Tiểu Ác Ma

Chương 1: Chiếc hộp đen



Editor: Ngyennhi

Beta: Yue

#1


Khi sếp nhỏ về nhà, bị dọa sợ hết hồn.

Sau khi đi vòng quanh mấy vòng nhìn mấy thứ để trên bàn ở phòng khách, hắn mới cẩn thận lấy điện thoại ra: "Em gái này, em vứt cái gì ở nhà anh thế?"

Một giọng nói vui vẻ sớm vang lên từ đầu dây bên kia: "Có phải cực kỳ soái hay không!"

"Uh, đẹp trai, chỉ hơi có chút dọa người thôi." Hắn suy nghĩ kỹ, quyết định ăn ngay nói thật.

"Sợ gì chứ, đạo cụ mà thôi." Em gái của hắn hình như đạp đổ cái gì đó, kêu răng rắc, một lúc sau mới tiếp tục nói: "Em mua trên mạng á, rẻ bèo à, lần sau em ghé lấy."

Hắn cau mày: "Em định làm, ờ thì, cái gì play ấy nhỉ?" (Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue. Wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks)

"Là cosplay!" Âm lượng tăng lên mấy lần khiến tai sếp nhỏ đau đớn, vội vàng dời điện thoại đi.

Còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã hô to "Em sẽ chú ý an toàn mà, em đi ngủ trước, bye bye anh già!"

Hắn nhìn vào màn hình đã tắt, rồi quay lại nhìn chiếc bàn, rồi đau khổ thở dài ngao ngán.

Thật sự.. Làm người ta sợ hãi đó..

Sếp nhỏ lá gan con thỏ nghĩ thầm.

[Hết chương 1]

#2

Căn nhà sếp nhỏ ở khá nhỏ, suy đi nghĩ lại cũng không biết nên để thứ này ở đâu.

Dù sao cũng là cái hộp lớn, đen thùi lùi, bên trên có treo một cái đầu lâu, giống như một chiếc quan tài phương Tây. Dù được em gái mình bảo đảm bên trong là khoảng không, nhưng sếp nhỏ cũng không dám mở ra.

"Vẫn nên nhét nó trong phòng ngủ đi."

Sợ thì sợ, cũng không thể cứ ném vào góc, nếu không sẽ hứng chịu cơn mưa nước mắt của cô em gái. Nghĩ đến quá khứ từng trải qua, sếp nhỏ không khỏi nổi da gà. Những nơi khác dễ va đập, tốt hơn hết nên kê nó lên nóc tủ phòng ngủ.

Dù sao, không nhìn thấy là OK.

Hắn vỗ vỗ bụi trên tay, ném chiếc giẻ đầy vết bẩn xuống đất, sếp nhỏ hắt hơi một cái thật to.

Thực sự không biết cửa hàng Taobao này ở đâu, có thể lấy đồ cũ như vậy mà bán, cũng không phải đồ cổ, mà nó như là thứ lâu nay không ai đụng đến vậy.

Thật sự là quá bẩn, hắn loay hoay tìm vài bộ quần áo sạch rồi vội vã chạy vào phòng tắm.

Phòng tắm lập tức truyền đến tiếng nước chảy ào ào ào.

Cùng với những tiếng "Hắt xì" liên tù tì.

[Hết chương 2]

#3

Vốn tưởng rằng có thể lấy thứ này đi sớm.

Nhưng giờ đây, sếp nhỏ buộc phải sống chung với chiếc hộp lớn trong thời gian lâu hơn dự kiến.

Lý do là em gái hắn vì kỳ thi mà bỏ lỡ hoạt động của mình, năn nỉ để đồ lại lâu hơn một chút, sẽ tới mang đi khi nào rảnh rỗi.

Khi nghe thấy điều này, sếp nhỏ trầm mặc một lúc lâu, rồi mới thốt ra một tiếng "Ờ".

Hắn cũng rất bất đắc dĩ, hắn cũng rất muốn khóc.

Cảm giác đặc biệt như vừa mở một bộ phim, cứ tưởng là phim tình cảm, kết quả thấy trong đó là cảnh người chết đội quan tài sống lại, hoá ra là phim cương thi trá hình!

Đêm dài, trời tối, trong phòng vắng lặng.

Cúp điện thoại xong, phim cũng tắt, đổi thành một bài hát mừng năm mới. Một mình sếp nhỏ đang run rẩy, thò đầu ra khỏi chăn, chớp chớp mắt.

Huuu huuu huuu~.

Đèn trong phòng khách và phòng ngủ đều đã bật sáng rồi mà sao vẫn thấy sợ vậy?

Quay đầu về sau, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy tủ quần áo, dường như có thứ gì đó sẽ bật ra từ chiếc hộp đen nhánh lớn ở trên nóc.

Quay người lại, nhắm mắt quay lưng về phía tủ, lại không thể không tưởng tượng có thứ gì đó đang tiến đến từ phía sau, chẳng mấy chốc sẽ khoát tay lên vai hắn.

Sếp nhỏ trằn trọc trở mình, trong lòng rơi lệ.

Thật sự không thể ngủ được nữa!

[Hết chương 3]

#4

Ở cùng chiếc hộp lớn gần nửa tháng, quầng thâm mắt của sếp nhỏ cũng theo như hình với bóng gần nửa tháng.

Hèn gì em hắn không dám gửi cái này về nhà, mẹ mà phát hiện ra có thể đánh chết nó.

Nghe nói nó rất đắt, con bé tiết kiệm tiền tiêu vặt trong một thời gian rất dài lâu mới mua được. Vì nguyên nhân này mà sếp nhỏ có khổ không dám nói, đành phải lén giữ hàng cho con bé nhẹ nhõm.

Hết cách rồi, hắn đã quen với điều đó từ khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa hai anh em rất tốt.

Quán hôm đó bận rộn, sếp nhỏ về nhà mang theo nồng nặc mùi khói dầu, lê tấm thân mệt nhoài đi tắm rửa rồi nằm phịch ở trên giường.

Còn quản sợ hay không sợ gì nữa, trời đất bao la, giấc ngủ là lớn nhất.

"Vù vù..."

Cả người chôn trong chăn nhung lông vịt, mềm mại vô cùng, hắn cuộn mình thành một đoàn, hai tay ngoan ngoãn đặt ở trên ngực.

Ngủ như một đứa trẻ.

Đang chìm đắm trong giấc ngủ, hắn không để ý rằng trên nóc tủ bên cạnh, chiếc hộp đóng chặt mở ra một khe nứt, rò rỉ ra một tia sáng màu bạc.

Càng ngày càng sáng.

Âm thanh nứt vỡ be bé vang lên gần như không thể nhận thấy, từng chút từng chút một, dường như có thứ gì đó muốn đi ra từ khe hở.

Người bọc trong chăn bông ở trên giường cũng không có chút phản ứng nào, chỉ trở mình liếm liếm đôi môi, có lẽ trong mộng đã ăn cái gì ngon rồi.

"Ừm... Thật là thơm..."

[Hết chương 4]