Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 153: Công lược phản đường



Dịch: ABBY

Nguồn: Tàng Thư Viện

Trong hoàng cung Đế quốc Thiết Lặc Liên minh phản Đường, trong một đại sảnh vài trăm nhân vật nắm giữ quyền hành của 3 tinh vực gần đó lặng lẽ đứng, mấy trăm người này không đứng cùng một chỗ, mà chia làm 35 quần thể rất cả quy luật. Mà đại sảnh bốn phía đều treo 35 cái màn hình khổng lồ, hình ảnh trên mỗi màn hình đều là một người quân nhân mặc quân phục thượng tướng, quân nhân trên màn hình chính giữa là Liễu Bân mà mọi người đã rất quen thuộc.

Liễu Bân lúc này không những không có vẻ gì nho nhã thư sinh như trước, ngược lại xuất hiện một khí thế mạnh mẽ, sắc mặt căng thẳng, tay bưng ly rượu. Không nhưng là anh ta, mà mọi người trong đại sảnh, bao gồm cả những quân nhân trên màn hình cũng đều bưng ly rượu, lặng lẽ nhìn vị chủ nhân đứng ở vị trí lãnh đạo của đại sảnh, cũng chính là chủ nhân của hoàng cung này – Đồ Nhĩ Đặc.

Đồ Nhĩ Đặc quét mắt nhìn mọi người, cao giọng nói: “Các vị, trải qua 5 tháng quân bị căng thẳng, liên minh phản Đường của chúng ta đã có được 220 ngàn chiếc chiến hạm, lực lượng mạnh mẽ như thế có thể nói là trước nay chưa từng có ở tinh hệ Vô Loạn!”

Những vị lãnh đạo của các thế lực ở phía dưới nghe thấy lời này đều ra vẻ đắc ý, gật đầu tiếp tục nghe Đồ Nhĩ Đặc minh chủ liên minh này nói tiếp: “Chúng ta là những người rất yêu chuộng hòa bình, hao phí nhiều tiền của thế để xây dựng hạm đội mạnh mẽ như thế hoàn toàn không phải là ý định của chúng ta. Nhưng do Đế quốc Đại Đường bên cạnh chúng ta có lực lượng mạnh mẽ đồng thời có thói quen xâm lược, vì ngày mai và tương lai của chúng ta, cũng vì để có được hòa bình mãi mãi của chúng ta, cho nên chúng ta mới tình nguyện tổn hao dân sinh để xây dựng hạm đội để chống kẻ xâm lược này.

Lúc nghe thấy Đồ Nhĩ Đặc nói đến câu yêu chuộng hòa binh, trong lòng mọi người đều cười to. Ở những nơi khác có lẽ tìm ra được vài kẻ chủ nghĩa hòa bình, nhưng nơi này là tinh hệ Vô Loạn, chính là những người chưa bao giờ trải qua chiến loạn đều sẽ không tin tưởng chủ nghĩa hòa bình, những người sống ở tinh hệ hỗn loạn này đều tin thờ chủ nghĩa quyền thế. Mặc dù trong lòng mọi người đều nghĩ như thế, nhưng cũng không có ai đứng ra phản bác lời nói của Đồ Nhĩ Đặc, mọi người đều có vẻ nghiêm túc, vài vị lãnh đạo vừa gật đàu vừa nói với thuộc hạ kế bên mình tán đồng như thế nào đối với lời nói của Đồ Nhĩ Đặc.

“Vì tương lai của chúng ta! Cạn ly!” Đồ Nhĩ Đặc bưng ly rượu lên, mọi người đều đưa lên theo, sau khi uống hết rượu, tất cả các ly rượu đều đồng thời bị vứt mạnh xuống đất. Quân nhân mặc quân phục thượng tướng sau đó kính chào mọi người, ngoài 35 vị lãnh đạo gật đầu đáp, thì những người khác đều đáp lại bằng lễ quý tộc.

Liễu Bân sau khi kính chào xong vẫy tay ra lệnh: “Xuất phát!” Các thượng tướng trên màn hình lần nữa kính chào theo quân lễ nói: “Tuân lệnh! Tổng chỉ huy!”

Lúc bọn họ nói câu này, vô số chiến hạm từ trên những hành tinh do 35 thế lực quản lý bay ra ngoài, sau khi rời khỏi hành tinh ở phạm vi nhất định toàn bộ tiến hành bước nhảy không gian. Chính trong khoảnh khắc này 220 ngàn chiếc chiến hạm biến mất trobg phạm vị khống chế của 35 thế lực.

Trong căn cứ quân sự nào đó của hành tinh Trung Châu Đại Đường, trước một cửa phòng có rất nhiều binh lính. Những binh lính này cẩn thận đánh giá người quân nhân đi ra từ căn phòng này, nhìn thấy người quen lập tức tiến đến nhiệt tình bắt tay lôi kéo. Nhưng có chút kỳ lạ là, sau khi quân nhân đi ra từ căn phòng đó gọi bọn họ thì bọn họ mới đến gần. Nếu như quân nhân đi ra từ căn phòng đó không lên tiếng trước, bọn họ sẽ ở đó cẩn thận đánh giá người đó.

Trần Binh đã là một thành viên của cấm vệ quân cũng trong đám người đó cẩn thận đánh giá người quân nhân đi ra từ căn phòng đó, lúc này bọn họ nhìn thấy một quân nhân dáng vẻ uy vũ mặc quân phục cấm vệ quân đứng trước cửa nhìn, đi về phía mình. Trần Binh bất giác lộ vẻ vui mừng, nhưng lúc hắn định lên tiếng chào, sau lưng hắn đã có người lên tiếng trước nói: “AiTa, là cậu sao?”

Quân nhân cấm vệ quân uy vũ kia lập tức cười nhe răng nói: “Không sai, là mình.” Nghe được lời này, Trần Binh thất vọng đứng qua một bên. Phía sau hắn vài người cũng mặc quân phục cấm vệ quân chạy nhào đến chỗ cái người tên AiTa, người này bóp bóp cơ thịt, người kia sờ sờ đầu, càng quá đáng hơn là còn có người mở miệng AiTa ra để nhìn bên trong.

Nhìn thấy bọn họ cười cười nói nói rất náo nhiệt rồi rời khỏi nơi này, Trần Binh bất giác lắc đầu, hài, quân nhân cấm vệ quân quả thực quá nhiều, ở nơi này có thể gặp được những đồng liêu không quen biết. Trần Binh lần nữa chuyển ánh mắt đến cánh cửa của căn phòng kia, hi vọng người tiếp theo đi ra là người mà mình đang chờ đợi. Nhưng đáng tiếc liên tiếp đi ra là 3, 4 người quân nhân đều không phải là tìm hắn, Trần Binh bắt đầu lo lắng ngóng cổ nhìn cánh cửa.

Lúc này, một hồi chuông vang lên, Trần Binh móc ra máy liên lạc nghe: “Alo, ơ, lão vượn à, còn chưa ra, cậu đợi thêm chút nữa nha, ừ, vừa ra là chúng tôi sẽ đi đến chỗ cậu. Được, tạm biệt.” Trần Binh tắt máy đột nhiên hai mắt phát sáng bởi vì một quân nhân trẻ tuổi thân hình cao ráo, dáng vẻ đẹp trai, mặc quân phục cấm vệ quân đang đi ra từ trong phòng, đồng thời đi về phía anh ta.

Người quân nhân trẻ này đi đến trước mặt Trần Binh, vỗ vỗ vai Trần Binh nói: “Ngại quá để cậu phải chờ lâu.”

Trần Binh liền đánh một đấm vào ngực quân nhân trẻ đó, sau đó vui mừng nói: “Được nha, A6, đã trở thành một anh chàng đẹp trai rồi nha, tôi chờ ở đây lâu như vậy, nhìn nhiều người đi ra như vậy, phát hiện cái tên tiểu tử nhà ngươi là đẹp trai nhất nha!”

Quân nhân trẻ nghe thấy lời này cười nói: “Có sao? Đừng khoa trương như vậy chứ?”

“Khoa trương? Cậu bây giờ nhìn trong số nhiều người ở đây như vậy có ai đẹp trai hơn cậu không? Cho dù một người đẹp trai như tôi đây cũng chỉ có thể xếp dưới cậu. Hài, xong rồi, sau này đi cùng cậu ra đường, mỹ nữ sẽ không đá lông nheo với tôi nữa.” Trần Binh cố ý nói một cách bất đắc dĩ.

Trần Binh nói xong nhìn thấy A6 đang định nói gì, vội vẫy tay nói: “Được rồi, không nói những điều này nữa, lão vượn giúp chúng ta dành chỗ sớm đã hối rồi, chúng ta đi nhanh thôi.” Nói rồi đi về phía bãi đậu xe quân doanh.

A6 theo sau buông tay nhún vai bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác, người quá đông đi, ngoài việc phải khoác lên da người nhân tạo, còn phải cải tiến các loại tư liệu hồ sơ, nhiều việc lắm.”

Hai người đi lên một chiếc xe cấm vệ quân biển số quân đội, nổ máy, bay ra khỏi quân doanh. Sau khi rời khỏi quân doanh, Trần Binh cầm lái quay đầu qua nhìn A6 đang nhìn cảnh sắc bên ngoài nói: “Huynh đệ, lúc nào thì chúng ta đi mua chiếc xe thể thao?”

“Mua xe thể thao?” A6 quay đầu đang định nói gì, nhìn thấy dáng vẻ của Trần Binh, bất giác vội đưa tay ra đẩy đầu của anh ta nhìn về phía trước nói: “Kháo! Lúc lái xe phải nhìn phía trước, nếu không bị cảnh sát giao thông chụp hình ghi sổ đen, đến lúc đó chức binh nhì của cậu phải làm thêm mấy năm nữa đó!”

Trần Binh nghe thấy lời này, mặc dù khuôn mặt giả bộ không để ý, nhưng không có quay đầu qua nói như hồi nãy nữa, dù gì thì anh ta không muốn dùng quân công để xóa bó án phạt giao thông.

“Bây giờ chúng ta không phải có thể lái xe quân đội sao? Còn mua xe thể thao làm gì?” A6 hiếu kỳ hỏi.

“Hao phí.” Trần Binh vỗ vào vô lăng nói: “Câu nhìn thấy xe quân đội đẹp ở chỗ nào, xe không nổi làm sao cua gái. Chiếc tôi muốn có nhất là chiếc này.” Nói rồi dùng máy tính trên xe thông qua mạng inte lấy ra hình ảnh của một chiếc xe thể thao màu đỏ.

“Cua gái?” A6 lắc đâu, anh ta không hiểu cái tên Trần Binh này tại sao lại suốt ngày nghĩ tới tìm con gái, A6 sau khi nhìn tư liệu của chiếc xe thể thao màu đỏ kia hỏi: “Cậu có nhiều tiền lắm sao? Chiếc này tới 3 triệu lận.”

Trần Binh đắc y cười nói: “Hi hi, ba của tôi nói với tôi, chỉ cần trong năm nay tôi trở thành hạ sĩ, ông ấy sẽ mua chiếc này cho tôi. Theo công tích của tôi, năm nay tuyệt đối có thể trở thành hạ sĩ, cho nên không bao lâu nữa tôi sẽ có chiếc xe này!”

A6 lắc đầu không nói, bởi vì anh ta nghĩ đến giá trị ở Đế quốc Ngân Ưng của một người máy như mình – mỗi người 100 ngàn đồng Vũ Lai, có nghĩa là chiếc xe thể thao màu đỏ kia tương đương với 30 người máy như mình.

Trần Binh không chú ý đến A6 đang lơ đãng không tập trung, tiếp tục nói: “Tôi năn nỉ ba tôi thật lâu, ông ấy mới chịu đồng ý, bởi vì mua chiếc xe này cần đến 1 phần 10 gia sản của nhà tôi. Nhưng những tướng quân kia chỉ cần lương 2, 3 tháng là có thể mua được, mẹ nó, nếu như tôi được làm tướng quân không phải là sướиɠ chết hay sao? Cậu nói xem có đúng không?”

Trần Binh nói xong phát hiện A6 không trả lời mình, cho rằng trong lòng A6 không cân bằng, vội nói: “Tôi nói nè A6 cậu có biết da người nhân tạo này có giá bao nhiêu ở bên ngoài không?”

A6 ngây người, anh ta lắ đầu không nói.

Trần Binh cười nói: “Hi hi, nói cho cậu biết, da người nhân tạo này quý là ở chỗ tế bào hoạt tính, trong bệnh viện một bộ da này, lên đến 1 triệu đồng Vũ Lai. Cậu nghĩ mà xem số lượng người máy toàn quân, khoản tiền mà quân đội tốn quả thực là vô cùng lớn.”

A6 đương nhiên là lập tức tính toán ra quân đội vì khoác lên bộ da người nhân tạo này cho những người máy như mình tốn hết bao nhiêu tiền, khoản tiền này có thể mua được vài trăm triệu người máy vũ trang. Anh ta mặc dù không hiểu tại sao quân đội lại tiêu nhiều tiền đến thế để thay đổi người máy, nhưng không biết tại sao, A6 cảm thấy máy xử lý của mình bắt đầy có chút nóng lên.

Xe chầm chậm đi đến cửa của một quán bar, A6 vừa xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn người vượn toàn thân lông tóc màu đỏ đang mở mắt to đứng ở cửa quan bar nhìn mình, bất giác vẫy tay nói với người vượn kia: “Ngại quá lão vượn, chúng tôi đến trễ rồi.”

Người vượn tóc đỏ kia nhìn Trần Binh vừa đóng cửa vừa vẫy tay chào cô gái tiếp tân trước cửa, lại nhìn chàng thanh niên trẻ trước mắt, sau đó xoa mắt, ngạc nhiên nói với Trần Binh: “Tôi có phải bị hoa mắt không? Lẽ nào anh chàng đẹp trai này là A6 sao?”

Trần Binh đã đá lông nheo xong với cô gái tiếp tân kia, vỗ vai người vượn gật đầu nói: “Không sai, anh chàng đẹp trai này chính là A6. Đúng rồi, cậu có phải là cảm thấy ở cùng tôi và A6 có một cảm giác tự ti không hả? Không sao, cứ nói ra, anh đây sẽ dắt cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ. Yên tâm, chất lượng tuyệt đối có đảm bảo, chắc chắn sẽ không giống như thẩm mỹ viện mà cậu đi trước kia, nói là dưỡng tóc, nhưng lại bị người ta nhuộm cả người.”

Người vượn tóc đỏ nghe thấy lời này, lập tức cho Trần Binh một đấm, sau đó làm ra tư thế khoe cơ bắp của mình đắc ý nói: “Ông đây là chàng đẹp trai nhất được người trong tộc công nhận, không biết co bao nhiêu là siêu cấp mỹ nữ suốt ngày muốn hẹn tôi, người đẹp trai như tôi sẽ tự ti sao? Tôi cần phải đi phẫu thuật sao? Còn về cái tên mới có chút đẹp trai, đi bên tôi và A6, người tự ti phải là cậu mới đúng! Còn nữa, cậu đố kỵ bộ lông đỏ cả người tôi hấp dẫn biết bao là mỹ nữa của tôi thì cứ nói ra, nhiều lắm thì tôi dắt cậu đi nhuộm cái đầu của cậu thành màu đỏ.”

Trần Binh lập tức lên tiếng nôn ọe, sau đó nhào đến chỗ người vượn đánh nhau. Nhìn thấy một người một vượn đánh nhau, những người xung quanh không những không lấy làm lạ, ngược lại hưng phấn dứng bên cổ vũ, thậm chí có người bắt đầu đánh cược ai thua ai thắng. A6 nhìn thấy hai người càng đánh càng hăng, lại nhìn những người đang đứng xem náo nhiệt xung quanh, bất đắc dĩ lắc đầu, mỗi tay một người, mặc kệ tiếng kêu thảm của bọn họ, trực tiếp kéo bọn họ vào trong quán bar.

“3 vị gọi gì ạ?” Sau khi bọn họn ngồi xuống bàn, nhân viên phục vụ liền đến hỏi.

Người vượn tóc đỏ lập tức nói: “Trước tiên đem đến 1 thùng bia, 10 con vịt quay!” Trần Binh vừa xoa cổ tay bị nắm đau vừa gật đầu nói: “Tôi muốn một ly Virgin Mary, một đĩa đậu phộng.” còn A6 thì móc ra một thẻ quân nhân sau khi đưa cho người phục vụ thì nói: “Bữa này tôi mời, cho tôi một bình năng lượng thể long, một bộ công cụ sửa chữa.”

Trần Binh vừa nghe thấy lập tức đứng lên trừng mắt nhìn A6 nói: “Không phải chứ A6? Lẽ nào cậu muốn ở đây kiểm tra cơ thể của mình sao? Cậu đừng quên hình dáng bây giờ của cậu, cậu còn cho rằng mình giống như trước cởi y phục ra là bộ khung xương kim loại sao? Cẩn thận hiến binh tố cậu tội khỏa thân trước công chúng bại hoại phong tục!”

Người vượn tóc đỏ thì ở bên cạnh vỗ tay không biết sống chết nói: “Được đó, A6 nhảy thoát vũ y, vỗ tay hoan nghênh!” Nhưng vừa mới vỗ được một cái liền bị A6 một đấm đánh bay.

A6 nhìn cơ thể của mình, bất giác thở dài vẫy tay nói với nhân viên phục vụ vẫn đứng mỉm cười nói: “Bỏ đi, công cụ sửa chữa không cần nữa.” Nhân viên phục vụ đối diện với đây rõ ràng là thứ người máy cần, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì kỳ lạ, mà gật đầu mỉm cười lui ra.

Người vượn tóc đỏ đang xoa xoa vết thương bò dậy nhìn A6 cười nói: “Huynh đệ, sau khi khoác lên người da nhân tạo cảm giác như thế nào?”

A6 lắc đầu: “Không có cảm giác gì, giống như trước vậy.” Trần Binh đập người vượn tóc đó hỏi vấn đề ngại ngùng như thế, vội chuyển để tài nói: “Hài, những ngày này thật là vô vị, ngoài việc huấn luyện thì là huấn luyện, sao mấy tháng rồi không có chiến tranh? Nơi này không phải là tinh hệ vô loạn ư?”

“Hừ! Cuồng chiến tranh!” Người vượn tóc đỏ cười nhạo nói.

Trần Binh liếc mắt nhìn người vượn tóc đỏ lạnh lùng cười nói: “Ơ, không biết kẻ nào say rượu nói muốn tiêu diệt 100 ngàn người để được thăng lên làm tướng quân a? Không biết lại là ai cả ngày hét lên xương cốt đều lỏng hết rồi? A6 cậu biết ai nói không?”

Người vượn tóc đỏ nghe thấy lờin ày lập tức cười hi hi chuyển đề tài, lôi kéo A6 uống rượu.

A6 nhìn hai người thỉnh thoảng nói xấu đối phương, đồng thời thỉnh thoáng cho đối phương vài quyền, máy xử lý trong ngực lần nữa lại nóng lên, xem ra hai người bọn họ chính là thứ mà con người thường hay nói đến, là bạn bè của mình? Đúng vậy, bọn họ chính là bạn bè, huynh đệ của mình.

Trong phòng làm việc của Bộ trưởng Bộ tình báo, một người đàn ông mặc đồ vest, cung kính đưa cho Lăng Lệ một tập văn kiện nói: “Thưa sếp, đây là ghi chép giám sát các nơi.”

Lăng Lệ sau khi nhận tập tài liệu vừa giở ra xem vừa hỏi: “Về chuyện khoác lên người bộ da nhân tạo cho người máy, phản ứng vài tháng nay ở các nơi như thế nào?”

Người đàn ông vội nói: “Phản ứng đều rất tốt, trong dân chúng, đặc biệt là những gia đình có trẻ nhỏ rất hoan nghênh chuyện này, bởi vì trẻ con sẽ không bị dáng vẻ kim loại của người máy dọa sợ mà khóc. Người của những nơi khác vốn có mâu thuẫn với người máy, cũng đều cho rằng người máy trở thành như thế có chút đồng cảm tiếp nhận, bắt đầu đồng ý tiếp xúc qua lại với ngườ imáy. Mà trong xã hội cũng đã xuất hiện rất nhiều thương nhân chuyên phục vụ người máy, tóm lại mọi người đếu có ý kiến tán đồng đối với sự kiện lần này. Nhưng… trong quân nhân và quan viên có một số ít người chống lại người máy, bọn họ cho rằng người máy chỉ là công cụ để sử dụng, không thể coi là con người, hơn nữa bọn họ cho rằng tốn nhiều tiền để thay da nhân tạo cho người máy quả thật quá lãng phí, cho rằng nên dùng số tiền này để mua lượng lớn người máy về để sử dụng.”

“Ừ? Thủ lĩnh của bộ phận nhỏ này là ai?” Lăng Lệ bỏ văn kiện xuống hỏi.

“Cái này…” Người đàn ông sau khi nhìn Lăng Lệ có chút sợ hãi nói: “Rất xin lỗi thưa sếp, chúng tôi còn chưa điều tra ra được ai là thủ lĩnh.”

Lăng Lễ gõ tay trên bàn nói: “Trở về điều tra kỹ, xem xem những người phản đối này có liên quan với nhau không, xem xem bọn họ có tổ chức thành liên minh gì đó không. Nhưng nếu như sự phản đối của bọn họ chỉ là ý chí của cá nhân, có thể không cần để ý tới. Được rồi, lui ra đi.”

“Vâng.” Người đàn ông sau khi kính chào, quay người lui ra.

Biên giới tinh vực Loan Nguyệt và tinh vực Thiên Hà, một tàu trinh sát loại nhỏ trên thân tàu có sơn hình phi long màu xanh lam đang trôi nổi nhàm chán ở đó. Hai binh linh Đại Đường trên tàu trinh sát, vừa tập trung nhìn radar, vừa tám. Một lính tam đẳng nói với hạ sĩ bên cạnh: “Sếp, chúng ta không cần căng thẳng như vậy? Đã nhiều tháng đến nơi này rồi, hoàn toàn không có động tĩnh gì.”

“Không được lơ là, đây là mệnh lệnh cảnh giới được cấp trên trực tiếp ra lệnh, chỉ cần không có lệnh xóa bỏ, vậy thì cho dù nơi này có trở thành vùng đất của chúng ta, chúng ta cũng phải tuân theo mệnh lệnh tiến hành tuần tra.” Hạ sĩ nghiêm mặt nói.

“Vâng.” Lính tam đẳng nói là nói như thế, trong lòng thì lầm bầm: “Đáng chết, chỉ là một lại sĩ, lại nói đạo lý gì chứ, ra vẻ gì chứ!”

Nhìn thần sắc lính tam đảng, hạ sĩ biết trong lòng thuộc hạ của mình chắc chắn không xem lời nói của mình ra gì, bất giác vỗ vào quân hàm cười lạnh nói: “Tiểu tử, đừng xem thường ta chỉ là một hạ sĩ, nếu như không có công lao to lớn, có rất nhiều binh linh cả đời này cũng có thể không lên được chức này của ta đâu. Đừng không tin, hệ thống thăng chức quân công của Đại Đường chúng ta là nghiêm ngặt nhất, cậu đừng tưởng rằng mình được thăng từ binh nhì lên lính tam đẳng một cách dễ dàng thì dễ dàng được thăng quan, lính tam đẳng này của cậu chúng chỉ là phần thưởng cậu phục dịch 1 năm mà thôi, nếu như cậu không có công lao gì, đợi lúc xuất ngũ quân hàm của cậu nhiều nhất cũgn là lính nhất đẳng.”

Lính tam đẳng biến sắc, hắn nhớ đến binh nhì phục dịch 1 năm tự động chuyển thành lính tam đẳng, lính tam đẳng phục dịch 1 năm chuyển thành lính nhị đẳng, phục dịch thêm một năm nữa chuyển thành lính nhất đẳng, những thứ này trong quân chế có nói rõ, nhưng không nói lính nhất đẳng sau khi làm bao nhiêu năm mới có thể trở thành sĩ quan. Nghĩ đến đây, mắt hắn thay đổi, nở nụ cười nịnh bợ nói: “Thưa sếp, nghe nói ngài nhập ngũ sớm hơn tôi 1 năm, ngài thăng chức nhanh như thế có phải là có bí quyết gì không? Có thể…” Tên này chỉ nhập ngũ sớm hơn mình 1 năm, lại có thể lớn hơn mình mấy cấp, chắc chắn là có thủ đoạn đặc biệt gì đó.

Nghe thấy lời này, hạ sĩ dường như nhớ lại chuyện gì đó, cảm thán nios: “Ta không tính là nhanh, có những người cùng kỳ với ta, có người cao nhất đã đeo quân hàm thượng úy rồi.”

Lính tam đẳng nghe thấy trong mắt lộ ra vẻ nhiệt tình, thượng úy đó, so sánh với trùm quân hàm thiếu tá trong quân đội chỉ kém hai cấp, những người như thế lại chỉ nhập ngũ sớm hơn mình một năm mà thôi. Anh ta càng đáng thương nhìn hạ sĩ, hi vọng hạ sĩ có thể nói cho mình nghe bí quyết thăng quan, chỉ cần mình học được 1, 2 chiêu, vậy thì cả đời này sẽ không có lo âu.

Hạ sĩ cười, nói ra lời suýt nữa khiến cho lính tam đẳng ngã ngửa: “Bí quyết chính là phục tùng mệnh lệnh.” Nhìn thấy vẻ mặt không tin của lính tam đẳng, bất giác nói thêm một câu: “Quân hàm hạ sĩ của ta là như thế mà có được.”

Lính tam đẳng nghe thấy lời này bất giác lộ ra vẻ hứng thú, lập tức cổ vũ hạ sĩ kể ra lịch sử huy hoàng, để mình có thể học hỏi kinh nghiệm từ trong đó. Hạ sĩ chuẩn bị kể câu chuyện của mình theo thói quen nhìn lên radar, nhưng lập tức phát hiện radar xuất hiện lạ thường, lập tức sắc mặt nghiêm trọng nhào đến. Lính tam đẳng ngây người vội trở về cương vị của mình.

Hạ sĩ và lính tam đẳng sau khi nhìn radar đều thở phào, lính tam đắng liếc mắt bĩu môi lầm bầm: “Thiên thạch đáng chết, hại chúng ta căng thẳng một phen.” Lính tam đẳng nói xong, đứng dậy pha hai ly cà phê, bưng đưa cho hạ sĩ nói: “Sếp, kể cho em nghe lịch sử huy hoàn cuả sếp đi.”

Hạ sĩ nhận ly cà phê, vừa đưa cà phê lên miệng, vừa nhìn radar. Lính tam đẳng phát hiện hạ sĩ không nghe thấy lời mình nói, đưa đầu nhìn radar, phát hiện vẫn là nhưng thiên thạch đó, bất giác nói: “Sếp, không có gì kỳ lạ, không phải là địch đâu, nếu là địch radar sớm đã kêu lên rồi.” Nói đến đây, lính radar lắc lắc đầu nói: “Nhưng những thiên thạch này cũng thật lạ, giống như xếp hàng ngay ngắn vậy.”

Nghe thấy lời này, hạ sĩ vốn chau mày nhìn radar vội nhảy lên, ly cà phê liền đổ hết vào quần, trong ánh mắt kinh ngạc của lính tam đẳng, hạ sĩ vừa hét lớn: “Địch tập kích!” vừa chuẩn bị ấn nút cảnh báo màu đỏ. Nhưng đáng tiếc lúc ngón tay anh ta sắp chạm đến cái nút, một chùm laser mạnh mẽ xuất hiện trên màn hình, tàu trinh sát lập tức biến thành bụi vũ trụ.

Chùm laser tiêu diệt tàu tuần tra của Đại Đường được bắn ta từ một thiên thạch, sau khi bắn ra chúm laser, vỏ ngoài thiên thạch tách ra, để lộ chiến hạm loại nhỏ bên trong, mà thân chiến hạm thì sơn quốc huy của Đế quốc Thiết Lặc.

Trong chiếc chiến hạm này, một quân nhân mặc quân phục thiếu tướng Đế quốc Thiết lặc, nhổ nước miếng lên sàn chiến hạm mắng: “Mẹ nó, Đại Đường rác rưởi lại chạy đến biên giới cảnh giới, hại chúng ta không thể trực tiếp đi vào trong Đại Đường!” Anh ta mắng xong liền nói với lính thông tin: “Các chi đội thế nào rồi?”

“Báo cáo tướng quân, các chi đội báo cáo bọn họ đã tiêu diệt tất cả tàu trinh sát của Đế quốc Đại Đường ở khu vực này, nhưng đồng thời đã bộ lộ ngụy trang, nhưng quân địch vẫn chưa phát hiện chúng ta, bây giờ thỉnh cầu chỉ thị mới nhất.”

Thiếu tướng lần nữa mắng: “Mẹ nó, vỏ ngoài thiên thạch này thực dụng thì thực dụng, nhưng cũng quá kém đi thôi, chỉ bắn có một phát đã mất đi hiệu quả, nếu như có thể giải quyết vấn đề này, ông đây bây giờ đã đi vào trong lòng địch.” Nói rồi vẫy tay ra lệnh: “Ra lệnh bọn họ lập tức đến gần chúng ta, thông báo quân sư đại nhân, biểu thị đã xóa bỏ điểm cảnh giới của địch.”

“Tuân lệnh!” lính thông tin kính chào lui xuống.

Lúc 1000 chiếc chiến hạm loại nhỏ tu tập bên cạnh chiếc chiến hạm này của thiếu tướng, không gian phía sau bọn họ không xa xuất hiện gấp khúc, sau khi gấp khúc biến mất, vô số chiến hạm vô biên vô tận đã chiếm cứ khoảng không gian lớn của tinh vực này.

Liêu Bân đảm nhận chức sĩ quan tổng chỉ huy liên minh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thứ hiện trên màn hình, một đường ảo mắt thường không thể nhìn thấy, đầu kia của đưởng ảo chính là lãnh địa của Đế quốc Đại Đường. Hắn nhận được báo cáo tiêu diệt được 300 chiếc tàu trinh thám của Đại Đường, hoàn toàn không cảm thấy đắc ý, một nước có thói quen xâm lược mạnh mẽ như Đại Đường, không thể nào ngoan ngoãn phòng thủ trong đường ngăn cách. Chỉ cần trước khi đại quân của mình xuất hiện không bị địch phát hiện thì bồ đội tiên phong được tính là lập công lớn, bởi vì lúc chiến hạm xuất hiện lúc tiến hành bước nhảy là lúc yếu nhất, lúc đó chỉ cần một chùm laser thì cũng có thể tiêu tiệt tất cả các chiến hạm.

Nhưng bình thường sẽ không gặp chuyện như thế, trừ phi đối phương bố trí bồ đội tại điểm nhảy. Nhưng điểm nhảy là chuyện cơ mật như thế, hơn nữa là tọa độ lúc xuất phát mới quyết định, địch không thể nào đoán trước được. Hơn nữa, bồ đội tiên phong chính là tiêu diệt những thứ gây cản trở điểm bước nhảy, nếu không còn cần bồ đội tiên phong làm gì.

Bây giờ bồ đội đã từ nơi xa xôi nhảy đến, cho dù địch có phát hiện, Liễu Bân cũng không sợ. Bởi vì hạm đội này của mình có 220 ngàn chiếc chiến hạm, là hạm đội mạnh mẽ nhất tinh hệ Vô Loạn, hoàn toàn không cần lo lắng gì cả. Bây giờ điều cần làm là tiêu diệt Đế quốc Đại Đường, Liễu Bân tin chắc dưới sự tấn công của đại quân to lớn hùng mạnh như thế, Đế quốc Đại Đường cho dù chống cự, cũng không thể chống đỡ nổi.

Liễu Bân ngồi trên ghế chỉ huy, nhìn tất cả mọi người đều đang lo lắng nhìn mình, khóe miệng mỉm cười, vẫy tay nhẹ nhàng nói: “Tấn công!”

Sĩ quan trên 220 ngàn chiếc chiến hạm nhìn thấy nhiều chiến hạm như thế bên cạnh mình, trong lòng dấy lên lòng hăng hái, là một ý niệm tràn đầy thắng lợi. Bởi vì 220 ngàn chiếc chiến hạm này không phải địch, mà là hậu thuấn vững chắc của mình, có hậu thuẫn như thế, mình sẽ không sợ gì cả.

1000 chiếc chiến hạm loại nhỏ làm lính tiên phong kia, sau khi nhận được lệnh tấn công, càng không lo yếu điểm của mình là thân nhỏ hỏa lực yếu, vẫn dẫn đầu tấn công, khí thế hừng hực bay về phía điểm ngăn cách của Đế quốc Đại Đường. Bọn họ hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi, bởi vì phía sau bọn họ là 220 ngàn chiếc chiến hạm.

Trong nháy mắt lúc Liễu Bân ra lệnh, hơn 200 ngàn chiếc chiến hạm khởi động toàn lực, sĩ khí dâng cao, hoặc là có thể nói là vô cùng đắc ý bay về phía lãnh đại Đại Đường.

“Báo cáo, tất cả tàu trinh thám đều mất liên lạc!” Một lính radar ở tổng bộ radar Đại Đường báo cáo với sĩ quan chỉ huy, vị sĩ quan chỉ huy đó còn chưa kịp đáp, một binh sĩ khác đột nhiên báo cao: “Báo cáo, điểm cảnh giới ngăn cách của ta phát hiện địch!” Vẫn chưa ngừng lại, một binh sĩ khác lại báo cáo: “Báo cáo, điểm cảnh giới ngăn cách của ta toàn bộ bị phá hủy!”

Sĩ quan chủ huy lập tức ấn nút báo động, đồng thời ra lệnh: “Lập tức phân tích binh lực, binh chủng, phương hướng của địch!” Mệnh lệnh này vừa dứt, lính radar tổng bộ radar Đại Đường bắt đầu bận rộn.

3 người bọn A6 đi ra từ quán bar, khoác vai chuẩn bị đi về phía xe quân đội của mình, đột nhiên nghe thấy một hồi cảnh báo vang lên ở khắp cả thành phố này, rất quen thuộc với âm thanh này, cả 3 người lập tức hét lên: “Địch tập kích!” Liền chạy về phía xe quân đội, lái nhanh về căn cứ.

Trần Binh lái xe có chút run run nhỏ giọng nói: “Đáng chết! Cuối cùng cũng đã đến rồi!” A6 nhìn thấy Trần Binh cười, bởi vì anh ta biết Trần Binh run hoàn toàn không phải là vì sợ hãi, mà là biểu hiện quá hưng phấn. Còn người vượn tóc đỏ thì thò đầu ra ngoài cửa sổ hét lớn: “A u! Cơ hội ta lập công cuối cùng cũng đã đến rồi, kẻ xâm lược đáng chết, đợi đó ông đây sẽ đánh cho ngươi tan tác!”

Nghe thấy lời người vượn tóc đỏ hét, A6 lắc đầu, hắn không biết quân nhận Đại Đường như thế nào, người nào cũng đều cuồng hiếu chiến, mình chắc chắn như thế không phải vì hai người bên cạnh mình đều là người cuồng hiếu chiến, mà là những quân nhân mà mình quen đều cuồng hiếu chiến, A6 đã có thể tưởng tưởng không bao lâu nữa không khí trong căn cứ sẽ lên cao. Đồi với loại cuồng nhiệt hiếu chiến này, A6 không cách này phân biệt được là tốt hay xấu, nhưng mình lại rất thích cái cảm giác cuồng nhiệt này, nói như thế mình cũng là một người cuồng hiếu chiến. Nghĩ đến đây, A6 bất giác nở nụ cười.

Chiếc xe của A6 này khởi động, có hành động giống như bọn họ còn có rất nhiều quân nhân từ trong những quán bar, trung tâm thương mại, nhả ở gần đó cũng chạy ra. Trong nháy mắt, trên các con đường chính khắp nơi, đều có rất nhiều xe bay. Những quân nhân này chia thành những dòng chảy đi vào các căn cứ khắp nơi, sau đó vô số tàu đổ bộ từ căn cứ bay ra khỏi hành tinh, đi vào trong chiến hạm đang đậu bên ngoài không gian.

Còn về những dân chúng bình thường, sau khi nghe thấy tiếng cảnh báo, lập tức kêu gọi con cái chạy vào hầm trú ẩn gần nhất. Mặc dù ban đầu có chút hỗn loạn, nhưng dưới sự hướng dẫn của cảnh sát và bồ đội mặt đất đã được huấn luyện, dân chúng bắt đầu đi vào hầm trú ẩn một cách có thứ tự. Không bao lâu sau, bề mặt của các hành tinh đều không có người tồn tại.

Đường Long đang ngồi trên chiếc ghế xa hoa, chân gác lên bàn, đầu nghiêng qua một bên, chảy nước miếng ngáy khò khò ngủ trưa, bị Phương Băng đứng sau lay tỉnh, Đường Long dụi mắt ngáp hỏi: “Có chuyện gì?”

“Chủ công, liên minh phản Đường tấn công chúng ta.” Phượng Băng nói một cách bình thản.

Đường Long vừa nghe lập tức nhảy dậy, lúc này hắn mới phát hiện trên màn hình bên cạnh xuất hiện hình ảnh lo lắng của bọn người Ưu Na, bất giác vẫy tay nói: “Theo kế hoạch hành sự, ra lệnh tất cả bồ đội tiến vào trạng thái chiến tranh. Phương Sương, báo cáo tình hình địch.” Nói rồi không đợi bọn người Ưu Na có phản ứng liền đi ra ngoài cửa.

Phương Băng theo sát sau Đường Long bắt đầu phát lênh ra ngoài, còn Phượng Sương thì vội báo cáo: “13 giờ 11 phút, quân bộ phát hiện tất cả tàu trinh sát đều mất tín hiệu, 13 giờ 12 phút điểm cảnh giới đường ngăn cạch toàn bộ bị phá hủy, radar hiển thị quân địch binh lực 200 ngàn trở lên, quân địch không có chia quân, mục tiêu hành tinh Trung Châu.”

“Hơn 200 ngàn chiếc chiến hạm? Hơ hơ, cái đám liên minh phản Đường này cũng không tiếc tiền nhỉ.” Đường Long bề ngoài không có biểu tình gì, trong lòng lại lầm bầm: “Ây da mẹ tôi ơi, hơn 200 ngàn chiếc chiến hạm, ông đây mới chỉ có hơn 50 ngàn chiếc chiến hạm, 4 đánh 1 ah! Mẹ nó, ông đây lại không đắc tội các người, tại sao lại thành lập liên minh phản Đường gì đó cơ chứ? Hứ, dám đánh ta trước, đợi khi ông đây giành chiến thắng ta sẽ tiêu diệt cả nhà của ngươi!” Đường Long thầm mắng chửi một phen, vừa đi lên tàu đổ bộ vừa ra lệnh với Phượng Băng: “Ra lệnh bồ đội biên giới lập tức di chuyển cứ điểm Ngân giáp, ra lệnh tất cả tàu vận chuyển lập tức ra ngoài không gian, ra lệnh tất cả dân chúng đi vào hầm trú ẩn, ra lệnh tất cả hành tinh đi vào trạng thái chống địch.”

Tàu đổ bộ bay không được bao lâu, Phượng Băng liền báo cáo với Đường Long: “Chủ công, tất cả quân đội đều đã đến gần cứ điểm Ngân giáp, tất cả tàu vận chuyển đã bay lên không gian, đồng thời tập hợp ở cứ điểm Ngân giáp.”

Đường Long nhắm mắt suy nghĩ gì đó không có mở mắt ra hỏi: “Bọn người Ưu Na đâu?”

Phương Băng đáp: “Đã đi vào căn cứ bí mật, các hành tinh cũng hành động theo kế hoạch.”

Đường Long gật đầu nói câu‘rất tốt’ rồi không lên tiếng, lặng lẽ ngồi nghe Phượng Băng báo cáo các loại tin tình báo.