ửng lên một mảnh, xua tan đi chút lạnh lẽo trên khuôn mặt, khiến anh trở nên ấm áp hơn. Không ít thiếu nữ đi ngang, nhìn hình ảnh này mà thẹn thùng, ánh mắt cố ý vô tình liếc nhìn anh.

Tư Phàm nhìn con trai đang ngồi nghỉ trên băng ghế bên cạnh bà ngoại, vừa ăn kem vừa thích thú chỉ trỏ những con thú to lớn trong lồng mà tâm trạng phức tạp. Cô hít sâu một hơi, nhìn anh nói: "Nếu anh chỉ có chút tò mò, thích đùa giỡn thì cũng nên dừng lại được rồi!"

"Hả? Em nói sao? Anh nghe không rõ!" David vừa uống một ngụm nước suối, quay mặt qua nhìn cô.

"..."

Tư Phàm nhìn biểu cảm này của anh thì nghẹn họng, mất cả ba phút mới thốt ra được một câu: "Không có gì!"

Lúc cô cúi mặt xuống nhìn chai nước, tránh đi tầm mắt anh, đẩy gọng kính cận che đi sự bối rối thì không thấy được khoé miệng anh nhếch lên một độ cong rất nhỏ. Anh quay mặt đi, tiếp tục uống miếng nước. Đùa giỡn sao? Lúc đầu thì có lẽ có, sau lại không hẳn vậy! Nhưng là, như anh đã trả lời Josh, anh cũng không biết cảm giác của mình đối với cô là gì. Chỉ biết, anh không bài xích cảm giác khi ở gần cô, rất thích nhìn cô xù lông lên, nhưng lại tức mà không thể nói khi bị anh trêu chọc. Thở ra một ngụm trọc khí, anh lơ đãng nhìn từng cụm mây trắng lãng đãng trôi trên bầu trời.

"Sau khi về, chi phí đi chơi hết bao nhiêu anh cứ báo, tôi sẽ gửi lại anh!" David đang nhấp thêm chút nước thì bị sặc vì câu nói này của cô.

"Khụ.. khụ.. Sao chứ?" Anh ho khan mấy tiếng, hỏi lại.

"Tôi nói là sau khi về, anh tính toán xem chi phí của chúng tôi hết bao nhiêu, tôi sẽ gửi lại!" Cô nhìn thẳng anh mà nói.

"Không cần! Chỉ là chút tiền lẻ, em không cần trả lại!" Anh cười cười.

"Nhưng, tôi không muốn mắc nợ ai!" Tư Phàm mím môi, ý kiên quyết rõ ràng.

"Em đừng rõ ràng quá như vậy có được không! Anh đã nói, anh muốn có người cùng mình đi tham quan thành phố." David cảm thấy thật bất đắc dĩ.

"Nhưng.." Tư Phàm vừa định nói thêm thì bị anh chặn lại: "Xem như đây là tiền công đi!"

"..."

Người ta đã nói đến vậy, nếu cô cứ cố chấp thì lại quá không biết điều rồi! Tư Phàm đành im lặng, xem như cam chịu.

Thấy cô đã chấp nhận, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật là, từ trước đến giờ anh chưa gặp ai như cô; người phụ nữ tính tình như thế này mới khó đối phó. Không, cũng không hẳn là chưa gặp! Lục tìm trong ký ức đã phủ bụi, trong đầu anh hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ tuy ốm yếu nhưng lại rất quật cường ôm anh trong lòng nhẹ nhàng vỗ về. Cô, sao lại giống mẹ anh như vậy chứ!

* * *

Sau khi đã nghỉ ngơi lấy lại sức, Thanh Khang lại hăng hái lên đường. Bé tuy còn nhỏ nhưng lại rất có sức, nắm níu mọi người đi khắp nơi; từ chỗ khu nuôi voi rộng lớn, lên cầu nhìn xuống khu nuôi nai hươu và sơn dương, mua ít chuối thảy xuống dưới đất, hào hứng vỗ tay khi chúng bước đến ăn nó, nghỉ mát ở khu đình hồ nhân tạo nuôi chim hồng hạc, cò và một số loại chim lớn khác cho đến những con thằn lằn to to nhỏ nhỏ nuôi nhốt trong lồng kính. Khi tới khu nuôi dê và cừu, bé nhìn thấy khách tham quan có thể cho chúng ăn thì nhao nhao muốn thử. Khi thực sự cho ăn, nhìn chúng giành giật đống lá trên tay mình, bé không khỏi hét lên đầy thích thú, miệng không ngừng kêu: "Mẹ, mẹ! Mẹ coi nè! Nó ăn, nó ăn kìa!"

Đi cả ngày có phần mệt mỏi, chân tay cũng bủn rủn, cô nhìn thấy con vẫn tràn đầy năng lượng mà không khỏi thầm than mình già rồi.

Bỗng chốc, bé hào hứng la to: "Mẹ ơi, đằng kia có sân khấu kìa! Con muốn xem xiếc, người ta có biểu diễn kìa!" Đoạn, bé nắm lấy tay cô lôi đi. Nhưng, khi đến nơi, nhìn dòng người đen nghịt bu xung quanh sân khấu, ngồi đầy hết cả ghế, cô chỉ có thể cười khổ. Nhìn tình hình này, làm sao mà coi cho được! Cô là người lớn còn có thể nhìn được chút ít qua khe hở của dòng người, nhưng bé con vẫn còn nhỏ thì phải làm sao? Đó còn chưa kể mẹ cô lớn tuổi rồi, đâu thể đua chen chỗ đông người.

"Cầm lấy này!" Lúc này một quả bóng bay được đưa đến trước mặt Thanh Khang. Bé vẫn còn khó hiểu ngước nhìn ông chú bên cạnh thì David đã bất ngờ nhấc bổng bé lên, cho bé ngồi vững vàng trên vai: "Bám chắc!"

Thân hình anh cao lớn, với chiều cao vượt trội trên một mét tám, nay anh cho bé ngồi trên vai thì tất nhiên là cao hơn hẳn đám đông. Thanh Khang nhìn thấy người trên khán đài đang biểu diễn lắc vòng thì hào hứng vỗ tay, thầm cảm thấy ông chú này tuy có đôi khi rất đáng ghét, nhưng cũng không khiến bé khó ưa như vậy.

Anh vốn đã cao, nay lại cõng bé con trên vai nên đã chắn tầm nhìn của người phía sau. Những người kia vừa định lên tiếng, nhưng khi thấy anh lạnh lùng nhìn sang thì không khỏi rùng mình, đành im lặng đi kiếm chỗ khác. Cô nhìn thấy nhưng không thể nói gì, chỉ đành giả ngu mà vịn sau lưng con, sợ bé té ngã. Thành ra, khoảng không gian lúc này chỉ có bốn người, yên tĩnh rất nhiều.

* * *

Trời dần chuyển sang chiều, ánh nắng dát một lớp vàng nhạt lên mọi vật. Chương trình biểu diễn trên sân khấu cũng đã dừng lại, mọi người tự giải tán, không gian lại thoáng đãng hẳn.

Híp mắt nhìn đồng hồ thông minh trên tay, anh nói: "Cũng đã hơn năm giờ rồi, chúng ta nên về đi thôi!"

Thanh Khang ngáp ngắn ngáp dài, bị anh chuyển sang cõng trên lưng từ lúc nào.

Nhìn con có vẻ mỏi mệt, cô gật đầu: "Để tôi cõng bé cho!"

"Em nhắm mình làm nổi sao? Đi cả ngày cũng đã mệt, nên dưỡng chút sức đi! Em lấy điện thoại trong túi quần giùm anh đi, để anh gọi xe." David xốc nhẹ Thanh Khang trên lưng, cu cậu đã nhắm mắt ngủ mê man.

"Nhưng là.." Để điện thoại ngay vị trí nhạy cảm như vậy sao cô dám lấy! "Hay để tôi gọi bằng điện thoại của mình cũng được!"

Nhận ra nét đỏ ửng trên khuôn mặt cô, anh như ngộ ra, khoé miệng nâng lên một độ cong tà tứ: "Ừ!"

* * *

"Anh cứ để bé nằm trên đùi tôi! Không sao đâu!" Cô ôm chặt con trai vào lòng, cả nhà ba người yên vị nơi băng ghế sau. Bản thân cũng không tiện nói thêm, anh ngồi vào vị trí cạnh ghế lái, ánh mắt hoặc ít hoặc nhiều quan sát ba người qua gương chiếu hậu trên thành xe.

Chừng mười phút sau, không biết do xe chạy quá êm hay do đã thấm mệt, bà Duyên và cô đã lim dim buồn ngủ.

Tài xế taxi thấy vậy thì nói: "Vợ con anh và bà cụ có lẽ đã rất mệt."

David nghe vậy thì không phản bác. Vợ con sao? Nghe cũng có vẻ được đó chứ! Thế là, anh không nói gì mà chỉ nhẹ mỉm cười xem như đồng ý.

* * *

"Dậy thôi em!" Bờ vai rung lắc nhẹ, Tư Phàm đang mơ màng thì bị người làm tỉnh giấc. Cô chớp mắt, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ, khi nhìn rõ là ai thì có phần ngượng ngùng.

"Tới rồi sao?" Chất giọng còn mang theo chút ngái ngủ cộng với khuôn mặt lúc này có phần ngây ngô của cô khiến tâm trạng anh ngứa ngáy, muốn làm chút gì đó khi dễ cô.

Nghĩ là làm, ngón tay anh vươn ra, bẹo má cô: "Ừ!"

Hành động này vừa xong khiến cả hai lâm vào khó xử. Anh bỗng chốc có cảm giác hối hận vì hành vi nhanh hơn não của mình, khuôn mặt điển trai có phần sượng sùng, bàn tay vươn ra giữa không trung đứng sựng. Cô thì bị anh làm cho bất ngờ, cảm giác gò má nơi anh vừa chạm vào nóng bỏng vô cùng, cơn buồn ngủ bay biến tự lúc nào.

Bầu không khí giữa cả hai lâm vào kì quặc cho đến khi bà Duyên lên tiếng: "Hèm, cái đó.. Nên ra khỏi xe thôi!"

Anh lúng túng thu hồi tay, vội nhoài người trở ra ngoài; cô lại cảm giác má nóng ran, vội vỗ vỗ con trai vẫn còn say giấc: "Dậy thôi con! Về nhà rồi!"

Thanh Khang có phần không vui vì bị người đánh thức, nhưng do biết là mẹ mình nên chỉ hơi cựa mình rồi chậm chạp ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm: "Về rồi hả mẹ?"

"Ừ! Ra thôi con!" Cô vuốt nhẹ mái tóc bị rối của con.

Uể oải khoảng năm giây, bé con thả chân xuống đệm xe, nhổm người dậy, bước ra ngoài, chiếc miệng xinh xắn không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, trên tay không quên cầm quả bóng bay được mua ở Thảo Cầm Viên. Khi xuống xe, bé còn cong mắt chào anh: "Con chào chú!"

David vừa nói chuyện với tài xế xong, lúc nghe tiếng mới quay qua nhìn, đáp lại lời bé: "Ừ, ngoan!". Khuôn mặt anh lúc này đã khôi phục biểu tình lạnh nhạt thường ngày, nào còn chút mất tự nhiên nào như khi nãy. Chỉ là, khi ánh mắt lướt qua cô, sâu trong đôi con ngươi đen bóng có chút gợn sóng nho nhỏ.

Người tài xế nghe bé con kêu như vậy thì khoé miệng giật giật, những lời có cánh muốn nói bị nghẹn trở lại. Thì ra, mình đã đoán sai, nhưng là chính chủ cũng không nói gì, bản thân cũng không đến nỗi làm sai đi! Lúc này, anh ta xách ra mấy cái bịch nylon, thẳng người đưa cho David: "Đồ của anh đây ạ!" Dù sao ngoài biểu tình có phần nhạt nhẽo, vị khách hàng này lại rất hào phóng. Anh ta cũng nên nhiệt tình chút!

David không nói gì, chỉ gật đầu nhận lấy.

"Đây là cái gì vậy ạ?" Thanh Khang tò mò nhìn sang.

"Chúng ta đi chơi cả ngày, giờ cũng đã tối, nấu ăn lại rất mất thời gian. Thế nên, trên đường về, chú đã mua chút thức ăn nhanh." Anh giơ túi ra trước mặt Thanh Khang, nở một nụ cười sáng lạn.

"A, là pizza! Còn có gà rán này!" Bé con hứng khởi reo to, vừa định chụp lấy cái bịch thì đã bị anh giật lại: "Trước khi ăn phải rửa tay đã!"

Tuy không vui, nhưng biết rằng đó là việc phải làm nên Thanh Khang không phản đối, khuôn mặt bánh bao nhỏ chỉ phụng phịu, thể hiện tâm trạng bé lúc này.

Bà Duyên thấy cháu ngoại như vậy thì bật cười: "Sao cháu lại mua mấy thứ này! Tốn kém quá!"

David không cho là đúng: "Không có gì đâu ạ! Chỉ là tiện tay thôi mà!"

Bà Duyên không nói gì thêm, chỉ mỉm cười: "Chúng ta lên đi thôi!"

Trời bắt đầu tối dần, mọi nhà bắt đầu lên đèn, một ngày lại sắp kết thúc. Nhóm bốn người ba lớn một nhỏ dần khuất sau cánh cửa lớn của chung cư nhìn hài hòa lạ. Hình ảnh này khiến con người ta cảm thấy ấm áp, nhưng là lọt vào mắt của một người khác thì lại có phần nhức nhối không chịu được..