Tiểu Ác Ma

Chương 9: Đùa giỡn lưu manh (H nhẹ)



#18 (H nhẹ)

"A!"

Đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán, sếp nhỏ đưa tay che ngực, nửa cúi người thở dài một hơi, thu lại biểu cảm của chính mình.

Cảm giác ẩm ướt đang từng chút một lan tràn, tê dại giống như có dòng điện chạy qua trên da thịt.

"Đào tiên sinh, anh không sao chứ?" Đặt dao nĩa trên tay xuống, Tô tiểu thư quan tâm hỏi, như muốn giơ tay gọi người phục vụ lại đây.

Sếp nhỏ cắn chặt môi dưới, kìm nén tiếng rên rỉ suýt nữa thốt ra, có chút run rẩy đứng lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn trước, đáp: "Tôi, tôi có chút không thoải mái, đi vệ sinh một chuyến." Lời còn chưa dứt đã bước ra ngoài, nhưng bước đi của hắn có chút phù phiếm, khi đi vòng qua góc cua còn lảo đảo một chút.

Tô tiểu thư sẽ nghĩ gì khi ngồi bên ngoài, sếp nhỏ cũng không quan tâm. Bây giờ đầu óc hắn trống rỗng, lướt qua nhân viên phục vụ đi lại trong hành lang, đỡ tường tiến vào nhà vệ sinh.

Hắn đóng mạnh cửa, thở hổn hển rồi khóa lại, sau đó đưa tay sờ túi, mặt đỏ bừng muốn ra tay với tên ác ôn không biết đang làm trò mèo gì kia.

Lớp vải sát làn da đã bị phá thành một cái lỗ, bị túi áo ngăn lại nên không nhìn thấy, có thứ vô hình nào đó làm hắn có chút lạnh cả người. Chỗ lỗ đó làm lộ ra một mảnh dính ướt trên đầu v*, trong lúc vô tình bắt đầu đứng thẳng lên, có lẽ là phản ứng sinh lý khi bị mút vào.

Tiểu ác ma làm chuyện xấu tránh đi bàn tay đang muốn bắt lấy nó, tiếp tục nằm ở trên ngực hắn, hai tay ôm chặt điểm đang nhô ra kia, đầu lưỡi ngây ngô đảo quanh, nướt bọt khiến vật nhỏ mẫn cảm này sáng bóng.

Sau khi bị khiển trách trước đó, tiểu ác ma cảm thấy không cam lòng mà lăn lộn trong túi, đụng phải vào một chỗ mà trước đó nó chưa từng để ý tới, liền há miệng giương nanh múa vuốt, cắn rách tầng vải áo ngăn cách.

Đập vào trong mắt chính là viên thịt mềm mại chẳng khác nào trái anh đào, nó nuốt nước bọt, tò mò chồm tới ngửi, còn lấy tay xoa xoa. Trong chốc lát, thực sự không nhịn được, nó liền cắn viên trái cây hấp dẫn này một miếng, đầu lưỡi từng chút từng chút liếm qua bề mặt không bằng phẳng kia, rồi ngấu nghiến không buông.

Sau đó, nó tóm gọn chỗ đó.

Sếp nhỏ tựa lưng vào vách ngăn, hận không thể bắt được cái tên điếc không sợ súng này đánh cho một trận, nhưng mà hắn không thể chịu được sự kích thích khi địa phương mẫn cảm bị mút lấy, không dám dùng quá nhiều sức để bắt, sợ đối phương giật mình cắn mạnh, vì điều đó mà phải vào viện thì ngại quá.

Hắn híp mắt lại, đè nén âm thanh thở dốc, hai chân có chút mềm nhũn, cơ hồ muốn trượt xuống. Ngón tay mò mẫm không khỏi run lên, căn bản không có cách nào tóm được tiểu ác ma đang làm loạn, cũng không có sức lực mà nâng nổi đôi cánh hay chóp đuôi kia của nó.

"Ha... Khốn nạn..."

Bên tai truyền đến âm thành rên rỉ làm cho chính mình cũng phải đỏ mặt, sếp nhỏ che miệng lại, cơ thể trở nên không nghe sai khiến khi những đợt khoái cảm ập đến ngoài ý muốn, đôi mắt chua xót, nướt bọt không kịp nuốt vào từ khóe miệng chảy ra một chút.

Còn tiểu ác ma đang thèm thuồng liếm cái viên đang sưng tấy lên kia thì rất hài lòng với phản ứng của hắn, mặc dù không hiểu tại sao nhưng nó không muốn dừng lại, còn muốn bức bách đối phương phát ra âm thanh dễ nghe hơn. Nắm lấy viên trái cây sưng đỏ, nhẹ nhàng dùng hai tay vuốt ve, vùi đầu tận lực đem càng nhiều thịt mềm nhét vào trong miệng, đầu lưỡi trơn trượt khuấy đảo thứ đó theo nhiều cách khác nhau, thỉnh thoảng cắn nhẹ, khi đối phương ưỡn ngực kêu lên liền liếm láp tỉ mỉ nơi để lại dấu răng, làm cho toàn bộ ướt nhẹp.

Mãi cho đến khi chơi đủ rồi, nó vẫn mút từ dưới lên một hồi, mới miễn cưỡng nhả ra, bay ra khỏi túi, nhìn say sưa ngon lành dáng dấp đối phương xấu hổ một hồi, giả vờ vô tội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Biết rằng điều này có thể không tốt, nhưng nó vẫn làm theo bản năng, bây giờ không thể làm gì khác hơn là giả ngu để được tha thứ.

Sếp nhỏ từ từ đứng thẳng dậy, nóng bừng cả người, rơm rớm nước mắt, mặc kệ tên nhóc ác đang lơ lửng trên không, mở cửa lao ra, giữ chặt bồn rửa mặt, liều mạng tạt nước vào mặt mình.

Tiểu ác ma lơ lửng sau lưng cảm thấy ớn lạnh: Xong, lần này xem ra thật sự đã gây ra đại họa rồi.

[Hết chương 18]