Tiếng Chuông Gió

Chương 3: Gặp lại?



"Reng.. reng.." Tiếng chuông điện thoại bàn réo lên inh ỏi.

"Alo!" Tư Phàm nhẹ nhàng nhấc máy, nghe tiếng nói đều đều bên kia mà mày đẹp khẽ chau "Chị biết rồi!"

Lát sau, một bóng dáng cao gầy lơn tơn đi vào, mái tóc đuôi ngựa cột cao được nhuộm nâu đu đưa theo từng bước chân.

Nhìn người mới tới, cô đỡ gọng kính, môi đẹp khẽ mím: "Kỳ Hân! Em lại đây!"

"A, dạ! Có gì sao chị?" Cô bé tên Kỳ Hân vui vẻ nhấp môi đỏ.

"Chị đã hướng dẫn em tính tiền cho những nhân công trong kho. Đây cũng không phải lần đầu em làm nữa, sao em vẫn tính sai vậy?" Tư Phàm thở dài.

"Em, em xin lỗi chị!" Kỳ Hân cúi đầu, ra vẻ chịu tội.

"Thôi, em về chỗ đi! Chị sẽ lên phòng kế hoạch chỉnh sửa lại cho em. Tự em coi lại mình làm sai cái gì, ghi nhận tránh sai lầm lặp lại." Cô cầm xấp giấy tờ, nhấc bút đi ra khỏi văn phòng.

"Dạ!" Kỳ Hân ra vẻ hối lỗi, cúi gằm mặt, ánh mắt loé lên tia sáng kì dị nhưng rất nhanh tan biến không dấu vết.

Tư Phàm đi rất nhanh, gót chân cô như không chạm đất đi lên lầu. Khi đi qua dãy hành lang, một bóng dáng cao to lẫn trong đám người lướt qua. Nếu cô đi chậm lại sẽ nhận ra người đàn ông kia là người mình đã va chạm trong Tòa án. Mặc dù Tư Phàm không nhận ra, nhưng có người nào đó lại không như vậy, mắt phượng sắc lẹm nhìn theo bóng dáng vừa lướt qua, khoé môi nhếch nhẹ.

"Có chuyện gì sao Tổng giám đốc?" Một nam nhân viên bụng phệ nịnh nọt lấy lòng.

Thu hồi tầm mắt, ánh nhìn anh ta lạnh lẽo cắt ngang khiến gã rùng mình: "Không có gì!" Nhìn gã cúi đầu, những người xung quanh cũng im lặng, anh ta mới sải bước dài đi tiếp.

Một người trong số đó lau mồ hôi hột, khẽ huých gã kia: "Này! Anh làm gì vậy? Vị tôn thần này nghe nói khó hầu lắm. Anh ta là con trai trưởng của chủ tịch, là người khó chịu cực kỳ. Đừng khiến anh ta phật lòng, coi chừng ảnh hưởng không chỉ công việc của anh mà còn cả công ty!"

Gã bụng phệ hoảng hốt, mồ hơi lạnh rơi đầy lưng, gật đầu liên tục như giã tỏi.

"Đứng đấy làm gì?" Giọng nam lạnh lẽo, mang theo một tia quyến rũ lọt vào tai đám người đang nói chuyện. Họ cuống quýt xin lỗi, chạy vội theo anh ta.

* * *

"Minh Khuê, phần đó chị đã chỉnh sửa. Em xem thử đã được chưa?" Tư Phàm đưa ra một file hồ sơ, mỉm cười.

Cô gái trẻ tên Minh Khuê cầm lấy, lật lật vài tờ, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng dòng dữ liệu trên đó, làn da bánh mật dưới ánh đèn neon được dát lên một lớp trắng sáng. Sau khi xem xong, cô gái đóng lại, mỉm cười đáp trả: "Được rồi chị! Mà sao cô nhân viên mới này ẩu vậy, làm sai hoài. May mà em phát hiện sớm, nếu không đến tay sếp tổng sẽ không ổn chút nào!"

"Ừm, chị cũng không biết làm sao! Lúc trước thấy tác phong làm việc không ổn, lại hay lơ đãng, chị đã cảm thấy không được. Chị có nói với Hiểu Chi không nên nhận, nhưng cô ấy thương cảm hoàn cảnh con bé nên quyết định nhận. Giờ công việc trở nên bét nhè thế này, cô ấy cũng rối rắm, nên đành phải đợi đến hết hợp đồng thì tính tiếp vậy!" Tư Phàm thở dài ngao ngán.

"Em thấy cô ta cũng không phải người an phận gì đâu, mỗi lần lên đây là ngó nghiêng sếp Trần, khiến cho không ít người khó chịu. Năng lực làm việc không có, lại còn như thế! Chỉ sợ.." Minh Khuê thỏ thẻ nói, như sợ người nghe thấy.

Tư Phàm nghe mà giật mình, tựa như sét đánh bên tai. Đầu óc cô ong ong, vang vọng câu nói của Minh Khuê. Không phải con bé có con rồi à? Còn nói chồng không an phận, chỉ ăn chơi quậy phá, cho nên con bé chỉ muốn chăm lo cho con, không còn tin đàn ông? Giờ lại.. Nếu sự thật như Minh Khuê nói, chỉ sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra! Thời gian sắp tới không chừng phòng cô sẽ gặp chuyện thị phi.

Cảm giác thái dương tê rần, cô đưa tay vuốt trán. Trong thoáng chốc thất thần, cô va phải một người, một mùi hương nam tính có phần hơi hơi quen thuộc xộc vào mũi khiến cô bất ngờ. Tới lúc hồi thần đã bị người giữ lấy hai khuỷu tay, một giọng nam trầm thấp quyến rũ vang lên trên đỉnh đầu: "Có vẻ lần nào chúng ta cũng lấy phương thức này để gặp nhau nhỉ?"

Tư Phàm kinh hoảng, vội giằng co né tránh vòng tay của người trước mặt: "Xin lỗi! Tôi không cố ý!" Cô ngước mắt nhìn lên, đôi mắt mang theo mờ mịt.

Người đã rời khỏi vòng ôm khiến anh ta có chút hụt hẫng. Ưu nhã thu tay về túi quần, đôi mắt phượng nhìn vào thẻ nhân viên của cô: "Đi đứng cho cẩn thận chứ, nhân viên Phùng Tư Phàm!"

Tư Phàm khẽ nhăn mày, cô không thích ai gọi cả tên lẫn họ mình, điều này khiến cô cảm giác không được tôn trọng: "Xin lỗi, ngài?" Nhìn bộ comple phẳng phiu sang trọng anh ta mặc, cô đoán đây hẳn là một vị nhân viên cấp cao nào đó. Chỉ là, vị này khá lạ mặt, cách phát âm tiếng Việt cũng tương đối ngượng nghịu, dường như không phải người sống lâu năm ở Việt Nam. Tập đoàn này là do nước ngoài đầu tư, có lẽ anh ta là người của công ty mẹ qua đây khảo sát.

"Thưa.." Đúng lúc này, thư ký của giám đốc Ngô chạy ra. Anh ta dường như định nói gì thì bị ánh mắt sắc lẹm của người đàn ông quét ngang làm cho á khẩu.

Tư Phàm chưa kịp nhìn thấy phản ứng của vị thư ký mắt cận hiền lành thì đã bị người đối diện cắt ngang: "Tôi biết rồi! Vào trước đi!"

Anh ta đưa tay sửa sang lại góc áo bị nhăn rồi đi lướt qua cô. Khi đi ngang, giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên bên tai cô: "Gặp lại em sau, Tư Phàm."

Cô ngơ người, chưa kịp phản ứng thì anh ta đã đi mất. Đôi chân thon dài được bao trọn trong ống quần tây chỉnh chu và đôi giày da bóng loáng lướt nhanh về phía phòng họp lớn. Nhìn theo bóng dáng cao lớn kia, cô có cảm giác như mình từng gặp người này, chỉ là không nhớ ra ở đâu.

Cả hành lang rộng lớn giờ này cũng chẳng còn ai, chỉ có trơ trọi bóng dáng xinh đẹp của cô. Vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu, cô bước nhanh về phía cầu thang.

* * *

"Mẹ!" Thanh Khang chạy vội về phía Tư Phàm, ánh mắt sáng rỡ tựa như chứa cả ngàn vì sao lấp lánh.

Cô dịu dàng ôm con trai vào lòng, tâm ấm áp khiến cả người như được bao trùm lên một vầng sáng nhu hòa. Lấy khăn giấy trong túi ra lau giọt mồ hôi trên trán con, cô dúi vào tay cậu một bịch bánh: "Cho con!"

Thanh Khang được quà cười híp cả mắt, ôm lấy khuôn mặt cô, hôn vào làn da mềm mại: "Cảm ơn mẹ!"

Tiếng nói, tiếng cười vang vọng trên chiếc xe máy xanh đen dần lăn bánh trên con đường tráng nhựa.

Không ai biết tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt của một người ngồi trong chiếc xe hơi bóng loáng đắt tiền đậu bên kia đường. Anh ta đặt chiếc kính râm đắt tiền trên tay, dựa vào thành cửa, một tay đặt vào hồ sơ nhân viên có ghi: "Phùng Tư Phàm" Đôi chân dài gác chéo lên nhau, anh ta cứ nhìn đến khi hai bóng dáng kia khuất dần nơi phía cuối đường, môi mỏng khẽ nhếch ra chiều suy nghĩ.