Tiểu Ấm Áp

Chương 1



28/08/2019

Lớp 12/9.

Chuông vào học đã vang lên mười phút rồi, mà chủ nhiệm lớp vẫn chưa xuất hiện, trong lớp học bắt đầu tụm ba tụm bảy nói chuyện.

Ôn Nhan đeo tai nghe luyện tập Tiếng Anh.

Hai bạn gái phía sau thì thầm to nhỏ.

" Lúc nãy tớ đi vệ sinh hình như thấy Hàn Giang"

Một bạn nữ khác thấp giọng ngạc nhiên: "Hả? Không phải anh ấy đã xuất ngoại rồi sao, trở về hồi nào vậy?"

"Không biết có phải thật không nữa, chỉ thấy một bên mặt à, nhìn khá giống."

"Sao cậu không gọi tớ, có đẹp trai không?"

Cô gái kia cúi thấp người cười trộm: "Đẹp."

Trong tai nghe phát ra giọng nữ trong sáng duyên dáng, sau khi kết thúc câu hỏi cuối cùng, ngòi bút của Ôn Nhan xoẹt xoẹt viết xong đáp án, tháo tai nghe ra. Bạn ngồi cùng bàn của cô, Giang Yên đã ngủ đến ngốc luôn rồi, lười biếng thay đổi hướng nằm: "Hình như tớ vừa nghe thấy có người nói đến Hàn Giang."

Ôn Nhan bắt đầu làm đề trắc nghiệm: "Ò."

Ở trường học này, có người bàn luận về Hàn Giang là chuyện vô cùng bình thường.

Không phải chỉ vì có gương mặt khiến đám con gái vừa nhìn qua đã mơ tưởng đến anh, mà còn vì những lịch sử huy hoàng trước đó.

Nghe nói năm đó anh từng một mình ra tay đánh nhau với bảy tên côn đồ ở trường kế bên, trả thù cho người anh em bị bắt nạt. Sau đó hai bên cùng đến bệnh viện, anh chỉ bị thương nhẹ, còn ném cho đối phương đầy đủ tiền viện phí.

Kiểu người lộ ra sự kiêu ngạo tàn nhẫn từ trong xương cốt này vốn rất được con gái yêu thích, hơn nữa anh còn là sinh cực giỏi.

Lúc thi đại học, anh dựa vào ưu thế giành được danh hiệu thủ khoa tỉnh, chiếm ưu thế tuyệt đối so với người thứ hai mười điểm, không biết có bao nhiêu trường đại học top đầu công khai âm thầm cướp người như thế nào, mà cuối cùng anh lại chọn đại học C trong thành phố này.

Đại học C cũng tốt, nằm trong dự án 985, nhưng so với Thanh Hoa Bắc Đại ở thủ đô, mức độ nổi tiếng vẫn thấp hơn một bậc.

Anh cơ bản là không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ làm theo ý mình muốn.

Ba năm trôi qua, trong trường cũng không xuất hiện thêm thủ khoa tỉnh nào nữa, cho nên tới tận lúc này, hình của anh vẫn còn treo trong văn phòng của trường, mặc áo sơ mi trắng, tóc ngắn sạch sẽ, vẻ mặt khiêm tốn ẩn hiện sự lưu manh. Đôi mắt chàng thiếu niên thanh tú, trong sáng, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của các em gái.

Cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra, bốp một tiếng, trực tiếp đánh thức Giang Yên. Chủ nhiệm lớp - cô Từ vẫn hấp tấp như cũ, bước đi còn mang theo gió, đứng trên bục giảng, trong tay cầm theo một bộ đề thi Tiếng Anh: "Ngủ, ngủ, tỉnh táo hết cho tôi, lười biếng, mệt thì ra sau đứng cho tỉnh đi."

Cô chia bài thi trong tay thành mấy phần, đưa cho học sinh ngồi bàn đầu: "Truyền ra sau."

Trong lớp an tĩnh, chỉ có tiếng giấy truyền bài thi.

Ánh mắt cô Từ lập tức thay đổi, đảo qua từng ngóc ngách trong lớp, đỏ như máu: "Gần đây tôi phát hiện trong lớp có người không nhịn được, có xu hướng yêu sớm, âm thầm bày trò. Các em quay đầu lại mà nhìn bảng đen phía sau thử xem, còn bao nhiêu ngày nữa là tới kỳ thi đại học? Có tâm trạng làm này làm kia, chi bằng làm thêm mấy cái đề nữa đi, không thi đậu đại học, đứa con gái nào mà chịu quen các em? Nằm mơ đi thì có. Thi xong rồi muốn yêu thế nào thì yêu, để tôi bắt gặp thì các em liệu hồn."

Cô Từ luôn rất lợi hại, trong lớp không ai dám phát ra một tiếng động.

Nói xong, cô kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu xem các bài thi đã nộp lên buổi sáng.

Giang Yên liếc mắt nhìn cô Từ một cái, xé giấy viết mấy chữ, chọc chọc Ôn Nhan, đẩy tờ giấy qua.

[Hàn Giang nhà cậu hình như hôm nay về hả?]

Ôn Nhan nhìn mấy chữ "Hàn Giang nhà cậu " trên tờ giấy, ngẫm nghĩ một hồi nhưng cũng không phản bác.

Trong mắt người khác, cô và Hàn Giang là người một nhà.

Từ năm 6 tuổi cô được mẹ gửi đến nhà họ Hàn, đến bây giờ đã là 11 năm, những năm trước khi anh học đại học, mỗi ngày đều sống chung một mái nhà. Tuy anh không mấy vui vẻ, sợ con gái nhõng nhẽo phiền phức, nhưng vẫn bị mẹ bắt phải đi học tan học cùng cô về nhà, thời gian chơi bóng bị cướp đi không ít.

Nhưng Ôn Nhan không bao giờ cảm thấy mệt.

Mới đầu là vì anh rất lợi hại, gương mặt mỗi ngày đều trưng ra bộ dạng hung dữ, ai cũng không dám chọc, đi theo sau anh sẽ không có ai dám bắt nạt cô, sau đó dần dần lớn lên, cô phát hiện còn một điểm tốt nữa.

Đi theo anh luôn có đồ ăn vặt.

Các chị gái năm cuối cấp cười tươi như hoa, thường xuyên lén lút cho cô một đống đồ ăn ngon, nhờ cô gửi giúp bọn họ mấy lá thư màu hồng phấn, cô ăn ké nên chột dạ, mỗi lần đều hoàn thành nhiệm vụ, tuy những lá thư đó Hàn Giang không thèm nhìn đã ném đi.

Ôn Nhan cúi đầu nhìn tên của Hàn Giang, cằm chống lên bút chì, có chút xuất thần.

Máy bay hạ cánh lúc một giờ chiều, chắc bây giờ dì Tĩnh đã đi đón anh về nhà.

Nghĩ vậy, cô khẽ nhíu mày, bỗng nhớ tới tối hôm qua nên dọn dẹp một chút, chuyển đồ của mình về phòng, nhưng sau đó làm bài quá trễ, đi ngủ luôn, quên mất tiêu.

Nhà bên cạnh vẫn đang được sửa sang lại, có lẽ là vì đẩy nhanh tốc độ, ngày nào cũng làm tới khuya mới dừng, tiếng máy khoan điện chỉ cách phòng Ôn Nhan một bức tường, nghe riết khiến tai cô cũng ong ong.

Mẹ Hàn Giang - Thi Tĩnh sợ làm ảnh hưởng đến cô học tập, bảo cô tạm thời dọn đến phòng Hàn Giang ở đối diện.

Sau khi tạp âm biến mất, cô định dọn về, nhưng có một đống lớn bài tập và tài liệu học tập, Thi Tĩnh nói dù sao Hàn Giang cũng không có ở nhà, bảo Ôn Nhan không cần dọn tới dọn lui, cho nên vẫn luôn kéo dài tới bây giờ.

Tờ giấy kia lại được truyền đi vài lần nữa.

Giang Yên: Không phải tháng Sáu mới về à? Sao về sớm hơn vậy?

Ôn Nhan: Nói chán, không vui.

Giang Yên: Lý do gì vậy chứ, trạng nguyên chính là tùy hứng vậy sao, sinh viên trao đổi mà cũng có thể tùy ý như vậy hả, có thể về trước à? Không ảnh hưởng việc học sao?

Ôn Nhan: Anh ấy nói không ảnh hưởng, tớ cũng không rõ lắm.

Giang Yên: Nước Pháp rất tốt á, tớ cũng muốn đến đó.

Lần này Hàn Giang về nước sớm, đúng thật là hơi bất ngờ.

Sinh viên trao đổi phải đi ít nhất hai năm, tháng Sáu năm nay mới đúng hai năm, trở về học năm tư, nhưng khoảng thời gian trước bỗng anh nói muốn về nước, anh luôn là người có chủ kiến, chuyện anh đã quyết định dù có ai nói gì cũng sẽ không thay đổi, mẹânh cũng chịu thua, chỉ có thể tùy theo ý anh.

Cô Từ ở trước mắt gõ thước lên bục giảng, liếc nhìn hai người bọn họ một cái, cảnh cáo.

Cô Từ không nỡ dạy dỗ Ôn Nhan.

Cô gái xinh đẹp khiến người gặp người thích, huống chi thành tích học tập luôn rất tốt, luôn cầm cờ đi trước trong lớp, là hạt giống tốt của trường đại học trọng điểm, luôn được thầy cô thiên vị.

Ôn Nhan không trả lời giấy nữa, tập trung vào đề thi.

Còn mười lăm phút nữa là tan học, cô Từ đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau đó ánh mắt đảo một vòng, nhìn mấy con nhím thường ngày: "Nghỉ làm đi, đừng có gây chuyện cho tôi đấy."

Sân thượng.

Lớp 12 tổng cộng có mười tám lớp, được nhà trường sắp vào chung một toà nhà nhỏ ba tầng, toà nhà này đã được xây dựng rất lâu rồi, bên ngoài nhìn kỹ thì cũng không tệ lắm.

Nhưng trên sân thượng thì lập tức lộ nguyên hình, trên đó vứt đầy phế liệu, mấy cái xẻng trong góc, bám đầy bụi bẩn.

Hàn Giang đã đứng ở đây nửa tiếng.

Đống đổ nát phía sau hoàn toàn không phù hợp với anh.

Anh dựa nghiêng vào lan can, dường như có chút nhàm chán, cúi đầu gõ một chuỗi ký tự trên điện thoại, nghĩ nghĩ một hồi thì lại xóa đi, tắt máy cho lại vào túi.

Qua thêm một lát nữa, lớp 12 tan học.

Có một người lên sân thượng.

Là một nam sinh, cao to vạm vỡ, im lặng đi tới lan can nhìn xuống dưới, miệng thì lẩm bẩm.

Hàn Giang nhìn cậu ta một cái.

Người này đừng nói là muốn nhảy lầu chứ?

Nam sinh nhìn một lát, cuối cùng cũng mở miệng: "Chậc, còn rất cao." Sau đó lùi về sau vài bước, đi xung quanh bãi đất trống sau lưng Hàn Giang.

Phát hiện Hàn Giang đang nhìn mình, nam sinh xấu hổ cười một cái.

Nhìn vẻ mặt này thì không giống muốn nhảy lầu, Hàn Giang không quan tâm đến cậu ta nữa.

Điện thoại nhận được tin nhắn từ người anh em Lục Phi: [Đang làm gì vậy, đón gió tẩy trần cho cậu].

Hàn Giang chậm chạp nhắn vài chữ: [Hai ngày nữa đi.]

Bên kia rất nhanh đã trả lời: [Được, địa điểm tôi chọn, đến lúc đó gọi cho cậu, mặc chỉnh tề chút, anh đây sắp xếp tốt cho cậu.]

Phía sau còn thêm mấy cái icon hớn hở.

Hàn Giang đã quen với kiểu nói chuyện không đứng đắn này của cậu, khẽ cười một cái, đút điện thoại vào túi.

Không tới hai phút sau, nam sinh bên cạnh thò người qua: "Người anh em, nhìn cậu hơi quen mắt, lớp nào vậy?"

Hàn Giang nói: "Đã tốt nghiệp."

Nam sinh ồ một tiếng: "Đàn anh."

Cậu ta hình như rất nôn nóng, nói: "Nhà trường không cho lên sân thượng đâu ạ."

Hàn Giang liếc cậu ta một cái: "Vậy mà cậu còn tới?"

Nam sinh cười ngây ngô, hai cánh tay tiếp tục múa may, tựa như đang tự cổ vũ mình: "Em muốn làm chuyện lớn."

"Chuyện lớn gì?"

"Tỏ tình."

Hàn Giang cười một cái, còn rất lãng mạn.

Anh thuận miệng hỏi: "Lớp mấy?"

"12."

"12 mà còn có thời gian yêu đương?"

Nam sinh vò đầu: "Không có, cô ấy học rất giỏi, không thể nào chú ý đến em, nhưng em muốn thử, nếu không nói thì tốt nghiệp sẽ hết cơ hội."

Cậu ta nghĩ đến tương lai cuộc sống sau này: "Nếu cô ấy đồng ý với em, hai chúng em sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau ôn thi đại học, cô ấy học giỏi, em phải cố gắng hết sức, em không thích yêu xa."

Hàn Giang: "..."

Nam sinh thân thiết nói: "Đàn anh, anh từng tỏ tình người khác chưa?"

"Chưa từng."

Nam sinh gật đầu: "Cũng phải, anh đẹp trai như vậy, con gái chắc chắn chủ động lại làm quen, không tới lượt anh tỏ tình, không giống tụi em, phải tự lực cánh sinh... A còn có năm phút thôi."

Nam sinh căng thẳng, nói chuyện với Hàn Giang không ngừng.

Hàn Giang không thích lo chuyện bao đồng, cũng không thích xem náo nhiệt, nhưng đối phương nhiệt tình như lửa, anh xoa xoa mày, có chút mệt mỏi nói chuyện cho qua.

Ngồi máy bay 11 tiếng đồng hồ, rất mệt.

Cậu nam sinh vừa cao vừa vạm vỡ, nhưng nhắc tới cô gái mình thích thì lại xấu hổ thẹn thùng, hoàn toàn không hợp với con người của cậu ta: "Nụ cười của cô ấy rất ngọt ngào, đặc biệt là đôi mắt, em cũng không dám đứng đối diện với cô ấy."

Mối tình đầu sơ khai của chàng trai, khi cô đi thu bài tập về nhà, cậu ta cố ý nói không làm, chọc cô nhìn mình nhiều thêm một cái.

Cho nên vì kế hoạch tỏ tình ngày hôm nay, cậu ta đã chuẩn bị suốt mấy ngày, đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh bày mưu tính kế cho cậu ta, sau khi thành công sẽ đi đâu ăn mừng cũng đã nghĩ xong xuôi hết rồi.

Hàn Giang giật mình, nhớ tới cô nhóc kia khi cười cũng rất ngọt ngào.

Nam sinh lại hỏi anh: "Đàn anh, anh tới trường chúng em làm gì vậy, tìm người hả?"

Hàn Giang ừ một tiếng.

"Tìm ai, lớp mấy? Không chừng em có quen á."

"12."

Nam sinh quay đầu lại: "Cũng 12 á, lớp mấy? Lớp 12 em biết gần hết."

Chuông tan học vang lên sớm hơn Hàn Giang một giây.

Nam sinh vội vã lấy điện thoại ra, sau đó nhìn Hàn Giang: "Đàn anh, chút nữa..."

Hàn Giang hiểu rồi, hiện trường tỏ tình, không tiện có người ngoài.

Anh vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Chúc cậu thành công."

Hàn Giang xoay người đi về phía cửa cầu thang, đồng thời lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho ai đó.

Sau lưng, nam sinh hít sâu một hơi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cuối cùng điện thoại cũng có người bắt máy.

"Alo, Ôn Nhan, cậu có thể lên sân thượng một chút không, tớ có lời muốn nói với cậu."

Hàn Giang khựng lại, dừng chân.

Bên tai, điện thoại phát ra một giọng nữ lạnh lùng: Xin chào quý khách, số điện thoại quý khách gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.