Tiết Tử Hiên

Chương 19: Thi đấu đàn dương cầm (1)



Hai người mới vừa khai huân, tình thế liền một phát không thể vãn hồi, vô luận đi đến chỗ nào, đang làm cái gì, đều có thể bất tri bất giác hôn cùng một khối, hôn hôn liền lăn lên giường, cứ thế là tiêu tốn vài giờ.

Tiết Tử Hiên quả nhiên có bệnh tâm thần phân liệt, dưới giường ôn nhu săn sóc, tác phong nhanh nhẹn, trên giường lại giống mãnh thú phát cuồng, bao giờ cũng có thể làm Chu Doãn Thịnh kêu khản cả giọng, muốn khóc không khóc.

Thời điểm sắp cao trào, y thích dùng lực ngăn chặn cánh môi thiếu niên sưng đỏ, giống qua hôm nay không có ngày mai mà hôn hắn, mỗi một lần đều thiếu chút nữa hút cả hồn hắn ra ngoài.

Dư vị qua đi, Chu Doãn Thịnh hơn nửa ngày không có cách nào khép cằm lại, hai chân cùng vòng eo cũng bủn rủn vô lực, không ngừng run rẩy. Nhưng dù vậy, hắn lại phi thường hài lòng với người bạn giường này. Hắn thích đối phương ôn nhu, cũng thích y cuồng dã, còn thích những nụ hôn hắn kéo dài mật mật, cứ như không dứt.

Hắn không có thân nhân, không có bằng hữu, không có người yêu, thậm chí không có chỗ ở cố định. Nói đến cùng, hắn thực ra là một hài tử phi thường thiếu thốn tình yêu, ngươi cùng hắn đến mềm không được, mạnh bạo cũng không được, âm mưu quỷ kế phân phút bị phá xuyên. Con đường duy nhất để tiếp cận hắn chính là cho hắn tình yêu, rất nhiều rất nhiều tình yêu, cho hắn cảm giác an toàn, cảm giác an toàn không rời không bỏ.

Hắn rất cần hai thứ này, nhưng mặt ngoài lại giả vờ kiên cường, giả vờ không thèm để ý. Tại thời điểm chính hắn cũng không nhận ra, Tiết Tử Hiên đã không chỉ là công cụ hoặc đối tượng nhiệm vụ có thể lợi dụng, mà là tồn tại đặc biệt nhất trong lòng.

Trong lúc Chu Doãn Thịnh tận tình hưởng thụ sinh hoạt, Tiết Tịnh Y cũng không nhàn rỗi, từng bước hoàn thiện mỗi một chi tiết mưu sát. Nàng cho rằng điều này rất khó khăn, nhưng chân chính thực thi mới phát hiện, chính mình phảng phất rất có thiên phú, chỉ dựa vào trực giác liền biết nên như thế nào mới dần dần hình thành, như thế nào bổ khuyết lỗ hổng.

Phòng khám ngầm bên kia ra giá cho nàng ba trăm vạn, này vượt qua phạm vi nàng có thể thừa nhận rất nhiều. Tuy rằng nàng là tiểu công chúa Tiết gia, bình thường không tiêu tiền, có thể để dành trăm vạn đã rất không dễ dàng, Phúc bá cống hiến lương hưu bổng ra cũng mới hơn hai trăm vạn, còn lại một phần ba thật không biết đi đâu kiếm.

Nàng thương lượng rất nhiều lần, phòng khám cũng không nguyện nhả ra. Này chẳng những là một hồi giải phẫu thay tim, lại là một hồi mưu sát, phẩu thuật xong lưu lại bộ thi thể kia hoàn toàn dựa vào phòng khám ngầm xử lý, bọn họ muốn cái giá này cũng không quá phận.

Tiết Tịnh Y chỉ đành nghĩ biện pháp khác. Nàng lấy cớ làm bạn ba mẹ, lưu lại Hoa quốc thêm ba ngày, liên tục cầu xin bọn họ cho mình lưu lại. Tại Hoa quốc đã khó mà động thủ với Hoàng Di, huống chi đi Thụy Sĩ? Tay nàng không vươn được dài như vậy.

Tiết phụ Tiết mẫu tự nhiên không muốn nữ nhi rời đi, vẫn chưa thông tri nhi tử, tự chủ trương hủy bỏ kế hoạch đưa Tiết Tịnh Y đến trại an dưỡng Thụy Sĩ. Tiết Tử Hiên thu đến thư hủy hợp đồng của trại an dưỡng, sắc mặt tối sầm, hắn cực độ không thích Tiết Tịnh Y, lại càng không thích nàng với thiếu niên ở cùng một chỗ.

“Ngươi không muốn đi Thụy Sĩ?” Hắn đi phòng đàn, ánh mắt lãnh lệ.

Tiết Tịnh Y đàn sai một âm, lại cao hứng cười rộ lên, đây là lần đầu tiên ca ca chủ động nói chuyện với mình sau khi tính cách đại biến.

“Em không muốn đi. Bên ngoài nhân sinh không quen, em thật không quen. Bệnh tim không phải muốn tĩnh dưỡng sao? Nếu mỗi ngày tâm tình em đều không tốt, như thế nào tĩnh dưỡng? Ca ca có vì em mà suy xét qua hay không? Em chỉ muốn có thể ở bên cạnh anh, mỗi ngày nhìn anh, có hiệu quả hơn đi bất cứ trại an dưỡng nào.” Nàng biến thành thổ lộ.

Tiết Tử Hiên móc ra một điếu thuốc châm lên, biểu tình rất không kiên nhẫn. Tiết Tịnh Y tâm lý có vấn đề, điểm này hắn đời trước liền biết. Nghiêm khắc đến nói, Tiết gia không có một người bình thường. Tiết Lý Đan Ny quá mức theo đuổi hoàn mỹ, Tiết Thụy quá mức theo đuổi tài phú quyền lực, mà Tiết Tịnh Y thì cố chấp qua mức. Chuyện nàng đã nhận định, bất luận ngươi nói cái gì, đều không thể khiến nàng thay đổi.

Cho nên hắn cũng không tính toán cùng nàng trao đổi, trực tiếp mệnh lệnh:“Ngươi tưởng lưu lại, có thể, chuyển đi Ngự Phẩm Các ở, về sau không cần xuất hiện trước mặt Tiểu Di.”

“Không cần.” Tiết Tịnh Y theo phản xạ tính cầu xin, thấy ánh mắt ca ca càng trở nên lãnh lệ, vội vàng bổ sung nói: “Cho em thêm ba ngày được không? Ca ca xem, em thu được thư mời tham gia cuộc thi Đàn Dương Cầm Chopin Quốc Tế, ba ngày sau xuất phát đi Vienna. Mấy ngày này em muốn ở nhà hảo hảo luyện tập, không muốn chuyển đến chuyển đi lãng phí thời gian. Thi đấu trở về em liền đi, tuyệt đối không quấy rầy anh cùng Tiểu Di. Ca ca, em cầu xin anh!”

Thấy thư mời ấn dấu hoa kim sắc, biểu tình Tiết Tử Hiên hoảng hốt một chốc. Ký ức kiếp trước cuộn trào mãnh liệt mà đến, làm hắn đầu não trướng đau. Tình yêu của hắn bùng nổ ở nơi này, cũng chung kết ở nơi này, trận đấu này thành tựu thiếu niên, cũng đánh mất tương lai của bọn họ.

Hắn theo bản năng đưa tay, đi cầm thư mời, lại bị người nhanh chân đến trước.

Chu Doãn Thịnh nguyên bản ở trong phòng máy loay hoay một món linh kiện, bỗng nhiên tiếp đến hệ thống tuyên bố nhiệm vụ mới — tham gia thi đấu Đàn Dương Cầm Chopin Quốc Tế. Đó là cái quỷ gì vậy? Trong lòng âm thầm nói, lại không thể không ném xuống chuyện trong tay đi tìm Tiết Tịnh Y hỏi thăm tình huống.

Mỗi một lần hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đều có liên quan rất trọng đại đến kịch tình, hoặc là thúc đẩy cảm tình nam nữ chủ, hoặc là thay đổi vận mệnh nam nữ chủ. Hiện tại, hệ thống quản thúc hắn đã phi thường bạc nhược, có tham gia hay không hoàn toàn nhìn tâm tình của hắn, nhưng vào thời điểm mấu chốt thế này hắn vẫn muốn kiệt lực chưởng khống, bằng không sẽ tạo tành ảnh hưởng bất lợi đối với tương lai hắn.

Hắn giành trước đoạt thư mời qua tùy tiện liếc hai cái, sau đó giả vờ chính mình xem không hiểu tiếng Anh, qua tay đưa cho Tiết Tử Hiên: “Đây là cái gì?”

“Thư mời thi đấu Đàn Dương Cầm Chopin Quốc Tế.” Tiết Tịnh Y nâng nầng cằm lên, thập phần kiêu ngạo.

Tiết Tử Hiên có chút tâm thần không yên, xem cũng không xem liền bỏ thư mời vào phong thư, trả cho Tiết Tịnh Y, mệnh lệnh: “Về nước lập tức chuyển đi, ngươi chớ quên.” Hắn ôm chặt thiếu niên, muốn cường hành mang đối phương đi khỏi đây.

Ánh mắt Chu Doãn Thịnh có chút tan rã. Hắn còn đang suy xét muốn tiếp nhiệm vụ hay không. Không tiếp thì có thể kích thích hệ thống, mà tiếp lại có thể kích thích Tiết Tịnh Y, đây thật là một lựa chọn lưỡng nan.

“Em có thể tham gia sao?” Hắn do do dự dự hỏi thăm.

Tiết Tử Hiên chưa trả lời, Tiết Tịnh Y liền hét rầm lên:“Không thể! Ngươi tuyệt đối không thể tham gia!” Trái tim nàng một trận lại một trận co rút, phảng phất tùy thời sẽ ngất đi. Trực giác nói cho nàng, nhất định không thể khiến Hoàng Di tham gia thi đấu, nếu hắn tham gia thi đấu lần này, sẽ cướp đi hết thảy những thứ thuộc về nàng.

“Ngươi cho rằng a miêu a cẩu nào cũng có thể tùy tiện tham gia thi đấu Đàn Dương Cầm Chopin Quốc Tế sao? Mỗi một người được mời đều là người nổi bật trải qua lần lượt xét duyệt mới chọn ra. Ngươi có trải qua hệ thống học tập sao? Ngươi có tham gia qua cuộc thi đấu nổi tiếng nào sao? Ngươi có kỹ thuật sao? Ngươi có danh tiếng sao? Ngươi cái gì cũng không có, chỉ biết đùa nghịch mấy thứ linh kiện rách rưới kia, mang một thân dầu nhớt trở về. Loại người như ngươi cũng muốn tham gia cuộc thi đàn dương cầm cao nhất, dứt khoát chê cười!” Sợ hãi đột nhiên tràn ngập cõi lòng khiến nàng nói không lựa lời, quên duy trì hình tượng dịu dàng thiện lương trước mặt ca ca.

Đương nhiên, nàng không biết bất luận nàng ngụy trang như thế nào, Tiết Tử Hiên đều đã xem thấu nàng. Tiết Tịnh Y vẫn là Tiết Tịnh Y kia, vì được đến tình yêu cấm kỵ, cái gì cũng làm được. Đặc biệt đời này, Chu Doãn Thịnh kích thích nàng cũng không ít hơn đời trước.

Chu Doãn Thịnh mặt không đổi sắc mặc nàng trào phúng, đợi nàng nói xong mới nhìn Tiết Tử Hiên, mở miệng như tuyên cáo: “Em muốn tham gia thi đấu.” Người này đến cùng là hoàng đế đàn dương cầm, làm một cái thư mời hẳn là không khó đi?

“Không thể! Ngươi không có tư cách tham gia!” Tiết Tịnh Y nổi điên la hét. Nàng tuyệt đối không thể khiến Hoàng Di đi lên đại sảnh vũ đài kim sắc kia, tuyệt đối không thể khiến ánh mắt ca ca dừng lại trên người hắn!

Tiết Tử Hiên không có phản ứng Tiết Tịnh Y kêu gào, khẽ vuốt hai gò má thiếu niên, thấp giọng hỏi: “Vì sao muốn tham gia thi đấu?” Tâm hắn rất loạn, không biết nên cao hứng hay bi thương.

Đôi tay thiếu niên không thẹn với mỹ danh bảo vật thế giới, chẳng sợ đời này không có đàn tấu đàn dương cầm, cũng có thể chuyển công máy móc, chúng nó có thể suy diễn âm phù mỹ diệu động nhân nhất, cũng có thể chế tác linh kiện tỉ mỉ tinh vi nhất. Vô luận đi đến chỗ nào, thiếu niên đều có thể sáng tạo kỳ tích, cũng có thể nở rộ hào quang lóa mắt sáng rọi.

Thế nhưng em càng chói mắt, Tiết Tử Hiên lại càng sợ hãi, phảng phất như cát trong tay, dù cho nắm chặt như thế nà đều chảy ra khỏi kẽ tay.

“Không có vì cái gì, chính là muốn đi chơi đùa thôi.” Tiết Tịnh Y phản đối kịch liệt như thế, Chu Doãn Thịnh vốn định từ chối nhiệm vụ kích thích hệ thống ngược lại muốn tham gia

“Cuộc thi đấu nghiêm túc như vậy, là ngươi nói muốn chơi liền có thể chơi sao? Ngươi xem đàn dương cầm là cái gì? Xem âm nhạc là cái gì chứ? Món đồ chơi sao?” Tiết Tịnh Y một mặt phản bác một mặt nhìn ca ca phản ứng. Không ai lý giải ca ca cố chấp với âm nhạc hơn nàng, nếu ai vũ nhục âm nhạc thần thánh, người đó lập tức sẽ bị ca ca chán ghét.

Thế nhưng rất đáng tiếc, âm si trong trí nhớ nàng đã không còn tồn tại. Đời trước, mất đi thiếu niên cùng đôi tay linh hoạt, Tiết Tử Hiên đột nhiên phát hiện, âm nhạc với hắn mà nói sớm không phải duy nhất. Cho nên giờ phút này hắn vẫn chưa tức giận, thậm chí ngay cả mày đều không nhăn một chút.

“Muốn đi liền đi, anh đi cùng em.” Hắn không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của thiếu niên, chẳng sợ trong lòng lại thấp thỏm ra sao.

Tiết Tịnh Y phẫn nộ mà lại không thể tin, siết chặt thư mời cả buổi không nói nên lời.

Chu Doãn Thịnh lại rất cao hứng, kiễng mũi chân hôn hôn má Tiết Tử Hiên, lại bị hắn giữ chặt gáy, nhiệt liệt hôn sâu.

Tiết Tử Hiên nói được thì làm được, ngay đêm đó liền lấy đến một phong thư mời, bù lại là đảm nhiệm giám khảo tổ người lớn. Hắn đã ẩn lui, tất cả hoạt động diễn xuất đều hủy bỏ, có thể lộ mặt trong cuộc thi đã là vinh diệu của bên tổ chức, huống chi tham dự toàn bộ hành trình.

“Từ hôm nay trở đi em muốn hảo hảo tập luyện, anh theo giúp em.” Chu Doãn Thịnh cầm thư mời lăn qua lộn lại xem.

“Đương nhiên. Bất quá anh muốn nói trước với em, lấy trình độ em hiện tại, e rằng không thể đi đến cuối cùng.” Tiết Tử Hiên biết thiếu niên rất không chịu thua kém, hoặc là không tranh, đã tranh là sẽ tranh đến cùng. Thế nhưng em hiện tại thật không có cơ hội đoạt giải quán quân.

“Trình độ em làm sao? Âm phì có độ khó cao thế nào em cũng có thể đàn, anh không được xem nhẹ em!” Chu Doãn Thịnh quả nhiên xù lông, xốc nắp đàn lên, bắt đầu khoe kỹ thuật của mình. Cái gì song âm, song âm rung, hợp âm quãng tám, khiêu âm, xúc âm…… Có thể chơi không thể chơi, đều bị hắn đàn ra một lần.

Ngón tay hắn khiêu vũ trên phím đàn đen trắng, tựa như nở rộ từng đóa hoa sáng lạn, mau đến mức người ta chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, bỗng nhiên hai tay mở rộng, từ âm cao đến âm thấp, bỗng nhiên hai tay khép lại, từ âm thấp lại đàn đến âm cao, đầu gật gù gật gù, sợi tóc cũng tùy theo tung bay, nhìn qua giống tiểu phong tử.

Một khúc kết thúc, không, thực ra này cũng không phải một bài, mà là thiếu niên đem tất cả kỹ thuật độ khó cao luyện tập dung hợp cùng một chỗ tạo thành giai điệu, hắn giương cằm, ưỡn ngực, dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn thẳng thanh niên, phảng phất đang nói — thấy sao, phàm nhân, đây chính là thực lực của ta.

Tiết Tử Hiên miễn cưỡng ức chế tiếng cười ùa lên cổ họng. Hiện tại thiếu niên tựa như một chú gà trống tơ kiêu ngạo mà gáy chào bình mình, nếu mình nói tiếng gáy của em không đủ to rõ, em nhất định sẽ đập cánh, mổ lại đây.

Em đích xác kỹ xảo cao siêu, trên thực tế, người có thể lắp ráp linh kiện nhỏ bé nhất thành dụng cụ tinh tế hoàn toàn có năng lực suy diễn bất cứ khúc nhạc có độ khó cao nào. Nhưng vấn đề là, em không có cảm tình.

Âm phù từ đầu ngón tay em đổ xuống, càng có xu hướng với âm tần do máy tính hợp thành chứ không phải một diễn tấu gia lĩnh ngộ nhạc khúc.

Tiết Tử Hiên không biết đời này thiếu niên xảy ra vấn đề gì, có lẽ là vì mình dập tắt nhiệt tình yêu thương em dành cho đàn dương cầm, có lẽ là nghiên cứu máy móc khiến em càng có xu hướng nghiêm cẩn bản khắc, lại hoặc là, tâm của em chưa bao giờ rộng mở với bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ tiếp nhận thế giới này, cho nên tiếng nhạc em đàn ra mới băng lãnh, tinh chuẩn, máy móc như vậy. Em tựa hồ rút mình ra, dùng tư thái người đứng xem đối đãi với hết thảy chung quanh, bao gồm Tiết gia, bao gồm chính mình.

Em ngồi gần như vậy, lại xa như vậy, rõ ràng duỗi tay liền có thể đụng tới, lại tựa hồ dù có thế nào đều ôm không chặt. Ý nghĩ như vậy vừa mới xuất hiện, Tiết Tử Hiên cũng không dám nghĩ tiếp. Hắn từ sau lưng ôm chặt thiếu niên, một mặt nhẹ nhàng hôn chiếc cổ thon dài, một mặt ôn nhu khen: “Kỹ thuật của Tiểu Di là tốt nhất thế giới.”

Lời này cũng không phải hư ngôn, có thể dựa theo ý nghĩ của mình đem những nốt nhạc luyện tập cải biên thành một khúc nhạc mới với độ khó siêu cao, kỹ thuật của thiếu niên sớm đã đăng phong tạo cực, thậm chí còn cao hơn mình một bậc.

Nhưng em thiếu thốn cảm tình lại là khuyết điểm lớn nhất. Tiết Tử Hiên đang suy xét nên làm sao uyển chuyển chỉ ra điểm này, để bảo bối trong lòng không cần xù lông.

Hắn không để ý em có thể trở thành đàn dương cầm gia vĩ đại như đời trước hay không, không để ý tiếng đàn của em băng lãnh vô tình, hắn yêu phải là bản thân thiếu niên, không phải hào quang trên người em. Chẳng sợ đời này em ngay cả khuông nhạc đều xem không hiểu, lại có quan hệ gì đâu? Chỉ cần người còn ở trong lòng hắn là tốt rồi.

Trong mười mấy năm chờ đợi, một lần lại một lần thống khổ hồi ức, hắn kéo tơ lột kén cảm tình của mình, tìm tung mịch nguyên, rốt cuộc minh bạch cái gì chân chính gọi là yêu, lại thế nào đi yêu. Đời trước lĩnh ngộ được quá muộn, đời này lại không mau không chậm, đúng ngay lúc đó.

Nghĩ đến đây, Tiết Tử Hiên chôn mặt vào cổ thiếu niên, ôn nhu cười.

Chu Doãn Thịnh tự nhiên biết kỹ xảo của mình là tinh xảo nhất, nếu cho hắn một video giải phẫu ngoại khoa, để hắn xem một lần rồi lập tức vào phòng giải phẫu, hắn cũng có thể phục chế hoàn mỹ, huống chi đàn dương cầm loại không có độ khó gì gì đó này.

“Vậy anh còn nói em không thể đi đến cuối cùng?” Hắn vẫn canh cánh trong lòng câu phủ định này. Thi đấu còn chưa bắt đầu liền đả kích tính tích cực của mình, người yêu này làm như thế nào vậy?

Phi phi phi, người yêu chó má, là bạn giường! Hắn đỏ mặt mắng chính mình một ngụm.

Tiết Tử Hiên thấy hắn bĩu môi, mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, bộ dáng khả ái cực, không khỏi lại gần liên tục hôn mấy ngụm, đang muốn quanh co giải thích, lại nghe có người trào phúng: “Bởi vì tiếng đàn của ngươi không có cảm tình. Còn nhớ rõ ca ca đã nói gì vào ngày ca ca áp gãy ngón tay ngươi không? Tiếng đàn là cái xác không có linh hồn.”

Chu Doãn Thịnh ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy Tiết Tịnh Y đứng ở cổng, trong mắt tràn ra oán độc. Nàng không thể nhìn bộ dạng Hoàng Di khinh cuồng quấn ở trên người ca ca. Không phải muốn thấu ân ái sao? Ta đây liền càng muốn nhắc tới hồi ức thống khổ.

Chu Doãn Thịnh không hề xúc động. Hắn đích xác không hề chú ý, nhưng cũng sẽ không tùy tiện bị người nắm mũi dắt đi.

Tiết Tử Hiên lập tức buộc chặt cánh tay, chặt chẽ ôm thiếu niên vào trong lòng, môi dán bên tai em, một tiếng lại một tiếng nói “Xin lỗi”. Trừ hai chữ này, hắn không biết còn có thể nói cái gì. Ký ức này so với đời trước càng thêm không chịu nổi, ít nhất đời trước mình chưa bao giờ thương tổn đến thiếu niên.

Nếu có thể thức tỉnh sớm hơn thì tốt bao nhiêu? Nếu thời gian có thể quay ngược lại……

Áp chế suy nghĩ hỗn loạn, hắn lạnh lùng nói: “Tiết Tịnh Y, ngươi nói đủ chưa? Nói đủ thì cút đi.” Hắn đối với nàng khoan nhượng càng lúc càng thấp, ngay cả làm như không thấy đều làm không được, hận nàng không thể vĩnh viễn biến mất.

Tiết Tịnh Y cắn môi, ủy khuất mở miệng: “Này cũng không phải là em nói, là ca ca nói.”

Đôi mắt Tiết Tử Hiên tràn ra lệ khí nồng đậm. Hắn cũng không biết, ánh mắt mình nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Y như là đang nhìn cừu nhân mà không phải thân nhân.

Tiết Tịnh Y trực diện cừu thị đó, lòng đau như cắt. Nàng chậm rãi đi đến bên đàn dương cầm, trào phúng cười nói: “Vì sao em lại phải đi? Ca ca đừng quên, chiếc đàn dương cầm này là của em, anh đã tặng em vào sinh nhật em mười tuổi, anh xem, nơi này còn khắc tên tiếng Anh của em, Joy.” Móng tay phiếm màu tím gõ gõ nắp đàn.

“Tặng cho em chính là đồ của em, em có quyền xử trí, phải không ca ca? Anh sẽ không muốn thu hồi lại chứ?” Tiết Tịnh Y cảm giác mình điên rồi, nàng một mặt muốn nhào vào trong lòng ca ca khẩn cầu thương xót, một mặt muốn đem thiếu niên chiếm cứ ôm ấp của ca ca xé thành mảnh vỡ. Cuối cùng hận ý chiếm thượng phong, khiến nàng không ngừng phun ra những lời khắc bạc.

Chu Doãn Thịnh cứ như chạm phải thứ gì dơ bẩn, thu hồi đầu ngón tay đặt trên phím đàn, còn dùng khăn giấy lau vài cái. Hắn hiện tại một câu đều lười nói, dù sao đã xé rách mặt, không tất yếu lại giả vờ giả vịt.

“Tặng cho ngươi tự nhiên là của ngươi.” Tiết Tử Hiên cũng vô ý cùng Tiết Tịnh Y tranh cãi, bán ôm thiếu niên rời phòng đàn. Hắn nghĩ, từ nay về sau mình đại khái sẽ không chạm vào chiếc đàn dương cầm kia nữa, bởi vì mặt trên tuyên khắc một danh tự tội ác.

Hai người đi rồi, Tiết Tịnh Y mới chậm rãi nằm sấp trên nắp đàn, phát ra tiếng gào thét đầy áp lực. Nàng cũng không muốn đẩy ca ca ra càng lúc càng xa, thế nhưng nàng khống chế không được ma quỷ ghen tỵ trong nội tâm mình.