Tiết Tử Hiên

Chương 1: Bỗng nhiên đến thăm



“Cảnh cáo, cảnh cáo, mời túc chủ lập tức trở về chờ đợi nhiệm vụ, bằng không gạt bỏ!” Thanh âm máy móc âm lãnh vang lên trong đầu, thiếu niên ngồi trên xe kéo không hề xúc động, thẳng đến kịch liệt đau đớn thổi quét toàn thân, mới run rẩy mở miệng: “Hải Tử ca, anh dừng lại đi, em không vào thành.”

“Sao vậy? Để quên đồ? Anh mang chú mày trở về lấy, không sao hết.” Thanh niên lái xe kéo sang sảng mở miệng.

Nơi này là một mảnh cao nguyên đất vàng, thiếu nước, thiếu điện, thiếu lương thực, thiếu người, cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu gió Tây Bắc rét lạnh thấu xương cùng với đầy trời bụi đất. Trên huyện bao giờ cũng nói giúp đỡ người nghèo, nhưng giúp mấy chục năm, cũng không thấy góc núi này giàu lên. Các lão nhân một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vất vả làm việc cũng không thu được bao nhiêu lương thực. Người trẻ tuổi chịu không nổi nghèo, có thể chạy đều chạy, để lại hài tử nhỏ tuổi cố thủ nông thôn.

Dần dà, thôn làng cùng đất đai nơi này trở nên hoang vắng, trừ phi có chuyện quan trọng, người trong thôn rất ít khi đi ra ngoài, người bên ngoài cũng cực ít tiến vào. Thiếu niên đợi vài tháng mới đợi đến Hải Tử ca đi vận chuyển táo, vốn tưởng rằng có thể chạy thoát, lại vẫn bị ngăn trở.

“Bỗng nhiên nhớ tới trong nhà còn đang phơi thóc, giờ cũng đã chiều rồi, cũng không biết phải bận rộn tới khi nào. Hải Tử ca còn phải chuyển hàng, cứ đi trước đi. Đừng vì em mà chậm trễ thời gian.” Thiếu niên ngữ khí bình tĩnh, nhưng bàn tay giấy trong tay áo lại hơi hơi phát run. Hệ thống nói gạt bỏ cũng không phải nói đùa, thân thể đau đớn sớm trôi qua, linh hồn xé rách lại còn tiếp tục, hắn không chút nghi ngờ, nếu chính mình kiên quyết muốn rời khỏi nơi này, giây tiếp theo liền sẽ hồn phi phách tán.

“Không ngờ chú mày cũng bộp chộp như vậy, quên trước quên sau. Thôi được rồi, anh đưa chú mày trở về.” Thanh niên quay đầu xe, “Đột đột đột” chạy về phía thôn làng, bánh xe quấy lên đất vàng đầy trời, bị gió Tây Bắc buốt thấu xương chậm rãi thổi tan.

Thiếu niên cắn chặt răng nhìn xuống cổ tay. Trừ hắn, ai cũng không nhìn thấy trên tay hắn còn mang một thứ gì đó giống đồng hồ. Nó gọi là “Hệ thống nhân vật phản diện”, trực tiếp khóa vào linh hồn thiếu niên, nếu thiếu niên không thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, linh hồn sẽ bị gạt bỏ.

Thiếu niên nhìn chằm chằm mặt đồng hồ không ngừng lấp lóe ánh sáng đỏ, biểu tình ngưng trọng. Chỉ cần ánh sáng này không tắt, trừng phạt sẽ không ngừng lại, trốn tránh nhiệm vụ là trọng tội, dựa theo lệ thường, cảm giác đau đớn sẽ duy trì liên tục một hai giờ. Nhưng tình huống quái dị phát sinh, dòng chữ trên mặt đồng hồ bỗng nhiên vặn vẹo một chút, sau đó triệt để tắt ngóm, đau đớn từ thân thể cùng linh hồn cũng tựa như thủy triều, trong khoảnh khắc tán đi.

Thiếu niên hơi hơi sửng sốt, vờ như sửa sang lại cổ tay áo, kỳ thật không dấu vết khều mặt đồng hồ, muốn nhìn xem thử có phải nó bị chết máy hay không. Chết mới tốt, hắn đã chịu đủ cái gọi là “Hệ thống nhân vật phản diện”. Cũng không biết đụng vận xui gì, hắn vốn đang yên đang lành đi dạo trên tinh võng (mạng máy tính toàn vũ trụ), bỗng nhiên bị lôi vào một “Không gian Chủ Thần”, cường hành cùng hệ thống buộc định, đưa đến các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ.

Nói là làm nhiệm vụ cũng không hẳn vậy, kết quả cuối cùng có thành công hay không, Chủ Thần cũng không để ý, chỉ cần hắn không có ý đồ trốn tránh, đều có thể được đến phần thưởng. Cho nên nói hắn cảm giác mình càng như là đang đi phát triển kịch tình, bởi vì hệ thống định vị cho hắn là “nhân vật phản diện”, kết cục của nhân vật phản diện chỉ có một, đó chính là bị nhân vật chính tiêu diệt, cũng bởi vậy, hắn làm rất nhiều rất nhiều nhiệm vụ, có lẽ mới đầu rất thuận lợi, nhưng cuối cùng luôn là thất bại trong gang tấc.

Thế giới trước đó, hắn chết thật sự nghẹn khuất, đi hết kịch tình Chủ Thần thưởng cho hắn 5 điểm, điểm càng nhiều, lực lượng linh hồn lại càng thêm mạnh mẽ, tích cóp đến mười vạn điểm là có thể rời không gian Chủ Thần trở lại thế giới hiện thực. Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ tin tưởng vào điều này, nhưng thiếu niên bất đồng, hắn rất thông minh, phi thường thông minh, hắn chỉ trải qua vài lần nhiệm vụ liền phát hiện, mấy cái gọi là điểm số này cũng không phải Chủ Thần thưởng cho mình, mà là lực lượng bản thân chậm rãi tích lũy trong mỗi một lần luân hồi.

Nói cách khác, Chủ Thần quăng hắn vào những không gian khác nhau, khiến hắn trải qua các loại đau khổ, tăng cường lực lượng linh hồn. Này làm cho hắn nhớ tới cổ trùng, heo, súc vật, tóm lại bất luận là cái gì, đều là giống loài nuôi béo đợi làm thịt. Hắn tin tưởng đến khi mình tích lũy đến mười vạn điểm, tương lai nhất định không tốt đẹp, cho nên hắn nhất định phải tự cứu.

Về phần cụ thể nên làm cái gì, trước mắt vẫn còn đang tìm kiếm, hệ thống trên cổ tay là một cái gông xiềng, đồng thời cũng là mấu chốt đột phá Chủ Thần ràng buộc. Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, hệ thống đều sẽ mang hắn về không gian Chủ Thần, hơn nữa tiến hành kết nối với Chủ Thần, lấy tư liệu nhiệm vụ kế tiếp. Thiếu niên thừa dịp hệ thống đưa tinh thần vào Chủ Thần, cũng đưa một sợi tinh thần của mình dung hợp vào.

Hiện tại, tuy rằng linh hồn hắn hoàn toàn bị hệ thống khống chế, nhưng dựa vào một tia tinh thần lực kia, hắn cũng có thể cảm giác đến trạng huống bên trong hệ thống. Chờ hắn thăm dò được phương thức hoạt động của nó, hack nó chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Ấn vài cái nút đều không dùng được, có thể thấy được hệ thống thật sự chết máy, đây là tình huống cực kỳ hiếm thấy. Phải biết mỗi một hệ thống vận chuyển đều trực tiếp được Chủ Thần khống chế, hệ thống chết cũng có nghĩa Chủ Thần bên kia xảy ra vấn đề. Rốt cuộc là vị đại thần phương nào, thế nhưng có thể phá hư đầu não hệ thống Chủ Thần? Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên!

Trong khi thiếu niên âm thầm ngưỡng mộ vị đại thần không biết tên kia, cũng không biết người tiêu diệt Chủ Thần lại chính là mình trong tương lai. Mà vận mệnh của hắn, từ giờ khắc này cũng phát sinh thay đổi.

Còn không kịp hoan hỉ nhảy nhót, mặt đồng hồ “Chi lạp chi lạp” vang hai tiếng, lại khởi động lần nữa. Đôi mắt sáng ngời của thiếu niên nhanh chóng ảm đạm, hung hăng vung cổ tay. May mà trừng phạt trước đó đã hủy bỏ, giúp hắn tránh tra tấn dài đến mấy tiếng.

Xe kéo “Đột đột đột” chạy đến đầu thôn, lại đi tiếp là con đường nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người qua, thanh niên dừng xe lại, vỗ vỗ thiếu niên mặt xám mày tro, cười nói:“Được rồi, mau về nhà đi.”

“Ai, em về đây, anh đi đường chạy chậm một chút.” Thiếu niên nhảy xuống xe, miệng toe toét, lộ ra một hàm răng trắng tuyết.

Nam nhân gật đầu đáp ứng, lưu loát quay đầu lái xe đi, bánh xe cuộn lên rất nhiều cát vàng, bị gió cuốn táp lên khuôn mặt thiếu niên bẩn hề hề, khiến hắn liên tục đánh mấy cái hắt xì.

“Phi, hôm nay ăn nhiều cát như vậy, no rồi, trở về không cần ăn cơm.” Thiếu niên phun ra cát bụi đầy miệng, bước thấp bước cao chậm rãi đi về nhà.

Nói là nhà cũng không hẳn, bất quá một cái lò gạch thêm một cái bếp mà thôi, chỉ có một mình thiếu niên ở. Thiếu niên vốn tên Chu Doãn Thịnh, khối thân thể này gọi Hoàng Di, là nhi đồng trong thôn. Lúc thân thể này sáu tuổi, Chu Doãn Thịnh bị hệ thống truyền tống đến thế giới này, lấy thân phận Hoàng Di sống mười năm. Trong mười năm qua phát sinh rất nhiều chuyện, đầu tiên là cha mẹ nguyên thân bị tai nạn xe cộ chết, sau đó ông bà nội chịu không nổi đả kích cũng đi. Hai năm trước, ông bà ngoại phụ trách nuôi nấng nguyên thân trước sau qua đời, để lại lò gạch này cho cháu ngoại cư trụ.

Nguyên thân còn có hai ông cậu một bà cô, tranh nhau cướp quyền nuôi nấng hắn, nhưng Chu Doãn Thịnh đều không đồng ý. Sớm không nuôi muộn không nuôi, sau khi người đụng chết cha mẹ nguyên thân đưa tới bảy mươi ngàn thì người người đều muốn nuôi, vì cái gì không cần nói cũng hiểu. Chu Doãn Thịnh không phải bánh bao mềm chờ cẩu đến ngoặm, cất sổ tiết kiệm vào túi liền chuẩn bị rời Tiểu Liễu thôn, nhưng đến cùng vẫn bị hệ thống ngăn cản trở về.

Đẩy ra cửa gỗ lắc lư, ngồi trên hố đất lạnh băng, hắn buông mi trầm tư: Hệ thống không cho mình rời Tiểu Liễu thôn, xem ra nơi này có kịch tình muốn đi, nhưng rốt cuộc là cái gì đâu? Chẳng lẽ đứa con vận mệnh của thế giới này ở ngay Tiểu Liễu thôn, chờ mình đi chèn ép hãm hại?

Chu Doãn Thịnh lau mặt, cảm giác phỏng đoán này rất vớ vẩn. Tiểu Liễu thôn có kết cấu nhân khẩu rất đơn giản, trừ người già chính là trẻ em, thanh niên trai tráng tất cả đều đi vùng khác làm công. Không phải hắn tự cho mình rất cao, trong số những hài tử trong thôn, hắn là ưu tú nhất, những người còn lại không có năng lực lao ra Tiểu Liễu thôn, xông về phía thế giới, cuối cùng đứng trên đỉnh cao.

Lại nói rộng ra, Chu Doãn Thịnh cũng không cho rằng hắn kém hơn mấy cái gọi là “đứa con vận mệnh” kia mảy may. Nếu không phải hệ thống nhân vật phản diện bao giờ cũng tuyên bố mấy nhiệm vụ não tàn trí chướng bắt hắn làm, đổi cách khiến nhân vật chính kiếm thành tựu, hắn làm sao sẽ lăn lộn thảm như vậy. Phải biết hắn tại thế giới hiện thực cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, trong thế giới ảo càng là ngồi trên ngai vàng.

Từng huy hoàng không thể tưởng, nghĩ đến liền hận đến mức ngứa răng, Chu Doãn Thịnh xoa xoa quai hàm, nhảy xuống kháng đi phòng bếp tìm đồ ăn. Trong nồi cái gì cũng không có, trong cái tủ nát đến sắp rụng rời ngược lại còn có nửa bao bột mì cùng một túi cải thảo, có thể làm một chén mì canh suông uống.

Chu Doãn Thịnh rửa sạch hai tay, đổ bột mì vào thau trộn với nước, xong đặt ở một bên,“Tháp tháp tháp” cắt cải thảo. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, như là có rất nhiều người đang đến gần.

“Di Tử, người trong thành phố đến tìm mày, mạu ra đây!” Một âm thanh sắc nhọn vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bếp bị đẩy ra, một đám người hộc hộc xông tới, kéo Chu Doãn Thịnh đang cắt rau đến nhà chính.

“Ai tới? Cháu không có thân thích nào trên thành phố……” Lời còn lại bị kẹt trong cổ họng, dù có thế nào cũng phun không ra. Chu Doãn Thịnh phải thật tình thừa nhận, mình bị dọa. Trong cái lò gạch rách nát không chịu nổi, tràn đầy tro bụi của mình, thế nhưng đứng một nam tử cao ngất mặc tây trang màu xám bạc.

Nam tử rất trẻ tuổi, ước chừng 25-26, cao chừng một 188cm, chỉ cần hơi nhón chân là có thể đụng đến nóc nhà. Nghe được động tĩnh, y nghiêng người nhìn qua, một đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy u buồn cùng lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ đến cực điểm tựa như một chùm sáng len vào trong mắt Chu Doãn Thịnh, khiến hắn bỗng nhiên minh bạch cái gì gọi cả phòng sáng ngời, cái gì gọi là đẹp như quan ngọc.

Hắn sững sờ đương trường, không tự chủ được giấu hai tay dính đầy bột mì ra sau lưng. Hắn thích nam nhân, mà người trước mắt này, vừa vặn là loại hình hắn thích nhất, cao quý ưu nhã, khí chất độc đáo, giống như ánh trăng nhu hòa, lại giống gió nhẹ phất qua, nhưng hai mắt hờ hững lại ám tàng băng tuyết lãnh ngạo.

Lúc nãy ngồi xe kéo hứng gió lạnh, thế cho nên mũi cứ nghẹt nghẹt, lúc này lại chảy xuống một chuỗi nước mũi, Chu Doãn Thịnh một mặt ở trong lòng like cho mỹ nam tử, một mặt thói quen đưa tay lau mũi, thấy ánh mắt đối phương từ đạm mạc biến thành chán ghét, trái tim hơi hơi co rụt lại. Vô luận người nọ là tới làm gì, cũng không có hảo cảm với hắn, xem ra hẳn là nhân vật trong kịch tình.

Thân là một nhân vật phản diện, cùng đại đa số nhân vật trong kịch tình đều là quan hệ đối địch, điểm nhận tri ấy Chu Doãn Thịnh vẫn phải có. Hắn lập tức điều chỉnh tốt tâm tính, nhếch môi, hàm hậu cười với nam nhân.

Nam nhân dời tầm mắt, thản nhiên mở miệng: “Dẫn hắn đi.”

“Vâng, Tiết tiên sinh.” Người đàn ông trung niên đi theo y gật đầu đồng ý, cười ha hả tiến lên giải thích tình huống.

Chu Doãn Thịnh thế mới biết, bộ thân thể này của mình còn có một muội muội song sinh, bởi thân thể suy yếu nuôi không nổi, bị cha mẹ đưa cho một gia đình có điều kiện chiếu cố. Đôi vợ chồng nọ chính là cha mẹ của tuấn mỹ nam tử này. Hiện tại muội muội trưởng thành, trong lúc vô ý phát hiện thân thế chính mình, liền khóc cầu cha mẹ nuôi đón ca ca sinh đôi về làm bạn. Hai vợ chồng không đành lòng cự tuyệt, liền bảo con trai lớn đến tìm người, vì thế tuấn mỹ nam tử mới xuất hiện trong cái lò gạch rách nát của Chu Doãn Thịnh.

Chu Doãn Thịnh bày ra biểu tình khiếp sợ, kỳ thật ở trong lòng suy đoán tuấn mỹ nam tử bỗng nhiên xuất hiện cùng muội muội mà y nói rốt cuộc là thân phận gì. Có 70% là đứa con số phận, còn có 30% là nam phụ nữ phụ quan trọng, pháo hôi là 0%, bởi vì diện mạo nam nhân rất hoàn mỹ, vừa nhìn là biết không giống pháo hôi.

Đúng vào lúc này, hệ thống phát ra một tiếng “Đinh” giòn vang, nhiệm vụ đến: “Mời túc chủ theo hai người rời đi Tiểu Liễu thôn.”

Rốt cuộc phó bản mới xuất hiện, Chu Doãn Thịnh cả người thoải mái. Hắn ra vẻ kinh hỉ hỏi rất nhiều vấn đề, như là muội muội khỏe không? Đang ở nơi nào? Đi bao lâu, vân vân….

Tuấn mỹ nam tử có chút cao ngạo, vẫn trầm mặc không nói, còn có chút khiết phích, thủy chung mang một đôi bao tay trắng tinh, không chịu đụng đến bất cứ thứ gì trong phòng. Thấy trợ lý còn đang kiên nhẫn trả lời câu hỏi của thiếu niên, y trầm giọng nói: “Đi trước đi, có lời gì trên đường lại nói.”

“Vâng, Tiết tiên sinh.” Trợ lý vội vàng đáp ứng, cũng không trưng cầu ý kiến thiếu niên, há mồm liền bảo hắn cầm theo giấy chứng nhận cùng hành lý. Trong mắt bọn họ, Tiểu Liễu thôn nghèo nàn không chịu nổi, có thể rời khỏi nơi này đến thành phố lớn sống, ai có thể ngăn cản được dụ hoặc bậc này?

Chu Doãn Thịnh thật đúng là ngăn cản không được, hắn quen với sinh hoạt sung túc, ở lại Tiểu Liễu thôn khốn thủ mười năm đã đến cực hạn. Hơn nữa nguyên thân cha mẹ chết đến oan uổng, người gây tai nạn dùng mấy đồng tiền đưa cho ông bà nội của nguyên thân, ký hiệp nghĩ giải quyết riêng, lại không thể mua được hắn. Cha mẹ nguyên thân ở bên ngoài vất vả công tác nhiều năm như vậy, kiếm được tiền bản thân không giữ lại bao nhiêu, phần lớn đều gửi về cho Chu Doãn Thịnh đi học, hắn không thể nhận ân mà không báo.

Tuấn mỹ nam tử đến từ đế đô, mà cha mẹ nguyên thân cũng là làm công tại đế đô rồi bị đụng chết, lần này đi vừa lúc có thể điều tra rõ chân tướng. Trong lòng hạ quyết tâm, Chu Doãn Thịnh cũng không chậm trễ, lập tức thu thập mấy bộ quần áo cùng giấy chứng nhận, theo hai người rời đi.

Thẳng đến đầu thôn, một chiếc màu đen SUV đậu ven đường, bị một đám lão nhân tiểu hài tử vây quanh xem hiếm lạ, trong miệng phát ra tiếng tặc lưỡi tán thưởng. Dù cho chưa thấy qua việc đời, bọn họ cũng có thể từ thân xe cự đại cùng kim loại sáng bóng phán đoán ra nó giá trị xa xỉ.

Yêu, Range Rover cao cấp bản giới hạn số lượng, giá khởi điểm ba trăm vạn, mỹ nam tử gia cảnh không sai nha. Chu Doãn Thịnh cũng không phải quê mùa chưa thấy qua việc đời, liếc nhìn liền nhìn ra nhãn hiệu ô tô, đã có đại khái lý giải về gia đình mình sắp đến. Không nói hào môn cự tộc, hẳn cũng là rất có tiền, khó trách như vậy chú ý.

Hắn làm bộ như những hài tử khác vậy, lại hưng phấn lại hiếu kỳ vây quanh xe, chọc trợ lý tiên sinh ha ha thẳng cười. Tuấn mỹ nam tử tuy rằng làm người lạnh lùng, tính cách cao ngạo, nhưng hàm dưỡng nên có một chút cũng không thiếu, chờ hắn xem đủ mới kéo cửa xe ra, thản nhiên mở miệng: “Đi thôi.”

“Ai.” Chu Doãn Thịnh đáp ứng một tiếng, gian nan trèo lên xe. Bởi suy dinh dưỡng, khối thân thể này phát dục phi thường chậm chạp, đều đã mười sáu tuổi mới 1m6 mấy, dáng người cũng cực gầy, phảng phất gió thổi qua liền gục, trên mặt càng có hai gò má đỏ cao nguyên, bộ dáng rất xấu.

Trợ lý tiên sinh thấy hắn hì hục bò nửa ngày mới lấy tư thế nửa lăn nửa bò ngồi phịch ở hàng ghế sau, nơi này sờ sờ chỗ đó xem xem, đầy mặt ngạc nhiên, nhịn không được lại cười ra, trong mắt không tự giác toát ra vài phần khinh thường.

Tuấn mỹ nam tử vẫn như cũ, không có biểu tình gì, lệnh hắn nhanh chóng lái xe. Tiểu Liễu thôn dần dần khuất xa, Chu Doãn Thịnh ghé vào trên cửa kính xe, nhìn cậu cùng cô đuổi theo xe đi thật xa, vừa chạy vừa kêu: “Di Tử, sổ tiết kiệm đâu? Mày đi lên thành phố hưởng phúc, không cần dùng tiền, để sổ tiết kiệm lại a! Mấy đứa em mày còn muốn đi học đâu!”

Học cái rắm, qua năm mới liền cho bọn nó đi duyên hải làm công, đốc công đều liên hệ hết rồi, tưởng ta không biết sao. Chu Doãn Thịnh trong lòng rõ ràng, lại không nói toạc, liên tiếp phất tay với cô cậu, cười đến đầy mặt thuần lương hàm hậu.

Mấy tiếng sau xe lái vào tỉnh thành, lại từ tỉnh thành lên phi cơ, một ngày một đêm lặn lội đường xa sau rốt cuộc tới đế đô. Toàn bộ hành trình tuấn mỹ nam tử đều không nói chuyện, Chu Doãn Thịnh muốn cùng y trao đổi trao đổi, thuận tiện tìm hiểu chi tiết, đề tài đều bị trợ lý tiên sinh chuyển hướng. Hắn hiển nhiên không muốn thiếu niên quấy rầy tuấn mỹ nam tử.

Xem ra ta không được hoan nghênh a, kia vì sao lại phải từ xa vạn dặm mang ta về? Chu Doãn Thịnh âm thầm suy nghĩ, dĩ nhiên minh bạch trên người mình nhất định có thứ gì đó mà bọn họ muốn. Tách ra từ nhỏ, mười mấy năm không gặp, anh em như vậy, cho dù là sinh đôi, lại có thể có cảm tình gì? Vừa nghe nói mình tồn tại liền khóc hô đòi đón về, lại không hề nhắc đến cha mẹ đã chết một chữ, tình huống này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.

Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh càng để tâm đề phòng gia đình này lên đến đỉnh, sau một giây lại xì hơi. Lại đề phòng thì thế nào chứ? Có hệ thống nhân vật phản diện, mặc kệ phía trước là núi đao vẫn là biển lửa, hắn đều phải xông vào, hơn nữa không có một chút đường phản kháng.

Nhìn dãy đèn ne-on ngoài cửa sổ xe không ngừng lui dần về phía sau, Chu Doãn Thịnh không dấu vết thở dài một hơi. Xe xuyên qua đô thị phồn hoa, tiến vào vùng ngoại thành đầy cây cối, chạy trên con đường núi uốn lượn, đến một sân gôn. Nhà của tuấn mỹ nam tọa lạc ở khu biệt thự cạnh sân bóng, phong cảnh như vậy, đoạn đường này, có tiền cũng mua không được.

Chu Doãn Thịnh không thể không đánh giá lại gia thế nam tử này lần nữa, không phải hào môn cũng là cự phú, muội muội sinh đôi quả nhiên là đứa con vận mệnh thế giới này, sinh ra tại sơn thôn nhỏ hoang vu kia, còn bị gia đình hiển hách như vậy tìm đến thu dưỡng, vận khí nghịch thiên. Bất quá vì giảm bớt phiền toái, rất nhiều người thích thu dưỡng trẻ con ở nơi xa xôi, thậm chí ra nước ngoài nhận con nuôi cũng có, điểm này không khó lý giải.

Xe vòng qua suối phun hoa viên, vững vàng dừng lại trước cổng lớn. Khi Chu Doãn Thịnh nhảy xuống xe, hệ thống hợp thời tuyên bố nhiệm vụ thứ hai ── dung nhập vào gia đình mới. Đổi một câu nói chính là xử lý tốt quan hệ với người nhà này, đạt được bọn họ đồng tình. Chu Doãn Thịnh lập tức lộ ra thần sắc bàng hoàng kinh hoảng, nhích từng bước một thẳng đến bên cạnh tuấn mỹ nam tử, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đeo bao tay trắng tinh.

Tuấn mỹ nam tử hiển nhiên không ngờ đến thiếu niên sẽ làm ra hành động này, lập tức vứt hắn ra, dùng ngữ khí băng lãnh chán ghét từng câu từng từ nói:“Không được phép chạm vào ta, đây là quy củ đầu tiên ngươi nhất định phải tuân theo.”

Nguyên lai còn muốn tuân thủ quy củ sao? Như vậy các ngươi rốt cuộc xem ta là cái gì? Con mèo hay con chó? Người làm trong nhà? Hay là công cụ để đạt thành mục đích nào đó? Chu Doãn Thịnh càng khắc sâu nhận tri về tương lai của mình. Hắn lui ra hai bước, cúi đầu, dùng tóc mái hơi dài che lấp biểu tình cũng băng lãnh ghét cay ghét đắng của mình.

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, trợ lý xách hành lý đi theo.

“Thiếu gia, hoan nghênh ngài trở về. Nước ấm đã chuẩn bị tốt, rửa mặt tắm xong liền có thể ăn cơm.” Một vị lão nhân dáng người cao ngất lão nhân, mái tóc hoa râm đi tới cửa đón chào, ngữ khí thập phần cung kính. Khi thẳng lưng, nhìn về phía Chu Doãn Thịnh, tầm mắt thật lâu dừng lại trên ***g ngực đơn bạc của hắn.

“Vị này chính là anh em song sinh của tiểu thư?”

“Đúng vậy, dẫn hắn trở về phòng thu thập một chút, quá bẩn.” Tuấn mỹ nam tử nhíu mày phân phó.

“Vâng, Hoàng tiên sinh, mời ngài đi theo ta.” Lão nhân giơ tay mời.

Chu Doãn Thịnh câu nệ gật đầu, nhanh chóng quét mắt nhìn phòng khách, không phát hiện thân ảnh cái gọi là muội muội sinh đôi. Khi xuống phi cơ, trợ lý đã gọi điện thoại thông tri người nhà này rằng mình đã đến, nếu bọn họ coi trọng mình, nhất định sẽ ngồi ở phòng khách đợi, hoặc tốt hơn, còn sẽ đứng ở cổng nghênh đón.

Thế nhưng không có, trừ tuấn mỹ nam nhân, chủ nhân nhà này đều chưa xuất hiện. Mà ánh mắt vị lão nhân quản gia này nhìn hắn rất cổ quái, không giống như là đang nhìn một người sống sờ sờ, càng như là đang nhìn một vật chết. Khi ánh mắt kia dừng lại trên ***g ngực hắn, cảm giác băng lãnh thấu xương đó kiến hắn lập tức lông tơ dựng ngược.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Chu Doãn Thịnh rất không thích trạng huống như nhảy vào cạm bẫy lại vô lực bò lên này. Nhưng có hệ thống nhân vật phản diện, hắn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, chỉ có thể mặc cho người xâm lược, sinh hoạt như vậy, lúc nào mới là đầu? Nghĩ đến nơi này, trong ***g ngực hắn cuồn cuộn ra một cỗ oán hận nồng đậm cùng không cam tâm, phía trên lại vẫn mang theo biểu tình cẩn thận dè chừng lại kinh sợ hèn mọn.

Quản gia dẫn hắn tới phòng khách tầng hai, nói: “Về sau ngươi liền ngụ ở nơi này, có cái gì cần cứ việc nói, ta là Phúc bá, quản gia của Tiết gia.”

“Tiết gia?” Chu Doãn Thịnh nhỏ giọng hỏi thăm, “Muội muội họ Tiết sao? Nàng gọi là gì? Hiện tại ở nơi nào?”

Quản gia tựa hồ không hài lòng hắn hỏi nhiều, lãnh đạm nói: “Chờ ngươi xử lý sạch sẽ là có thể nhìn thấy tiểu thư. Biết dùng thiết bị phòng tắm chứ? Không thì ta đến dạy ngươi.”

Chu Doãn Thịnh biết bọn họ tất nhiên đã điều tra mình rõ ràng thấu đáo, đỏ mặt lắc đầu. Tiểu Liễu thôn ngay cả nước máy cũng không có, một tháng tắm nước ấm ba lần đều là xa xỉ, làm sao có khả năng gặp qua thiết bị tắm rủa hiện đại hóa?

Trong mắt Phúc bá toát ra một tia khinh thường, đi vào phòng tắm, đem đủ loại thiết bị biểu thị cho hắn xem, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ thường phục, nói:“Phu nhân giúp ngươi chuẩn bị quần áo, mấy thứ ngươi mang đến đều không thể dùng, ta sẽ cho người vứt bỏ.”

Nói ném liền ném, ngươi có hiểu tôn trọng người khác là gì không? Mẹ, ngươi cho rằng mình là ai? Chu Doãn Thịnh trong lòng cáu giận, phía trên lại lộ ra biểu tình rụt rè, dường như vô cùng xấu hổ gật đầu.

Phúc bá rất hài lòng hắn nhẫn nhục chịu đựng, đóng cửa phòng lại nhanh chân rời đi.

Đợi tiếng bước chân đi xa, Chu Doãn Thịnh vén tóc mái qua, nhướn cao một bên lông mi, châm chọc cười. Cái lưng khom nháy mắt thẳng tắp, tất cả hèn mọn đều thối lui, nơi này lật lật, chỗ đó xem xem, lắc đầu nói: “Bố trí cứ như cái gác xép, xem ra chủ nhà này không muốn tiêu phí quá nhiều tâm tư trên người ta, cũng không chuẩn bị giữ khách lâu dài. Ta một hài tử nghèo mạt, có thể mang ưu việt gì cho bọn họ? Khoản tiền bồi thường kia sao?”

Nói tới đây, hắn liền cười nhạo một tiếng. Gia đình có thể bỏ vài triệu mua loại biệt thự xa hoa này, như thế nào sẽ coi trọng bảy mươi ngàn tiền tiền bồi thường? Dứt khoát vớ vẩn. Khẳng định còn có nguyên nhân sâu xa hơn. Hắn một bên trầm ngâm một bên lục tung, cuối cùng không tìm được thứ mình cần nhất — máy tính xách tay.

Tại thế giới hiện thực, hắn là hacker, hacker cấp cao nhất. Chỉ cần cho hắn một cái máy tính cùng một máy tiếp thu tín hiệu mạng, hắn liền có thể lên trời xuống đất, hô phong hoán vũ. Thế giới này tuy rằng khoa học kỹ thuật phát triển kém thời đại tinh tế hắn ở, nhưng máy tính sớm thông dụng. Nếu là thành tâm thu dưỡng một hài tử, khi giúp hắn chuẩn bị phòng sao có thể xem nhẹ loại phối trí cơ bản này chứ?

Cho nên nói Chu Doãn Thịnh liếc nhìn liền nhìn ra, gia đình này đón hắn trở về tất nhiên không phải đối xử tử tế với hắn, mà là có ý đồ khác. Nếu có một cái máy tính, hắn liền có thể lên mạng, căn cứ địa chỉ hiện tại cùng một cái họ “Tiết”, tra rõ triệt để từng chi tiết gia đình này.

“Thôi, tra được lại có gì hữu dụng, dù sao đều phải vội vàng lên chịu chết. Lạc thú duy nhất khi sống ở nơi này đại khái chính là có thể thường thường khiến đứa con vận mệnh tức khó thở.” Chu Doãn Thịnh tự giễu cười, buông tay điều tra, đi vào phòng tắm ngâm nước nóng.

Sống ở chốn đất vàng tung bay mờ mịt mười năm, ăn đủ bột bắp thô ráp, ngủ đủ trên hố đất cứng rắn, cuối cùng có thể ở lại trong biệt thự kim bích huy hoàng thế này một đoạn thời gian, coi như là đủ. Tâm trí hắn phi thường kiên nghị, dù cho lưu lạc đến tình cảnh mặc người xâm lược, cũng chưa bao giờ chịu thua. Hắn vẫn đang nghĩ biện pháp tránh thoát hệ thống khống chế, lần này không được liền lần sau, lần sau không được thì lần sau nữa, hắn tin tưởng một ngày nào đó, mình có thể đem cái gọi là Chủ Thần đạp ở dưới chân.

Nói vậy Chủ Thần cũng biết, biệt hiệu của hắn ở thế giới ảo là Deieide — Thí Thần Giả, người giết chết thần minh. Rốt cuộc ai mới thật sự là người thắng trong trò chơi này, còn chưa thể kết luận. Đặt cái khăn tay ướt lên mặt, hắn trầm trầm cười ra tiếng.

Một giờ sau, quản gia tiến đến gõ cửa, trên mặt mang theo vẻ bất mãn, có lẽ là cảm thấy hắn một người khách nhân, tắm rửa thế nhưng còn lâu hơn thiếu gia có chứng khiết phích nghiêm trọng, khiến phu nhân, thiếu gia, tiểu thư ngồi ở phòng khách chờ, thật sự là không biết tốt xấu.

“Phúc bá, này bộ quần áo hình như là nữ hài tử mặc.” Chu Doãn Thịnh kéo ra cửa phòng, kéo kéo thường phục màu trắng trên người. Đừng tưởng rằng hắn đến từ vùng nông thôn xa xôi là có thể lừa gạt. Cái quần quá mức bó sát này, áo bóp eo, còn mấy họa tiết hoa hoa hòe hòe trên tay áo cổ áo, chỉ có nữ hài tử mới mặc như vậy.

Phúc bá sắc mặt không thay đổi, có lẽ là cảm giác hắn bởi vì quần áo quá nữ khí mới thật lâu không dám đi ra ngoài, cảm xúc bất mãn hơi giảm, nghiêm trang giải thích:“Đây là loại y phục nam nữ đều có thể mặc, ngươi cùng tiểu thư là anh em sinh đôi, phu nhân nói mặc loại quần áo này mới có vẻ thân mật. Hiện tại lưu hành thời trang uni***, mọi người đều mặc như vậy, không cần để ý.”

“Phải không?” Chu Doãn Thịnh bán tín bán nghi, kéo vạt áo, theo đuôi Phúc bá xuống lầu.

Tuấn mỹ nam tử sớm chờ trong phòng khách. Y vô luận là đứng, ngồi, hay là đi lại, eo lưng bao giờ cũng duỗi được rất thẳng, hai tay giao điệp, tự nhiên đặt trên đầu gối, dáng vẻ cùng dung mạo hoàn mỹ như một pho tượng. Nghe được tiếng bước chân, y nâng mắt nhìn qua, đôi mắt tối đen bình tĩnh vô ba, không buồn không vui.

Một thiếu nữ hoa quý ngồi ở bên cạnh y, hai tay gắt gao kéo cánh tay y. Như kỳ tích, y lại quên chính mình khiết phích, đối với thiếu nữ bao dung có thêm, phi thường sủng nịch.

Vị này đại khái chính là muội muội sinh đôi của ta? Chu Doãn Thịnh nghiền ngẫm phỏng đoán, tầm mắt chuyển chuyển trên khuôn mặt tú mỹ của đối phương. Rõ ràng là song sinh khác trứng, diện mạo hai người lại giống đến bảy tám phần, duy độc mi mắt thoáng có bất đồng. Lông mày thiếu nữ tinh tế cong cong thập phần tinh xảo, ánh mắt hơi xếch, có chút nội liễm. Lông mày thiếu niên là mày kiếm bay xéo nhập tấn, một đôi mắt đào hoa ba quang liễm diễm, khiến người mê hoặc, cho dù có thu liễm như thế nào, cũng vô pháp che giấu nó sáng rọi.

Nhưng mà hai gò má đỏ bừng cùng làn da thô ráp vàng như nến khiến dung mạo thiếu niên vốn nên tinh xảo hoàn mỹ nháy mắt thất sắc không ít, lại thêm tư thái câu nệ nhát gan, càng trở nên có vẻ không hợp nhau.

Thiếu nữ lăng lăng nhìn hắn một lát, tuy rằng cực lực che giấu, nhưng biểu tình hưng phấn cũng biến mất không ít, trong mắt còn ẩn ẩn toát ra kinh hãi cùng ghét cay ghét đắng. Khi nghe nói anh em sinh đôi đến nhà, nàng nguyên bản phi thường chờ mong, nhưng mà ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu niên, không biết vì sao, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, rất kinh hoàng, càng có hận ý ngập trời vội vàng ùa lên trong lòng, khiến nàng thiếu chút nữa thất thố.

Nàng dùng lực kéo ca ca, giống người chết đuối kéo lấy khúc gỗ giữa dòng. Một ý niệm tự dưng hiện lên trong đầu, nói cho nàng người này có khả năng cướp đi tất cả của nàng, người nhà, người yêu, bạn bè, thậm chí sinh mệnh.

Đuổi hắn đi! Mau đuổi hắn đi! Trong lòng nàng điên cuồng hò hét, nhưng cũng biết cảm xúc này tới quá mức quỷ dị, đến cùng vẫn kiềm chế lại. Nàng cho rằng chính mình che giấu rất khá, nhưng tuấn mỹ nam tử sớm nhận thấy được nàng bất an, vươn tay ôm lấy bả vai nàng nhẹ nhàng vỗ về.

Chu Doãn Thịnh càng là liếc nhìn liền xem thấu nàng đề phòng cùng căm hận mình, trong lòng âm thầm cân nhắc.

Trong phòng khách nhất thời tẻ ngắt, đúng vào lúc này, một nữ trung niên mặc hoa phục từ cầu thang xoay tròn chậm rãi đi xuống, ôn nhu hỏi: “Đây chính là anh em song sinh của Tịnh Y? Bộ dạng rất giống.”

“Chào dì, cháu là Hoàng Di.” Chu Doãn Thịnh rụt rè chào hỏi.

“Ngồi đi.” Nữ nhân đi vào phòng khách, hôn hôn gò má thiếu nữ, lại muốn đi hôn nam tử, bị đối phương tránh được, chỉ đành tiếc nuối nhún vai, sau đó tiếp đón quản gia đưa trà lên.

“Ta là Tiết Lý Đan Ny, nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cháu có thể gọi ta là Tiết di. Đây là Tiết Tịnh Y, xem diện mạo liền biết là chị em sinh đôi của cháu. Đúng rồi, hai người ai sinh ra trước?” Nữ nhân tự mình châm trà cho thiếu niên, hành động nhìn như nhiệt tình bên trong lại ám tàng rất nhiều không để tâm. Nàng được giáo dưỡng khiến nàng bất luận đối mặt người nào, bất luận trong lòng không thèm để ý như thế nào, đều sẽ không thất lễ.

“Cháu cũng không biết, thế nhưng cháu rất muốn có em gái, cháu nhất định sẽ chiếu cố thật tốt nàng.” Chu Doãn Thịnh dùng lực nghẹn mặt đỏ, suy diễn vo cùng nhuần nhuyễn hình tượng một thiếu niên cô độc khát vọng thân nhân.

“Được rồi, cháu là anh trai, Tịnh Y là em gái.” Nữ nhân che miệng bật cười, chỉ tuấn mỹ nam tử tiếp tục giới thiệu, “Đây là Tiết Tử Hiên, con trai ta, cháu có thể gọi hắn là ‘ca ca’. Chúng ta nghe nói cháu đã không còn người thân, cho nên tính toán thu dưỡng cháu. Lưu lại làm bạn với Tịnh Y được chứ? Nó vẫn rất nhớ cháu.”

Chu Doãn Thịnh cúi đầu, thật lâu sau không nói. Tiểu Liễu thôn thiếu nước, không có cách nào thường xuyên tắm rửa, càng không có thợ cắt tóc xử lý dung nhan. Ai cảm thấy tóc dài vướng bận, dùng kéo tùy tiện cắt xén cũng được, cho nên tóc của hắn chẳng những tung ta lung tung, còn không dài không ngắn, lúc này nghiêm kín phủ trên mặt, nhìn không thấy biểu tình.

Nữ nhân đang chuẩn bị ngồi vào bên cạnh hắn, hạ mình khuyên bảo, đã thấy hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đỏ bừng, tràn đầy nước mắt.

“Cám ơn Tiết di. Cháu… cháu cho rằng cháu đã không còn người thân, cháu cho rằng sau này chỉ còn lại có một mình mình. Hiện tại bỗng nhiên có muội muội, có nhà, cháu rất là vui. Cám ơn các vị, các vị là người tốt……” Hắn lời mang nghẹn ngào, khó có thể tiếp tục, vì thế lại cúi đầu, dùng đó để che giấu chính mình thất thố.

Tiết Lý Đan Ny sớm đoán được thiếu niên phản ứng ra sao, cũng lười lãng phí cảm tình đi an ủi, đưa một ánh mắt cho quản gia. Quản gia khom người tiến lên, mang thiếu niên trở về phòng rửa mặt.

Tiết Tịnh Y cùng Tiết Tử Hiên từ đầu đến cuối chưa nói qua một câu cùng loại với hoan nghênh, người trước nội tâm giãy dụa, người sau thờ ơ lạnh nhạt. Đợi thiếu niên ly khai, Tiết Tịnh Y mới chua xót nói: “Mẹ, con không nghĩ tới anh em song sinh của mình là như vậy. Còn còn chưa chuẩn bị tốt để cùng hắn nhận nhau. Mười mấy năm qua, con vẫn cho rằng mình là con ruột của ba mẹ. Mẹ, con thật là khó chịu, rất sợ hãi.” Cho nên các ngươi có thể đưa hắn đi đi không? Nhưng những lời cuối cùng này, cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống, nàng không muốn khiến ba mẹ nuôi cùng anh hai cho rằng nàng là người không để ý tình thân.

“Tịnh Y, chúng ta đón nó trở về là vì tốt cho con, con ngàn vạn đừng miên man suy nghĩ. Mặc kệ con có phải do mẹ sinh ra hay không, con đều là ta con gái mẹ thương yêu nhất, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Mẹ yêu con.” Tiết Lý Đan Ny vội vàng ôm nữ nhi vào lòng vỗ về.

Liền là Tiết Tử Hiên lạnh lùng đến không có một tia nhân khí Tiết Tử Hiên, lúc này cũng toát ra biểu tình thương tiếc. Y sờ sờ mái tóc bóng mượt của muội muội, vô thanh an ủi.

Chu Doãn Thịnh gù lưng trở lại phòng, đóng cửa toilet, khi ngẩng đầu lên, trên mặt nào còn có nửa điểm cảm động thâm tình kích động, chỉ còn dư lại băng lãnh trào phúng. Đến nay nhìn thấy mọi người, không có một ai thật lòng hoan nghênh hắn đến. Tiết Lý Đan Ny ước chừng cho rằng hắn là quê mùa, ánh mắt tính toán nửa điểm cũng không thèm che giấu. Mà muội muội sinh đôi Tiết Tịnh Y kia, càng là căm hận hắn không rõ lý do. Ngược lại là Tiết Tử Hiên không lạnh không nóng không xa không gần, thái độ như không có gì kia càng khiến hắn khó chịu.

Coi ta là cái gì chứ? Đứa ngốc? Nhiều mờ ám như vậy giấu đều không nguyện ý giấu? Hắn vóc lên nhất vóc nước lạnh hắt lên mặt, không chút để ý nhớ lại mỗi một chi tiết màn gặp mặt kia.

Quên nói, hắn chẳng những chỉ số thông minh siêu cao, càng có được năng lực đã gặp qua là không quên được, chỉ cần nhắm mắt lại, hết thảy những gì vừa mới phát sinh trong phòng khách đều sẽ rõ ràng hiện lên trong đầu, sẽ không sót mất chẳng sợ một chút vụn vặt không đáng kể. Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tử Hiên bỏ qua không đề cập tới, Tiết Tịnh Y ngược lại là có điểm cổ quái, môi nàng trắng bệch, móng tay phiếm tím, hô hấp ngắn ngủi, nhìn qua thập phần suy yếu. Một cô gái trẻ tuổi cùng quản gia đứng ngoài cửa phòng khách, tùy thời chú ý tình huống của nàng, như là rất không yên lòng. Trên kệ gỗ cách đó không xa có một thùng thuốc, tùy tay liền có thể lấy đến.

Bởi vậy có thể thấy được, thân thể của nàng nhất định xảy ra vấn đề gì, bệnh bạch cầu? Bệnh tim? Hoặc là cái khác? Này vừa lúc giải thích vì sao Tiết gia sốt ruột vội vàng đưa hắn đến đế đô. Trên người hắn quả nhiên có thứ gì đó mà bọn họ cần, càng xác thực mà nói, là khí quan.

Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh lạnh lùng cười ra tiếng. Gặp nhiều âm mưu đấu đá, ngươi lừa ta gạt, hắn đã quen dùng góc độ hiểm ác nhất đến suy đoán tâm tư người ngoài. Mà sự thật chứng minh, hắn luôn luôn đúng.

Huống chi hắn hiện tại thân mang một hệ thống nhân vật phản diện, hệ số nguy hiểm tăng trưởng gấp bội, cho dù phiền toái không đến tìm hắn, chính hắn cũng muốn chủ động đưa đầu vào, vì muội muội sinh đôi cung cấp khí quan loại chuyện này tuy rằng cẩu huyết, nhưng tỷ lệ phát sinh cao tới 70-80%.

Vấn đề hiện giờ là, bọn họ cần hắn cung cấp cái gì? Cốt tủy? Thận? Gan? Hay là trái tim? Mấy thứ trước thì dễ nói, cái cuối cùng kia, thế nhưng là một cái mạng của hắn đấy. Chu Doãn Thịnh sắc mặt tối đen, ánh mắt ngưng trọng, dĩ nhiên rõ ràng chính mình rốt cuộc thân ở Tu La trường như thế nào.

Hắn buông mi nhìn chằm chằm trí não trên cổ tay, thật muốn hủy diệt thứ này, mọi người xong hết mọi chuyện. Trên trí não hiện lên một hàng chữ, đó là nhiệm vụ trước đó tuyên bố, chỉ cần hắn vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy. Nó đang nhắc nhở hắn, đừng nghĩ tới trốn tránh, bằng không kết cục duy nhất chính là bị gạt bỏ, thân thể linh hồn đều tan biến.

Một ngày nào đó, ta muốn khiến Chủ Thần tự mình thể hội tư vị bị gạt bỏ. Hắn nheo mắt cười lạnh, kéo khăn mặt trên giá xuống lau mặt, chậm rãi đi ra cửa phòng.

Quản gia thấy hắn xử lý sạch sẽ, gật đầu nói: “Đi xuống đi, mọi người đều đang đợi ngươi dùng cơm, tiên sinh cũng trở lại. Có một điểm cần nhắc nhở ngươi, thiếu gia có tính khiết phích phi thường nghiêm trọng, cho nên ngươi tốt nhất chú ý bản thân, quần áo đã mặc hôm nay, ngày mai không thể mặc lại. Quan trọng nhất là, không được tùy tiện đụng chạm thiếu gia, hắn chịu không nổi.”

“Nhưng mà muội muội kéo hắn, hắn một chút phản ứng cũng không có.” Chu Doãn Thịnh ủy khuất mở miệng.

“Ngươi và tiểu thư không giống nhau.” Nhưng nơi nào không giống nhau, Phúc bá lại chưa nói. Hắn không có kiên nhẫn ứng phó một người sắp chết, lại càng sẽ không bố thí tâm đồng tình dư thừa.

Đúng, ta là bùn trên mặt đất, Tiết Tịnh Y là mây trên trời. Mây vốn luôn thuần khiết mĩ lệ, không thể làm bẩn, bùn đất lại có thể tùy tiện để người giẫm lên. Nếu ta có thể phản kháng, nhất định có một ngày, ta sẽ khiến các ngươi cũng nếm thử tư vị bị người tùy ý giẫm lên. Chu Doãn Thịnh cúi đầu, dùng tóc dài che khuất sát khí trong mắt.

Quản gia đưa hắn đến nhà ăn, một trung niên nam nhân danh diện mạo phúc hậu đã ngồi ở trên chủ vị, hiển nhiên là gia chủ Tiết gia. Hắn vừa trở về, áo vest vắt trên lưng ghế, áo sơmi xắn tay lên nửa đoạn, tóc thoáng hỗn độn, hòa ái tươi cười cùng cử chỉ không câu nệ tiểu tiết hoàn toàn bất đồng với ba người Tiết gia cao ngạo bản khắc còn lại, rất có thể giành được hảo cảm với người ngoài.

“Đây chính là Tiểu Di đi? Thật là giống Tịnh Y. Cách xa như vậy, tên gọi cũng đồng âm với nhau, quả nhiên là duyên phận a. Đến đến đến, mau ngồi xuống. Ta là Tiết Thụy, cha nuôi của Tịnh Y, về sau cháu cứ gọi ta là Tiết thúc thúc. Đừng câu nệ, cứ xem nơi này là nhà của mình, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, xem cháu gầy thế này, sau này nhất định phải bồi bổ bồi bổ.” Hắn vừa nói vừa kéo thiếu niên ngồi xuống bên cạnh mình, liên tiếp gắp đồ ăn vào bát của hắn, thái độ nhiệt tình sang sảng làm người ta có chút hưởng thụ.

Nếu nói ba người Tiết gia khác là Thiên Sơn tuyết liên cao không thể với tới, Tiết Thụy này lại là gặp người liền cười như phật Di Lặc, thập phần có lực tương tác. Bị người tính toán còn phải nhận người ta ghẻ lạnh, tóm lại trong lòng Chu Doãn Thịnh vẫn tức tối, nhìn thấy Tiết Thụy mới xem như tâm lý cân bằng.

Hắn ngại ngùng cười cười, rất nhanh liền Tiết Thụy thúc thúc dài thúc thúc ngắn gọi gọi, sau đó vùi đầu từng ngụm từng ngụm ăn cơm.