Tiết Tử Hiên

Chương 26



Tiết Tử Hiên không nói một lời mở máy tính, cắm thẻ nhớ vào, từ từ nói: “Đây là do Tiểu Di đưa tới, nói là để cả nhà chúng ta cùng xem.”

Nói tới đây, trái tim hắn lại co rút một trận, ngồi ở vị trí cách người Tiết gia xa nhất, lẳng lặng nhìn màn hình.

Thiếu niên đang từng phím từng phím ấn đàn dương cầm, nghe không ra là làn điệu gì, em ghé sát vào máy ghi hình, cáo biệt mọi người, một câu “Ta phải đi”, khiến Tiết Tử Hiên ngừng hô hấp.

Thẳng đến lúc này, tiếng đàn đứt quãng mới nối thành giai điệu ngắn ngủi mà lại sôi nổi, đó là [ Thích khách trong gió ], Sears đã biên soạn cho vị thích khách anh hùng Mandela trong truyền thuyết. Hắn vì báo thù mai phục bên cạnh địch nhân, dùng chủy thủ sắc bén nhất nhất cắt đứt cổ họng bọn họ. Đây là một khúc nhạc tràn ngập căm hận, đùa cợt cùng sát khí, thiếu niên dùng đầu ngón tay trắng nõn gõ xuống một loạt trọng âm, âm phù bén nhọn giống một thanh đao nhỏ, xuyên vào ***g ngực Tiết Tử Hiên, xoắn trái tim hắn thành một đoàn thịt nát.

Quả nhiên hắn đoán không sai, thiếu niên sở dĩ đàn tấu không được khúc nhạc giàu có tình cảm, không phải bởi vì em không có thiên phú, mà là bởi vì em chưa từng mở lòng với bọn họ, thử hỏi trong thiên hạ này ai sẽ thổ lộ tình cảm với một đám người có ý đồ mưu sát mình?

Khi thiếu niên đàn tấu khúc nhạc báo thù này, sát khí nồng đậm cùng căm ghét băng lãnh kia, đủ để cho trái tim người nghe tê liệt. Em không hề thiếu khuyết tình cảm, chẳng qua sẽ không lãng phí tình cảm trên những người không quan tâm mà thôi.

Bắt nguồn từ mưu sát, những chữ này, phá hủy ý chí cùng linh hồn Tiết Tử Hiên, trong nỗi thống khổ đến tê tâm liệt phế, hắn giật mình ý thức được — thiếu niên cả hai đời đều chưa từng yêu mình.

Vô luận đời trước hay là đời này, thiếu niên đều biết rõ ràng, bọn họ bắt đầu từ một hồi mưu sát, là sai lầm rõ đầu rõ đuôi. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiết Tịnh Y, hắn đã hiểu rõ hết thảy, vậy trong lòng em hắn lại là cái gì? Một công cụ có thể lợi dụng? Thậm chí một tên tội phạm mưu sát?

Nghĩ đến đây, cổ họng Tiết Tử Hiên ùa lên vị tanh ngọt, sau đó trầm trầm cười, tiếng cười tràn ngập chua xót. Đúng vậy, em yêu phải ai đều không khả năng yêu một tên tội phạm mưu sát, tình yêu này khiến em cảm thấy sợ hãi, cho nên em không dám muốn.

Thiếu niên sợ hãi mình càng làm Tiết Tử Hiên tuyệt vọng hơn cả việc em lợi dụng mình, đây là tuyệt vọng càng sâu sắc hơn đời trước, càng lý giải thiếu niên sinh hoạt tại Tiết trạch bất an như đi trên băng mỏng, càng không thể tiêu tan.

Vốn tưởng rằng trùng sinh trở về có thể thay đổi hết thảy, nhưng nguyên lai ngay từ lúc vừa bắt đầu kết cục của bọn họ cũng đã được định trước. Sao hắn có thể xem nhẹ Tiểu Di thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể cho rằng bằng cơ trí của em, ngay cả âm mưu của Tiết gia đều không thể hiểu rõ? Là hắn quá ngu xuẩn, hay là không dám nghĩ quá sâu?

Tiết Tử Hiên chậm rãi che khuôn mặt bởi vì tuyệt vọng mà vặn vẹo, vô thanh khóc rống.

Nhưng mà sau khi video kết thúc, máy tính còn đang tự động truyền phát một đoạn ghi âm, hắn không thể không áp chế vô tận sợ hãi trong lòng, chăm chú nghe, nghe đến cuối cùng, hắn nhanh chóng rút thẻ nhớ ra cho vào tủ bảo hiểm đã đổi mật mã, sau đó xoay người nhìn về phía ba người còn đang ngẩn ngơ.

Hắn biết bọn họ tính toán mưu sát Tiểu Di, lại không biết bọn họ ác độc như vậy, lên kế hoạch cho ma túy vào túi của Tiểu Di, sau đó báo cảnh sát bắt em, lại mua chuộc truyền thông tuyên dương việc này ra ngoài, triệt để khiến Tiểu Di gánh vác ô danh là kẻ nghiện. Đợi thanh danh Tiểu Di bại hoại, danh dự hỏng bét, bọn họ lại giấu ma túy vào trong xe Tiểu Di, khiến em rơi xuống vách núi, đương trường tử vong.

Tính toán thật tốt, có tiền án trước đó làm nền, ai có thể nghĩ đến đây là một hồi mưu sát, cảnh sát nhất định sẽ cho rằng là Tiểu Di hít thuốc phiện quá liều dẫn đến tai nạn giao thông.

Thật ngoan, thật độc! Kế sách độc ác như vậy, lại là do một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vạch ra, từ đoạn ghi âm kia có thể biết được, Tiết Tịnh Y chẳng những đưa ra ý nghĩ khái, còn tự mình hoàn thiện mỗi một chi tiết.

Nếu không phải lo lắng làm hỏng trái tim khỏe mạnh, nàng nguyên bản tính toán khiến Triệu Dần dụ dỗ Tiểu Di hít thuốc phiện, sau vài lần suy tư, mới đổi thành trước khi tai nạn giao thông cho em uống một ly nước có cho thêm thuốc phiện.

Đây là bảo hiểm kép, cho dù xe không bị động tay chân, bị thuốc phiện ăn mòn đầu não Tiểu Di cũng sẽ lạc tay lái xuống sườn núi, đương trường mạng vong.

Tiết Tử Hiên cơ hồ không dám tưởng tượng, khi Tiểu Di nghe được mấy đoạn ghi âm này thì tâm tình thế nào. Khó trách em đi dứt khoát như thế, khó trách em không hề lưu tình chút nào với Triệu Dần.

Có lẽ đời này em sẽ không trở về nữa, em hận mọi người trong Tiết gia, bao gồm cả hắn. Em sẽ giống thích khách trong gió, dùng chủy thủ lấp lóe hàn quang nhất nhất cắt đứt cổ họng cừu địch, sau đó lẫn vào trong gió biến mất vô tung. Nghĩ đến đây Tiết Tử Hiên thốt nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, hiện tại hắn rất tuyệt vọng, thống khổ dau đớn, rất bất lực, bất lực trước nay chưa có.

Nếu có thể, hắn hận không thể hủy diệt tòa nhà tráng lệ này, hủy diệt tất cả mọi người ở đây, cuối cùng hủy diệt chính mình, để hết thảy trở lại khi vừa bắt đầu, nhưng đó chỉ là si tâm vọng tưởng, cho nên hắn chỉ có thể cầm lấy di động, làm ra lựa chọn chính xác.

Khi Tiết Thụy hồi thần muốn cướp đoạt thẻ nhớ thì đã chậm, thẻ bị nhi tử khóa vào tủ bảo hiểm, gã vội vàng nhào qua ấn mật mã, nhưng gã quên Tiết trạch đã không còn là thiên hạ của mình, người làm nơi này, phòng ốc, công trình… đã hoàn toàn bị cải tạo, gã căn bản không có biện pháp lấy ra tội chứng bên trong.

“Đưa thẻ nhớ cho ta!” Gã xoay người rống giận, thấy số điện thoại trên màn hình điện thoại của nhi tử, nổi điên nhào qua, “Ngươi tưởng báo cảnh sát?”

“Cút đi!” Tiết Tử Hiên một cước đá văng gã, hai mắt đỏ thẫm tràn đầy cừu hận. Bọn họ hủy đời trước của hắn, lại hủy cả đời này, rốt cuộc lúc nào mới đến cuối? Nếu có thể, hắn thật muốn trả toàn bộ máu trong thân mình cho Tiết gia, dùng nó để trao đổi thiếu niên cho mình.

“Tử Hiên xin con đừng báo cảnh sát! Nếu con làm vậy, cả nhà chúng ta đều xong, sau này mama còn muốn lên đài diễn xuất, muội muội con còn muốn đến trường, nàng vừa lấy được thư tuyển chọn của học việc âm nhạc Curtis, nàng còn có tiền đồ rộng mở. Tử Hiên, mama cầu xin con!” Tiết Lý Đan Ny cũng kham kham hồi thần, bổ nhào vào bên chân nhi tử quỳ cầu.

Nàng thật sự bị dọa choáng váng, hoàn toàn không thể tưởng được Hoàng Di thu thập chứng cứ phạm tội đầy đủ như vậy, hắn gài máy nghe trộm trên người bọn họ? Làm sao hắn sẽ có loại năng lực này, chẳng lẽ là nhi tử giúp hắn? Nhưng xem nhi tử phản ứng, lại không giống.

Nàng vốn dĩ thờ ơ với thiếu niên, sẽ không biết trong lĩnh vực máy móc cùng IT, thiếu niên có được thiên phú làm người ta sợ hãi than cỡ nào. Hắn chỉ cần cài một phần mềm nhỏ vào di động của bọn họ, liền có thể nghe lén điện thoại bọn họ, còn có thể tùy thời khởi động công năng ghi âm di động, khiến nó biến thành một máy nghe lén mà ai cũng sẽ không bố trí phòng vệ, cũng sẽ không quấy nhiễu trò chuyện, càng không bị chủ máy nhận ra.

Phần mềm này 24 giờ không gián đoạn công tác, chẳng những ghi xuống bọn họ mưu đồ bí mật, ngay cả tiếng ngáy buổi tối cũng không bỏ qua, cho dù di động tắt máy, nó vẫn có thể hoạt động bình thường.

Tiết Tịnh Y phát hiện trong đó có mấy cái âm tần là tiếng mình cùng Phúc bá gọi điện thoại, lập tức tách mở vỏ di động, lại không tìm được thứ gì cùng loại với máy nghe lén. Nàng nhìn thấy phụ thân bị đá bò dậy nổi, thấy mẫu thân quỳ xuống đất cầu xin, thấy ca ca không hề do dự gọi 110, lúc này mới rít the thé xông qua.

“Ca ca, không phải Tiểu Di không cóxảy ra việc gì sao? Hắn đi rồi, chúng ta lại không thương tổn hắn, ca ca tạm tha chúng ta đi! Chúng ta là người một nhà a! Ca ca quên chúng ta trước đây thân mật nhiều thế nào sao? Ca ca nói sẽ chiếu cố em một đời……” Lời còn chưa dứt cổ họng nàng liền bị Tiết Tử Hiên bóp chặt.

“Tiểu Di không có xảy ra việc gì, cho nên các ngươi thương tổn em ấy liền có thể tha thứ sao?” Điện thoại bị Tiết Lý Đan Ny hất đi, Tiết Tử Hiên đang muốn xoay người nhặt, lại bị Tiết Tịnh Y chặt chẽ ôm lấy. Trong lúc nhất thời hận ý ngập trời, hắn gắt gao bóp chặt cổ Tiết Tịnh Y, muốn đưa nữ nhân hủy hắn hai đời này xuống địa ngục. Sớm biết nàng bản tính khó dời, khi vừa mới tỉnh lại, hắn nên lập tức giết nàng.

Năm ngón tay càng siết càng chặt. Sắc mặt Tiết Tịnh Y cũng từ tái nhợt biến thành tím đen, mắt thấy liền muốn tắt thở. Tiết Lý Đan Ny cầm điện thoại ném xa xa, quay lại đến đập vào cánh tay nhi tử. Tiết Thụy lảo đảo đứng dậy cũng chạy đi cứu người. Bốn người xoay đánh vào cùng nhau hất đổ ly đĩa trên bàn, quản gia sợ hãi không dám tới gần.

“Không thể tha thứ, một người đều không thể tha thứ.” Tiết Tử Hiên phát ra tiếng gào thét như dã thú, liền ngay một giây trước khi cắt đứt cổ Tiết Tịnh Y cổ một lại đột nhiên buông tay. Hắn mở ra lòng bàn tay, mặt trên đã hoàn hảo như lúc ban đầu, không có vết thương dữ tợn của kiếp trước, nhưng nó vẫn lưu lại trong lòng hắn, tuyên khắc vào linh hồn, đó là vinh diệu của hắn, là huân chương, cảm kích, là chuyện duy nhất hắn làm đúng.

Nếu giết Tiết Tịnh Y, dòng máu tội ác sẽ làm bẩn phần vinh diệu này. Hắn từng nói qua, kiếp này, nguyện vì Tiểu Di, biến thành mình càng tốt, hắn không thể nuốt lời.

Hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại, hất Tiết Tịnh Y cùng Tiết Lý Đan Ny ra, xoay người lại nhặt di động, lại cảm giác nòng súng lạnh lẽo ấn lên huyệt thái dương mình.

“Đưa thẻ nhớ cho ta!” Tiết Thụy lớn tiếng quát. Gã sớm nên nhớ ra, vì để ngừa vạn nhất, gã từng giấu một khẩu súng lục dưới bàn trà phòng khách.

Tiết Tử Hiên nhặt di động lên, chậm rãi đứng dậy, Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tịnh Y bò đến vị trí cạch hai người tương đối xa, yên lặng không lên tiếng nhìn. Các nàng không muốn ngồi tù, cho nên không từ thủ đoạn cũng muốn lấy được cái thẻ nhớ này.

“Ngươi cho rằng Tiểu Di chỉ có cái thẻ này? Ngươi cho rằng hắn chỉ biết gửi cho một mình ta? Tiết Thụy, ngươi lúc nào lại trở nên ngây thơ như vậy?” Tiết Tử Hiên trầm trầm cười, không quan tâm tiếp tục ấn số điện thoại.

Tiết Thụy biểu tình dữ tợn, gã đương nhiên biết Hoàng Di không chỉ có cái thẻ này, hắn góp nhặt nhiều chứng cứ phạm tội như vậy lại không báo cảnh sát, mà là chơi trò mất tích, chẳng phải chính là vì cầu tài sao? Hắn gởi thẻ nhớ đến Tiết gia chẳng phải chính là vì chấn nhiếp sao? Gã dám khẳng định, không đến mấy tiếng, Hoàng Di sẽ gọi điện về vơ vét một số tiền lớn.

Đến lúc đó gã có thể chậm rãi chu toàn với hắn, sau đó lại tìm ra người để nhổ cỏ tận gốc, vốn tính toán khiến hắn thư thư phục phục chết đi, hắn càng muốn lựa chọn sống không bằng chết, gã có biện pháp nào? Ở trên thế giới này, người không biết tốt xấu thật sự nhiều lắm!

Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là, làm sao ngăn cản nhi tử. Tiết Thụy dùng nòng súng đỉnh đỉnh huyệt thái dương của nhi tử, lạnh lùng nói “Bỏ điện thoại xuống, đưa thẻ nhớ cho ta!”

Tiết Tử Hiên có tai như điếc, điện thoại đã thông, hắn há miệng liền muốn nói chuyện, lại nghe đến “răng rắc” một tiếng, nguyên lai là Tiết Thụy lúc khó thở lại thật sự bóp cò.

Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tịnh Y lên tiếng rít the thé, sau mới phát hiện trong súng không có đạn, nháy mắt xụi lơ dưới đất, Tiết Thụy cũng ngồi phịch xuống, vừa rồi gã dứt khoát mê muội, nếu trong súng có đạn vậy gã chính là tội phạm giết người, gã tự tay giết con trai của mình!

Tiết Tử Hiên sớm biết trong súng không có đạn, Tiểu Di có lòng hiếu kỳ rất mạnh, hắn tự nhiên sẽ không khiến em chạm vào thứ nguy hiểm như vậy, thế nhưng hắn vạn vạn không ngờ đến phụ thân sẽ thật sự bóp cò, liền khiến hắn nhớ tới kiếp trước vì thoát tội, phụ thân đem tất cả đầu mâu chỉ vào Tiết Tịnh Y, sau lại khiến mẫu thân vì gã gánh vác phần lớn tội danh.

Gã chính là như vậy một kẻ vì tư lợi nhưu vậy, vì chính mình việc gì cũng làm được. Quả nhiên trong nhà này không có một người tốt, tất cả những thứ tốt đẹp, sớm hay muộn đều sẽ bị bọn họ phá hủy.

Tiết Tử Hiên đỏ hốc mắt, nghe được đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm nôn nóng, chậm rãi nói: “Alô, ta muốn báo nguy, phụ thân ta, mẫu thân, muội muội, ý đồ liên thủ mưu sát đệ đệ của ta, hiện tại đệ đệ của ta mất tích, mời các ngươi giúp ta tìm xem hắn ở đâu.” Hắn báo địa chỉ, bên kia nói rất nhanh sẽ phái cảnh sát lại đây.

“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Hoàng Di đi rồi, nó không có việc gì, chúng ta căn bản không có mưu sát nó!” Tiết Thụy nhào lên cướp đoạt di động.

Tiết Tử Hiên một cước đá văng gã, tiếp tục gọi điện thoại, khiến công ty bảo vệ thường niên cùng hắn bảo trì hợp tác phái mấy người lại đây trông coi Tiết Thụy một nhà.

Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tịnh Y đã bị dọa ngốc nhanh chóng bị bảo tiêu vừa đến đưa đến khách phòng tầng hai, Tiết Thụy ngồi ở phòng khách, bị một bảo tiêu khác dùng súng chỉ vào đầu.

Tiết Tử Hiên lấy thẻ nhớ trong tủ bảo hiểm ra, chuyển đoạn video Tiểu Di cáo biệt vào một cái USB khác trên bàn. Hắn muốn bảo tồn đoạn hình ảnh này, không muốn giao cho cảnh sát.

Hắn xuất thần nhìn chằm chằm USB, thẳng qua hồi lâu, mới nghẹn giọng mở miệng:“Ngươi cho rằng Tiểu Di gởi chứng cớ về tới là vì muốn tống tiền? Ngươi lầm rồi, lúc em đi không mang bất cứ thứ gì đáng giá, chỉ mặc bộ quần áo mà em ấy đã mặc khi vừa đến nhà chúng ta. Em ấy chê nhà chúng ta bẩn, làm bẩn tay em ấy.”

Tiết Thụy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, phụ họa theo: “Đúng vậy, chúng ta sai lầm rồi, chúng ta không nên hại nó, nó là đứa nhỏ ngoan. Nhi tử, ba ba cầu xin con, nể tình chúng ta đã nuôi con lớn như vậy, con bỏ qua cho chúng ta đi? Đợi tìm được Hoàng Di trở về, hai đứa muốn xuất quỹ liền xuất quỹ, thích kết hôn liền kết hôn, chúng ta đều không quản. Thừa dịp cảnh sát còn chưa đến, con hủy cái thẻ kia đi, mọi người bình an vô sự, vui vui vẻ vẻ qua ngày, cần gì phải làm đến nước này. Tử Hiên, ba ba cầu xin con!”

“Ta bỏ qua cho các ngươi, ai tới bỏ qua cho Tiểu Di?” Tiết Tử Hiên bỗng nhiên đứng lên hét to, “Nếu em ấy không có nhận ra âm mưu của các người, các người tính toán làm gì? Cho em ấy uống ma túy? Khiến em ấy rơi xuống vực? Moi trái tim em ấy ra? Ai tới bỏ qua cho em? Ai tới bỏ qua cho em?” Hắn ra sức đập tất cả đồ đạc trong phòng khách, không hề hay biết biết chính mình sớm rơi lệ đầy mặt, cơ hồ hỏng mất.

Tiết Thụy bị hắn rống sợ run như ve sầu mùa đông, bảo tiêu tay nắm thương cũng run run. Hắn chưa bao giờ gặp qua cố chủ phẫn nộ thất thố như thế, có lẽ giây tiếp theo, cố chủ liền điên mất.

Nhưng Tiết Tử Hiên đến cùng không điên, hắn tất yếu phải tìm thiếu niên âu yếm thiếu niên trở về, tất yếu lo liệu vụ tai nạn giao thông, tất yếu xử lý mấy kẻ phạm tội mưu sát này. Hắn đạp qua mặt sàn đầy mảnh vụn, ngồi xuống sô pha, buông mi nhìn chằm chằm đồng hồ.

Chờ hơn một giờ, xe cảnh sát mới chạy đến trước cổng Tiết trạch. Tiết Tử Hiên giao thẻ nhớ đã cắt đoạn video cho vị cảnh sát phụ trách phá án, lại sao chép nội dung qua USB cho họ. Như vậy, bọn họ sẽ không biết đây là Tiểu Di sưu tập chứng cớ, chỉ cho rằng em biết được chân tướng, kinh hoảng chạy trốn. Như thế, em có thể hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện bên ngoài.

Cảnh sát tỏ vẻ hoài nghi nguồn gốc của đoạn ghi âm, Tiết Tử Hiên nói là thám tử tư mình thuê giao cho hắn.

“Ngươi thuê thám tử tư giám thị người nhà mình?” Cảnh sát cùng hắn tìm một gian phòng trống nói chuyện, ngữ khí rất không ủng hộ.

“Này có cái gì kỳ quái sao? Lúc trước bọn họ bảo ta đón Tiểu Di về nhà là vì moi tim em, sau đó ta năm lần bảy lượt khuyên bảo mới hủy bỏ kế hoạch, thế nhưng thái độ rất miễn cưỡng. Vì cam đoan Tiểu Di an toàn, ta không thể không giám thị bọn họ.” Tiết Tử Hiên mặt không chút thay đổi đáp.

“Tại sao lúc trước ngươi không đi báo án?” Cảnh sát nhíu mày.

“Đều nói không nên vạch áo cho người xem lưng, ta cũng phải cho bọn họ một cơ hội sửa đổi, ngươi cho rằng cử báo người nhà của mình rất dễ dàng sao? Ngươi cho rằng có được người nhà như vậy rất sáng rọi?” Tiết Tử Hiên mắt đỏ thẫm, tóc tán loạn, trên mặt còn dính nước mắt lóng lánh, nhìn qua cực kỳ chật vật, hắn không ngừng nhìn di động, cách vài giây liền gọi điện cho thiếu niên, cảm xúc nôn nóng không giống giả vờ.

Cảnh sát phi thường đồng tình hắn, đơn giản hỏi thăm vài câu liền phát lệnh tìm kiếm Hoàng Di.

Một đầu khác, ba người Tiết Thụy lần lượt phủ nhận tính chân thật của đoạn ghi âm, nhưng vẫn bị mang về cục giam giữ. Bởi âm tần là ghi trộm, nơi phát ra trái với con đường pháp luật bình thường, không thể làm chứng cớ lập án, cho nên cảnh sát cần phải tìm thêm càng nhiều nhân chứng vật chứng mới có thể khởi tố.

May mà Phúc bá cùng những người có liên quan, cả luật sư tư nhân, bác sĩ bị mua chuộc… đều bị cảnh sát bắt lại thẩm vấn, luôn có thể tìm được chỗ đột phá, muốn kết án vụ án này hoàn toàn không khó, chẳng qua nội tình thật sự là làm người nghe kinh sợ. Từ đoạn ghi âm có thể phát hiện chủ mưua án kiện thế nhưng là em gái sinh đôi với người bị hại, làm nhân viên phát án thổn thức một trận: Tiết gia này đều là những người nào a, rất đáng sợ, may mắn Hoàng Di thông minh, đi mau.

Hôm sau, hai tin tức bom tấn ngang trời xuất thế, hơn nữa đều có liên quan đến Tiết gia. Điều đầu tiên: Siêu xe đụng vào người, thuộc về con nuôi của Tiết gia – Hoàng Di, hắn mất tích Điều thứ hai: Tổng giám đốc tập đoàn Tiết thị cùng với thê tử và nữ nhi bị bắt vì có hiềm nghi mưu sát Hoàng Di.

Xã hội lập tức xôn xao, giá cổ phiếu của tập đoàn Tiết thị cũng một đường rớt xuống, trong công ty lòng người hoang mang rối loạn, loạn thành một đống cát rời rạc. Trường hợp này Tiết Tử Hiên sớm đã trải qua không biết bao nhiêu lần, hắn nhanh chóng tổ chức đại hội cổ đông, tuyên bố mấy kế hoạch mua lại và sát nhập xuyên quốc gia phi thường khổng lồ, ổn định giá cổ phiếu cùng lòng người, tiếp đi đến sở giao thông hỏi thăm tiến độ điều tra vụ tai nạn giao thông.

Công ty, cổ phiếu, gia nghiệp, thậm chí cha mẹ đang bị tạm giam, đều có thể để đó, nhưng lỗ thủng Tiểu Di đâm ra, hắn nhất định phải bù lại trươvs. Hắn không thể khiến em trở thành tội phạm mưu sát. Không sai, hắn đích xác là song trọng tiêu chuẩn, không thể tha thứ cha mẹ cùng Tiết Tịnh Y, đồng thời lại có thể bao dung Tiểu Di hết thảy.

Có lẽ có người cảm giác em tội ác tày trời, nhưng Tiết Tử Hiên biết em là vô tội, trong tất cả mọi người em mới là vô tội nhất. Nếu không có Tiết gia, không có Hồ Đông, em còn cùng cha mẹ mình vui vui vẻ vẻ sống cùng nhau, tuy rằng nghèo khó, nhưng ấm áp, an toàn, thoải mái. Em đi đến Tiết gia không phải vào thiên đường, mà là xuống địa ngục.

Khi Tiết Tử Hiên đầy mặt tiều tụy bước vào sở giao thông, cảnh sát giao thông ném cho hắn một ánh mắt đồng tình: “Nghe nói Hoàng Di rời nhà đi ra ngoài? Bởi vì phát hiện cha mẹ ngươi cùng muội muội muốn mưu sát hắn?”

Tiết Tử Hiên mặt không chút thay đổi “Ân” một tiếng.

Vị cảnh sát này rất lý giải loại trạng thái mất hết can đảm này, người có thể vì pháp lý mà lựa chọn cử báo người nhà mình không nhiều. Nếu người nhà phạm tội, thân nhân đều giúp đỡ che dấu, vậy người bị hại làm thế nào, ai tới cho bọn họ công bình chính nghĩa? Đặc biệt thủ phạm chính lại là Tiết Tịnh Y, thân nhân có huyết mạch tương liên duy nhất của Hoàng Di, thế giới này đối với hắn rất tàn khốc, không đi không được.

“Ta muốn hỏi lúc nào có thể lấy xe về?” Tiết Tử Hiên thử nói.

“Đều nát thành như vậy ngươi còn muốn?” Cảnh sát có chút ngoài ý muốn, bất quá nghĩ đến chiếc xe này toàn thể giới chỉ có năm chiếc mà thôi, vứt đi xác thật đáng tiếc, vì thế đáp, “Đợi người bên khoa giám chứng kiểm tra xong, xác định xong người có trách nhiệm là có thể trả cho các ngươi, mau thì một hai tháng, chậm thì hơn nửa năm.”

Tiết Tử Hiên không hỏi gì thêm, hắn có thể trực tiếp tìm người lo liệu, trước khi rời đi sở giao thông, hắn hỏi: “Triệu Dần tỉnh chưa?”

“Tỉnh, lúc này đồng sự của chúng ta cùng người của cục cảnh sát đang lấy khẩu cung hắn, người này tâm độc tay tiện nha, chỗ nào cũng có dính líu đến hắn.” Cảnh sát giao thông khinh thường lắc đầu.

“Ta có thể đi bệnh viện xem xem sao?” Tiết Tử Hiên lễ phép hỏi thăm.

“Được, vừa lúc ta cũng phải đi, cùng đi đi.”

Hai người đi đến bệnh viện, Triệu Dần còn chưa thoát khỏi bóng tối bị tàn phế, liền bị chụp lên tội mưu sát tội, đang khàn cả giọng biện bạch: “Ta còn không kịp động thủ liền xảy ra tai nạn xe cộ, không tính là mưu sát đi? Đồng chí cảnh sát, đây không tính là mưu sát đi? Ngươi xem xem ta, ta cũng là người bị hại a, ta không trộm xe, là xe kia tự mình khởi động, chạy tán loạn trên đường. Ta nói cho ngươi, nó bỗng nhiên liền siết chặt dây an toàn vây ta ở trên xe, sau đó nhấn ga, chuyển động tay lái, chạy lên đường. Có quỷ. Là quỷ đang lái xe, các ngươi hãy tin tưởng ta.”

Gã càng nói càng kích động, càng nói càng lộn xộn, y tá đứng ở một bên đúng lúc cho gã một mũi thuốc an thần, khiến cảnh sát chờ gã cảm xúc bình phục lại đến lấy khẩu cung.

“Có quỷ đang lái xe?” Tiết Tử Hiên ra vẻ nghi hoặc.

“Lời kiểu này ngươi cũng tín? Trên thế giới làm gì có quỷ! Trừ phi là có người điều khiển chiếc xe kia.” Nói tới đây, cảnh sát giao thông vẫy tay nói, “Chặc, xem ta nghĩ lung ta lung tung này, xe có công năng điều khiển tự động nhiều nhất chỉ có thể chạy 30km/h, còn chậm hơn cả chúng ta đạp xe đạp, hơn nữa không thể rời khỏi chủ xe cầm chìa khóa điều khiển từ bán kính năm trăm đến tám trăm met, giống Triệu Dần chạy 160km/h, phạm vi vòng quanh thành phó đạt tới ba trăm hai mươi km, hơn nữa hoàn mỹ tránh né mọi chướng ngại vật, trước mắt kỹ thuật chế tạo xe không thể đạt tới độ cao như vậy, có lẽ qua năm mươi năm hoặc là một trăm năm chúng ta mới có thể chạy loại xe này.

Tiết Tử Hiên gật đầu, cũng không bình luận về những lời này. Rời khỏi bệnh viện, hắn gọi điện thoại cho người quen, hỏi thăm siêu xe kiểm tra thế nào.

“Ngươi muốn lấy lại cũng được, ta bảo thủ hạ làm việc nhanh lên, nhưng ta muốn nói cho ngươi chiếc xe kia đã hoàn toàn bị đụng hỏng, không cách nào sửa được.” Người nọ cho rằng hắn đau lòng xe, trong giọng nói không thiếu tiếc nuối.

“Xe có dị thường gì không?” Tiết Tử Hiên trầm giọng nói.

“Không có dị thường, Triệu Dần còn không kịp động thủ.” Đối phương hiển nhiên cũng biết việc Tiết Thụy mua chuộc Triệu Dần động tay động chân trên xe. Chuyện này làm ồn ào quá lớn, phỏng chừng những người tai mắt thông thiên trong Đế Đô không ai không nghe nói.

“Lúc nào ta có thể đến lấy xe? Ngày mai được không?”

“Một đống đồng nát ngươi cũng muốn?”

“Muốn.” Tiết Tử Hiên không muốn nói chuyện nhiều.

“Được, sáng mai ngươi tới lấy đi.”

Cắt điện thoại, Tiết Tử Hiên bóp trán, cảm giác phi thường uể oải, hắn muốn biết Tiểu Di ở nơi nào, sống có tốt không, tâm tình như thế nào, còn có, đời này còn trở về hay không, có tha thứ cho mình hay không.

Hắn không muốn đi đến một bước này, nhưng khi hắn mang mục đích đào lấy một trái tim khỏe mạnh tìm đến em, bọn họ cũng đã chú định quyết liệt. Hắn cho rằng một đời này trùng sinh là ông trời ban tặng, cho rằng mình không đến muộn, nhưng thực ra khi Tiểu Di vừa nhìn thấy Tiết Tịnh Y, cũng đã chậm. Đây không phải ban tặng, mà là trừng phạt, kiếp trước trả nợ không đủ, đời này ông trời khiến hắn trả tiếp.

Hắn không thể tưởng tượng hơn một năm này, Tiểu Di là làm sao chịu đựng được, em như vậy thông minh, nhận thấy được bệnh tình của Tiết Tịnh Y, cơ hồ lập tức liền minh bạch chân tướng, mỗi ngày em bị vây trong ***g giam, bên cạnh vòng quanh một đám tội phạm mưu sát, rốt cuộc như thế nào đi vào giấc ngủ? Lại là lấy tâm tình như thế nào đi đối mặt ác niệm của em gái sinh đôi?

Khó trách khi em ngủ cứ luôn thích cuộn lại thành một đoàn nho nhỏ, bởi vì em đang kinh hoảng, vẫn luôn kinh hoảng, mà nhiều lo lắng cùng kinh hoảng như vậy, rốt cuộc ngưng kết thành cừu thị cùng căm hận nồng đậm, cho nên em sẽ không yêu mình, cho nên em lựa chọn biến mất trong gió……

Ngăn cản chính mình nghĩ tiếp, Tiết Tử Hiên gắt gao cầm lấy tay lái, phát ra tiếng gào thét thống khổ.