Tiết Tử Hiên

Chương 15: Hao tổn không chết ngươi (2)



Phúc bá cầm lệ chầm chập đi ra cửa phòng, Tiểu Vương, Tiểu Chu cùng Tiểu Đặng tiến lên đi giúp cầm hành lý. Tiết Tịnh Y ngồi trên sô pha ngẩn ra nhìn, đầy mặt mờ mịt vô thố, phảng phất còn chưa rõ ràng tình huống.

Khi Phúc bá đi tới cửa, nghẹn ngào dặn dò nàng bảo trọng thân thể, nàng mới giống như điện giật nhảy dựng lên, giọng bén nhọn la hét: “Phúc bá thật sự muốn đi sao?” Nàng nguyên tưởng rằng đó là ca ca giận mà nói thế, Phúc bá không phải hạ nhân mà là người nhà của bọn họ, người nhà đã chăm sóc cả nhà từ nhỏ đến lớn a!

Nhưng mà cái gọi là chăm sóc, cũng chỉ là chăm sóc một mình nàng mà thôi. Đối với đại thiếu gia có chứng thiếu sót cảm tình cùng khiết phích, gã bao giờ cũng tránh xa, cảm tình không gì hơn cái này.

“Con không muốn Phúc bá đi đâu! Ca ca, anh đang nói đùa đúng hay không! Anh mau bảo Phúc bá lưu lại!” Nàng nước mắt ròng ròng nhào tới Tiết Tử Hiên, lại bị hắn chán ghét đẩy ra, sau đó dùng giấy ăn liên tục lau tay, phảng phất đã chạm phải thứ gì dơ bẩn.

Chu Doãn Thịnh bưng bát, không coi ai ra gì ăn cơm.

Tiết Tịnh Y hơn nửa ngày không bò lên được, dứt khoát cuộn lại trên mặt đất ai ai khóc, một mặt khóc một mặt cầu. Đám người Phúc bá vội vàng chạy vào phòng ăn, ngươi một lời ta một tiếng an ủi, muốn nâng nàng dậy lại sợ chạm vào sẽ vỡ, gấp đến đầu đầy mồ hôi. Bởi vậy có thể thấy được, Tiết Tịnh Y đứa con nuôi này được Tiết gia xem như bảo bối thế nào, Tiết Tử Hiên là con ruột ngược lại giống như nhặt được bên ngoài. Tiết Tử Hiên nháo động tĩnh lớn hơn nữa đều không có gì, Tiết Tịnh Y thì chỉ cần kêu đau một tiếng, tất cả mọi người sẽ lập tức vây quanh nàng.

Đãi ngộ này, tiêu chuẩn vận mệnh chi tử a. Chu Doãn Thịnh gắp một khối thịt hầm, chua loét thầm nghĩ. Tiết Tử Hiên cũng tiếp tục ưu nhã ăn, đối với một đám người ngồi xổm bên chân mình nhìn như không thấy, càng nghe không thấy tiếng khóc thê thảm của thiếu nữ.

Phúc bá vừa tức lại đau lòng, cầu xin: “Thiếu gia, ngài đuổi ta đi ta lập tức đi ngay, hưu bổng cũng không cần, ngài lại đây xem xem tiểu thư đi, nói nàng không cần thương tâm. Tiểu thư từ nhỏ đã rất nghe lời ngài, ngài nói một câu hơn chúng ta trăm mười câu. Ngài xem xem nàng, khóc đến sắp thở không nổi, cứ như vậy mãi làm sao được chứ? Thiếu gia, xem như ta cầu ngài, a?”

Dứt lời hướng Tiểu Chu hô to: “Mau gọi điện thoại cho bác sĩ Ngô, kêu hắn nhanh chóng lại đây!”

Tiết Tử Hiên dùng khăn ăn lau khóe miệng, từng câu từng từ nói: “Phúc bá, ngươi có thể đi.”

Một câu nghẹn đến Phúc bá á khẩu không trả lời được, bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu mới suy sụp rời đi, đi đến cổng, gã quay đầu chất vấn: “Thiếu gia, sao ngài lại biến thành như vậy?”

Tiết Tử Hiên có tai như điếc, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng chưa cho gã. Vì sao lại biến thành như vậy? Nếu không phải những người này liên thủ mưu sát thiếu niên của mình, nếu không phải bọn họ đưa em lên đài phẫu thuật, ý đồ moi trái tim em ra, mình tuyệt sẽ không biến thành như vậy. Chính mình vốn có thể trở thành một người tình cảm kiện toàn, vốn có thể có được một tương lai càng tốt đẹp, thế nhưng hủy, đều bị bọn họ hủy!

Bất quá may mắn là, hắn lại có cơ hội quay về một lần. Nghĩ đến đây, Tiết Tử Hiên tràn ra một nụ cười ôn nhu lưu luyến, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên đang vùi đầu khổ ăn.

Chu Doãn Thịnh cũng nâng mắt mỉm cười, hảo cảm dành cho Tiết Tử Hiên tên thần kinh này liên tục được kéo lên.

Người Tiết Tịnh Y ỷ lại nhất trừ ca ca thì chính là Phúc bá, hiện tại ca ca chán ghét nàng, Phúc bá lại bị đuổi đi, nàng cảm thấy không có cách nào khác sống, một hơi lên không được, trợn trắng mắt ngất đi. Trong phòng khách trong tự nhiên lại là một màn rối loạn.

Nếu như bình thường, Chu Doãn Thịnh tốt xấu còn sẽ giả vờ huynh muội tình thâm, nhưng hiện tại, nếu biết mình sớm muộn có thể thoát khỏi hệ thống nhân vật phản diện, ngay cả công phu mặt ngoài cũng không nguyện ý làm, tùy tiện lua hai ngụm cơm liền lên lầu chơi máy tính.

Tiết Tử Hiên tự tay cắt một đĩa trái cây, bày ra xinh xinh đẹp đẹp, chuẩn bị cầm lên đi cung thiếu niên hưởng dụng. Đám người Tiểu Vương âm thầm lắc đầu, vì thiếu gia lãnh huyết vô tình mà cảm thấy líu lưỡi.

Được bác sĩ cứu chữa kịp thời, Tiết Tịnh Y chuyển nguy thành an. Nàng nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, bởi quá mức suy yếu, đắp chăn lên ngay cả người đều nhìn không thấy. Tiểu Vương càng nhìn càng đau lòng, dùng di động gọi điện cho Tiết Thụy cùng Tiết Lý Đan Ny, nhất nhất tường thuật những gì thiếu gia đã làm.

Đầu kia điện thoại, Tiết phụ Tiết mẫu nổi trận lôi đình, phân biệt đặt vé máy bay sớm nhất, vội vàng chạy về nước.

“Thiếu gia, ngài không đi xem tiểu thư sao? Nàng hôn mê vẫn còn gọi tên ngài.” Tiểu Vương ngắt điện thoại rồi châm chước một lát, đi đến cửa phòng Hoàng Di gọi người.

“Ngươi cũng muốn đi?” Tiết Tử Hiên buông văn kiện trong tay xuống, ngữ khí thập phần lãnh khốc.

“Không,” Tiểu Vương lắc đầu nói,“Tình huống của tiểu thư thật sự không xong, thiếu gia ngài không để ý tới nàng thì thôi, nhưng ngàn vạn đừng kích thích nàng nữa, nàng chịu không nổi. Ta xin nhiều lời một câu, tuy nói ngài cùng tiểu thư không cùng huyết thống, nhưng tốt xấu cũng bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm đặt ở chỗ đó, là ngoại nhân có thể so sánh sao?”

Tiết Tử Hiên vùi đầu xem văn kiện, dường như cái gì cũng không nghe thấy. Tiểu Vương trong lòng thở dài, cuối cùng không cam lòng bỏ đi, một giây cuối trước khi đóng cửa phòng lại, hắn thấy đối phương cầm lên một quả dâu tây, đút tận miệng thiếu niên đang chuyên tâm chơi máy tính, trong mắt không có lãnh khốc, chỉ tràn đầy nhu tình.

Nguyên lai hắn cũng không phải thiếu sót tình cảm, mà là đem tất cả cảm tình dồn hết vào một người, cho nên với những người không liên quan mới lạnh lùng như vậy. Cái gì gọi là người không liên quan? Trừ mình, đại khái ngay cả tiểu thư, tiên sinh, phu nhân, cũng là giống nhau đi.

Tiểu Vương oán giận cũng không hề ảnh hưởng đến Tiết Tử Hiên, hôm sau, biết được Tiết Thụy cùng Tiết Lý Đan Ny nhận được điện thoại đang trên đường bay về nước, hắn trực tiếp ký một tờ chi phiếu, cho Tiểu Vương rời đi.

Tiểu Vương vốn còn tâm tồn may mắn lập tức mờ mịt, xách hành lý đi ra thật xa còn chưa hồi vj. Làm việc tại Tiết gia, chẳng những mỗi tháng có tiền lương cùng tiền thưởng kếch xù, còn có thể tùy tiện sử dụng các loại xe sang trong gara, điều kiện thập phần hậu đãi. Bởi vì được công việc này, hắn mới có thể mua được phòng ở trong trung tâm thành phố, cưới được nữ thần trong lòng, cho nhi tử học ở trường học tốt nhất.

Chính cái gọi là cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó trở nên kiệm cần, hắn chỉ là một tài xế không bằng cấp không năng lực, đi đâu tìm một công việc càng tốt nuôi sống gia đình? Nghĩ đến nơi này, Tiểu Vương rốt cuộc bị hối hận đến muộn đả kích đến ngũ tạng cuồn cuộn, nhưng hắn rất nhanh lại cười ra tiếng, thầm nghĩ còn có thể lấy chuyện mưu sát hung hăng gõ Tiết gia một phát. Tiết Thụy vì nữ nhi, Tiết Tử Hiên vì Hoàng Di, hai đầu đều được trả tiền. Được, không cần sầu vì cuộc sống sau này nữa, có lẽ còn có thể phát tài.

Tiết Tử Hiên đến cùng là mao hài tử, làm việc không bền chắc. Lão nhân trong nhà có thể nói đuổi đi liền đuổi đi sao? Cũng không sợ rước lấy tiếng xấu. Lặp lại cân nhắc hơn nửa ngày, Tiểu Vương tâm can tì phế thận, chỗ nào chỗ nào cũng đều thoải mái, sải bước đi xuống núi.

Cùng lúc đó, Tiết Tử Hiên đang mang theo Chu Doãn Thịnh thử lễ phục tại một cửa hàng quần áo đặt may cao cấp.

“Tiết thiếu, ngài chờ một lát, ta đi lấy quần áo.” Nhân viên cửa hàng bưng lên hai ly trà nóng, ánh mắt dạo một vòng trên khuôn mặt tinh xảo quá phận của thiếu niên.

Tiết Tử Hiên gật đầu, khom lưng cởi giày cho thiếu niên. Hắn biết em lười, có thể ngồi tuyệt không đứng, có chỗ ngồi còn không tính, còn phải đá rớt giầy, hai chân thon dài thẳng tắp khoác lên trên ghế, như thế nào thoải mái thì cứ ngồi thế ấy.

Quả nhiên, Chu Doãn Thịnh thập phần ăn ý gấp khúc hai chân, cuộn lại trên sô pha, di chuyển mông trái phải, vẫn cảm giác oa trong lòng thanh niên thoải mái nhất, nâng một bàn tay y lên, trực tiếp dựa vào lòng ngực y, trong tay cầm một máy tính bảng, chơi vui quên trời đất.

Tiết Tử Hiên trầm trầm cười, khi có khi không quấn quanh sợi tóc bên má em, môi dán bên gò má bạch ngọc, giống như tùy thời đều sẽ hôn lên.

Tư thái thân mật khăng khít của hai người chẳng những hấp dẫn nhân viên cửa hàng, còn hấp dẫn khách hàng. Đều là người sinh hoạt trong cùng giới, phần lớn đều quen biết nhau, nhưng mà bọn họ chỉ thấy qua hoàng đế đàn dương cầm độc lai độc vãng, thanh cao cao ngạo, nào từng gặp qua thanh niên ôn nhu lưu luyến, mi mục ẩn tình như thế?

Mọi người phân biệt nửa ngày, chính là không dám đi lên chào hỏi, sợ nhầm người. Đúng vào lúc này, nhân viên cửa hàng bưng lấy hai bộ vest cùng kiểu dáng cùng màu sắc đi ra, cười dẫn hai người đi phòng thử đồ.

Chu Doãn Thịnh thu hồi máy tính bảng, hỏi: “Anh thật sự muốn mang em đi tham gia yến hội? Nói trước em, em không biết cái gì hết, có thể sẽ làm anh mất mặt.” Tiết Tử Hiên muốn làm gì, hắn đã lười đi tìm tòi nghiên cứu, chỉ thuận theo tự nhiên là được.

“Không quan hệ, em thích làm gì liền làm đấy, anh không cảm thấy mất mặt.” Tiết Tử Hiên sớm hỏi thăm qua, hiện tại Tiết Diêm không ở trong nước, cho nên mới dám mang thiếu niên đi ra ngoài. Nhưng hắn rất không thích loại trạng thái này, hắn hi vọng có thể quang minh chính đại có được thiếu niên, mà không phải trốn trốn tránh tránh như bây giờ, cứ như là trộm bảo vật nhà người ta.

Giấu đi buồn bã trong mi mắt, hắn tự tay giúp thiếu niên thay quần áo, vuốt phẳng những nếp gấp. Nhân viên cửa hàng vài lần tới gần đều bị hắn chen ra, chỉ đành đứng ở một bên nhìn, thầm nghĩ người kia là ai a? Tiểu tình nhân của Tiết thiếu gia? Xem bộ dạng ân cần kìa, chậc chậc.

Sửa xong quần áo, hai người tham gia tiệc rượu buổi tối. Chỉ cần có người hỏi, Tiết Tử Hiên nhất định sẽ thản nhiên nói về thân thế thiếu niên, đi chỗ nào đều ôm bả vai thiếu niên, tình cảm trân trọng không cần nói cũng có thể hiểu. Hắn hiện tại chu toàn trong trường danh lợi ngươi lừa ta gạt, cũng không giống tân thủ mới ra đời, ngược lại cực kỳ lão luyện, khiến một đáng lão hồ ly đều cảm thấy sợ hãi, liên tiếp thầm than hậu sinh khả uý.

Không đến một ngày, toàn bộ giới thượng tầng đế đô đều biết Tiết Tịnh Y là con nuôi, Tiết gia thiện tâm, biết được anh em của nàng sinh đôi mồ côi cơ cực, cũng đón về nhà nuôi dưỡng. Tiết Thụy cùng Tiết Lý Đan Ny xuống phi cơ sau được đến tin tức, tức giận đến mặt đều tái mét.

Nhi tử chẳng những dỡ bỏ gian thủ thuật, đuổi Phúc bá cùng Tiểu Vương, còn đem dã chủng Hoàng Di trở thành được Tiết gia thu dưỡng giới thiệu cho người ngoài, hắn muốn làm gì?

“Có phải ngươi muốn tạo phản không? Hả?” Về nhà, cơm cũng không ăn, Tiết Thụy gọi nhi tử đến thư phòng, lớn tiếng chất vấn.

“Tiết gia sớm hay muộn cũng là của ta, ta có cần phải tạo phản sao?” Tiết Tử Hiên châm một điếu thuốc lá, không nhanh không chậm rít một ngụm, tựa như nhớ tới cái gì, hắn cười nhẹ hai tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng.

“Ngươi mới tiếp nhận Tiết gia bao lâu, liền cho rằng Tiết gia là của ngươi? Nói cho ngươi biết, cho dù cánh ngươi cứng rắn hơn nữa, kia cũng là con ta! Ngươi làm như vậy, có nghĩ tới ngươi muội chết ngươi chết sống thế nào sao?”

Tiết Tử Hiên này liếc liếc nhìn Tiết phụ giận sôi lên, nhàn nhạt mở miệng:“Không nghĩ tới. Nàng sống hay chết, đó là mệnh của nàng, đâu liên quan ggì tới ta? Lại liên quan gì đến Tiểu Di?”

“Ngươi nghiệt tử này, những lời vô tình vô nghĩa đó mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được sao! Ngươi nói, có phải ngươi coi trọng tiểu tạp chủng kia?” Tiết Thụy tức giận đến sắp hộc máu. Y vạn vạn không nghĩ tới nhi tử giữ mình trong sạch, đến cùng lại làm ra gièm pha đồng tính. Ở trên xe nghe được trợ lý báo cáo, y tí nữa cho rằng mình nghe nhầm. Bất quá nghĩ đến gương mặt tinh xảo yêu dị của Hoàng Di cùng nhi tử gần đây khác thường, y lại cảm giác chuyện này tám phần là thật.

“Mời ngươi nói chuyện tôn trọng một điểm, phụ thân.” Tiết Tử Hiên dụi tắt thuốc lá, đáy mắt tối đen tràn ra một tia lửa giận,“Nếu Tiểu Di là tạp chủng, vậy Tiết Tịnh Y là cái gì? Tiểu tạp chủng?”

“Giỏi lắm, quả thật là cánh cứng rắn. Ngươi cút ra ngoài cho ta, ngày mai không cần đến công ty! Nói cho ngươi biết, cho dù cánh ngươi cứng rắn hơn nữa, ta cũng có thể đánh gãy nó! Còn chưa cầm quyền liền đối xử với muội muội như vậy. Nếu thật sự khiến ngươi làm chủ cái nhà này, e ngay cả ta cùng mẹ ngươi cũng không có đường nói chuyện.” Nói tới đây, Tiết Thụy hướng ngoài cửa hô to:“Tiểu Chu, Tiểu Chu, đưa tiểu tạp chủng vào nội thành, tìm một chỗ giam lại!”

Tiết Tử Hiên âm trầm liếc nhìn y một cái, không chút hoang mang ném một túi văn kiện lên bàn, thản nhiên mở miệng: “Ngươi hiện tại liền thử xem xem, xem có thể đánh gãy cánh của ta hay không.”

Tiết Thụy bị hắn nhìn cả người phát lạnh, không tự chủ được mở túi văn kiện ra lật xem, sau đó ngây ngẩn cả người, khuôn mặt dần dần vặn vẹo. Giỏi, thật sự là nhi tử giỏi giang của y, tiếp quản công ty không đến hai tháng, cũng đã đem toàn bộ tình huống sờ rõ ràng thấu đáo. Phần văn kiện này chẳng những bao quát chứng cứ y trốn thuế lậu thuế, dung tư phi pháp, lừa gạt thương nghiệp… còn có sổ sách chi tiết về đại phòng, tam phòng, tứ phòng những người đó thiếu hụt công khoản.

Trong tay nắm phần văn kiện này, hắn muốn thu thập ai liền thu thập, hoàn toàn không cần băn khoăn, càng sâu hơn, hắn muốn hủy tập đoàn Tiết thị cũng là chuyện dễ dàng, chỉ trong sớm chiều mà thôi.

Sao lại như vậy? Dù sao hắn cũng là người thừa kế Tiết gia, sẽ không ngoan độc như vậy. Tiết Thụy vừa an ủi chính mình như vậy, đầu kia, Tiết Tử Hiên liền mở miệng: “Phụ thân, ngươi nói hiện tại tập đoàn Tiết thị là của ai? Ta muốn nó, nó tự nhiên phát triển không ngừng, ta không muốn nó, nó cũng có thể sụp đổ trong khoảnh khắc. Hiện tại liền từ chức về hưu, hay là bỏ qua Tiểu Di, ngươi chọn như thế nào?”

Mấy chứng cứ phạm tội này, đời trước Tiết Diêm vì đả kích tập đoàn Tiết thị liền công bố qua, đời này, hắn tự nhiên có thể dễ dàng lấy đến tay. Hắn biết Tiết Thụy trên bản chất là loại người thế nào, y coi trọng chỉ có gia nghiệp, quyền lực cùng địa vị, thê tử nhi nữ đều phải đứng sang bên.

Kiếp trước y có thể vì nịnh bợ Tiết Diêm mà buông tay Tiết Tịnh Y, đời này cũng có thể vì chỗ ngồi dưới mông, cũng sẽ buông tay Tiết Tịnh Y. Tiết Tử Hiên biết, lựa chọn của y sẽ không thay đổi.

Quả nhiên, Tiết Thụy lặng im một hồi thật lâu, rốt cuộc suy sụp mở miệng: “Tử Hiên, ngươi trưởng thành. Ba ba không nghĩ tới ngươi có thể trở nên đến ưu tú như vậy, ngươi là kiêu ngạo của ba ba.” Giả vờ giả vịt than thở một phen, y vẫy tay nói, “Được rồi, ngươi trở về đi, ba ba mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát. Tiết gia sớm muộn cũng là của ngươi, ngươi đừng vội.”

Tiết Tử Hiên mặt không chút thay đổi gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiểu Chu ở ngoài cửa đợi mệnh lập tức đi lên đón, do dự nói: “Thiếu gia, còn muốn đưa……” lại cường hành nuốt lời nói trở vào, chỉ vì ánh mắt thanh niên quá mức âm trầm sắc bén, như là muốn đem hắn ra lăng trì.

Tiểu Chu khiếp đảm, hơi gật đầu, nhanh chóng chuồn đi.

Khi khép lại cửa phòng, Tiết Tử Hiên giống như lơ đãng nói: “Còn có một chuyện quên nhắc. Phúc bá cùng Tiểu Vương biết được quá nhiều, tốt nhất phụ thân nên xử lý sạch sẽ.”

Nhân vật có thể cùng Tiết Diêm chu toàn một đời lại không bị triệt để chèn ép, há phải hạng người hời hợt? Xử lý mấy thứ râu ria này, hoàn toàn không cần hắn tự mình động thủ, ai bắt đầu thì nên để người đó xử lý.

Tiết Thụy một mặt vẫy tay nói biết, một mặt châm thuốc lá rít từng ngụm dài, trong mắt tràn đầy âm ngoan tính toán. Hắn không có cách nào với nhi tử và Hoàng Di, chẳng lẽ còn không đối phó được mấy cái tiểu lâu la? Nếu Phúc bá tung tâm, hắn có thể thả gã, Tiểu Vương người nọ tham dục quá nặng, lại là hậu hoạn không thể lưu lại.

Tiết Tử Hiên xử lý xong Tiết phụ, tiếp tục xử lý Tiết mẫu, đi đến phòng ngủ Tiết Tịnh Y, phát hiện mẫu thân không có ở đây.

“Ca ca anh tới xem sao? Mau tới đây ngồi.” Tiết Tịnh Y vỗ vỗ mép giường, biểu tình vui vẻ nhảy nhót. Chỉ cần ca ca chịu đến liếc nhìn nàng một cái, nàng có thể lập tức ném Phúc bá đến chín tầng mây.

Tiết Tử Hiên có tai như điếc, nhìn như không thấy, trở tay khép cửa phòng lại, đi đến phòng ngủ Tiết Lý Đan Ny, cũng không tìm thấy người, nhướn mày, vội vàng chạy ra ngoài.

Nụ cười tươi sáng trên mặt Tiết Tịnh Y chậm rãi vặn vẹo, cuối cùng cô đọng thành oán độc.

Tiết Lý Đan Ny thăm nữ nhi xong, nghe được trượng phu cùng nhi tử lớn tiếng trong thư phòng, phẫn nộ xuống lầu tìm tiểu tạp chủng tính sổ. Không gõ cửa liền trực tiếp vào trong, thấy khách phòng rực rỡ hẳn lên, nàng thật là ngây ngẩn cả người.

Căn phòng nguyên bản trống rỗng, hiện tại nhiều ra hai giá sách cự đại, để đầy những bộ sách có liên quan về máy móc cơ khí. Giường đơn một mét rưỡi đổi thành giường đôi hai mét, hai cái bàn một thấp một cao đặt bên cửa sổ, hai laptop đặt ở trên đó, một cái đóng, một cái mở ra. Tiểu tạp chủng đem Tiết gia giảo được long trời lở đất, giờ phút này đang hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, hai tay “cạch cạch” gõ bàn phím.

Đây là một căn phòng tràn ngập khí tức sinh hoạt, nhìn qua ấm áp thoải mái, lại khiến trái tim Tiết Lý Đan Ny liên tục co rút. Nàng đi đến cửa phòng tắm, vội vàng liếc liếc nhìn. Quả nhiên, tất cả vật phẩm bên trong đều là có đôi có cặp, ly tình nhân, khăn mặt tình nhân, dép lê tình nhân, bàn chải tình nhân…… Phàm là có thể gom thành đôi, đều là kiểu tình nhân.

Nàng nghẹn một hơi, sắc mặt càng trở nên có vẻ xanh trắng, biểu tình dữ tợn.

Chu Doãn Thịnh biết Tiết Lý Đan Ny vào phòng, lại không muốn phản ứng đối phương. Hiện tại hắn hoàn toàn không có tất yếu cùng người Tiết gia diễn trò, dù sao thân thể Tiết Tịnh Y thân thể còn suy yếu, bọn họ phải đồ ăn đồ uống ngon lành nuôi hắn. Đợi Tiết Tịnh Y dưỡng tốt thân thể, có thể làm phẫu thuật, hắn đại khái cũng thoát khỏi hệ thống chưởng khống.

Cái gì? Ngươi nói vạn nhất không thoát khỏi sao? Ngốc a, lại kích thích kích thích Tiết Tịnh Y, khiến nàng tiếp tục nằm thi. Đắn đo một con ma ốm còn không dễ dàng?

Nếu Tiết Lý Đan Ny biết ý tưởng chân thật của thiếu niên, phỏng chừng sẽ tức đến nổ phổi. Đương nhiên, nàng hiện tại đã sắp nổ, đi đến bên bàn, đang muốn mở miệng lăng nhục, nhi tử lại vào tới.

“Mẫu thân, phụ thân có chuyện tìm ngươi.” Tiết Tử Hiên chậm rãi bước vào.

“Có chuyện gì ngày mai lại nói!” Tiết Lý Đan Ny đầy mặt giận dữ.

“Liên quan đến sinh tử tồn vong của Tiết gia.” Tiết Tử Hiên mở rộng cửa phòng, làm thủ thế đuổi người.

Tiết Lý Đan Ny chần chờ, nhìn nhìn tiểu tạp chủng, lại nhìn nhìn nhi tử, xoay người rời đi: “Một lát ta lại tìm các ngươi tính sổ!”

Nhưng mà không có cái gọi là “một lát”, Tiết Lý Đan Ny tiến vào thư phòng không bao lâu liền sắc mặt tái nhợt rời khỏi, đi đường bước thấp bước cao, phảng phất như ngươì mất hồn. Người này thật sự là đứa con nàng mang thai mười tháng sinh ra sao? Sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy? Sao có thể ngoan độc như vậy!