Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 174: Giết địch tranh công



Cũng chả trách bọn họ kích động như thế, ở thời buổi này, thống soái tối cao hoàn toàn không thể đích thân chỉ huy chiến đấu, chứ đừng nói đích thân ra chiến trường.

Một sĩ quan thuộc tham mưu đề nghị với Lưu Tư Hạo: “Thưa sếp, thông báo tin này với toàn quân, sẽ là sự cổ vũ rất lớn đối với binh lính của chúng ta!”

Lưu Tư Hạo lầm bầm: “Quả nhiên.” Sau đó liền gật đầu đồng ý với kiến nghị của thuộc hạ.

Lưu Tư Hạo đối với chuyện Đường Long thân chinh ra tiền tuyến không cảm thấy kỳ lạ, theo thói quen của Đường Long ở Đại Đường, cái tên Đường Long này có thói quen xông ra trận địa, nếu như lần này hắn không đích thân ra tiền tuyến, Lưu Tư Hạo mới lấy làm lạ.

Bồ đội cơ giáp do Đường Long dẫn đầu còn chưa đến tiền tuyến, binh lính liên bang trên chiến trường, đã biết tin Đường Long sắp đến.

Thống lĩnh tối cao đích thân ra tiền tuyến, quả thực khiến sĩ khí binh lính tăng cao, các sĩ quan cũng dốc sức tiến hành chỉ huy mưu tính, nhộn nhịp muốn biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình với nguyên soái.

Vì thế trong khoảnh khắc này, lính liên bang đang ở vị trị phòng thủ, đột nhiên giống như mãnh hổ lao ra chạy về phía quân địch, tình hình chiến trường nhất thời càng trở nên kịch liệt.

Ở trên không chiến trường, có hai điểm đen nhỏ mắt trần không nhìn thấy được tồn tại.

Bồ đội cảnh giới sử dụng kính viễn vọng điện tử trên mặt đất, đưa ánh mắt nhìn lên trời, bồ đội trên không không bận rộn quét dọn chiến trường, thì tập trung ánh mắt nhìn xuống chiến trường dưới đất, cho nên hoàn toàn không có chú ý đến hai điểm đen trên bầu trời cao này.

Hai điểm đen này chính là hai người máy loại lớn mà số 1, số 2 điều khiển, bọn họ hoàn toàn không chú ý đến tình hình chiến trường bên dưới, càng không có chú ý đến, chỉ cần bọn họ ra một mệnh lệnh tập trung tấn công một điểm, vòng vây của quân liên bang sẽ lập tức bị phá vỡ.

Có lẽ bọn họ hoàn toàn không để ý đến sự thắng thua của chiến trường bên dưới, có lẽ bọn họ hoàn toàn không hiểu quân sự, dù gì hai người bọn họ, cứ như thể bỏ mặc thuộc hạ phía dưới của mình mạnh ai nấy đánh, còn mình thì bay lơ lửng trên không nói chuyện.

“Nhị ca, chúng ta bây giờ làm sao? Cứ ở đây xem náo nhiệt? Lẽ nào không đi tìm hai trí năng kia sao?” Số 2 hỏi.

“Không vội, bây giờ hai trí năng đó đã trốn rồi, chúng ta hoàn toàn tìm không được. CHúng ta đợi chút để hai người máy này ra oai, còn chúng ta nhân cơ hội bố trí ở trên hành tinh này. Ta tin rằng hai trí năng đó chắc chắn không lặn lâu được đâu, chỉ cần bọn chúng vừa xuất hiện, chúng ta có thể lập tức nơi ở của bọn chúng.

“Chỉ cần tìm thấy bọn chúng, thì không đến lượt bọn họ lại trốn được lần nữa.” Số 1 nói.

“Nhị ca, hà tất phải phiền phức như thế, trực tiếp hủy cái hành tinh này đi không phải là được rồi sao, em không tin hành tinh này bị hủy, hai trí năng kia còn có thể trốn được.” Đối với kế hoạch của số 1, số 2 phản đối.

Số 1 cười lạnh nói: “Hủy hành tinh này đi? Ngươi còn nói ra được, đừng nói chúng ta bây giờ không thể làm được, cho dù làm được, hai trí năng kia cũng không ngu ngốc, gặp chuyện nguy hiểm như thế, bọn chúng còn dám chạy ra ngoài sao?

“Hai trí năng này không thể so sánh với những trí năng vừa mới tiến hóa kia, nếu chúng ta không thận trọng, sẽ khiến bọn chúng bỏ chạy, như thế chẳng khác nào uổng công? Cho nên chúng ta cần nhẫn nại với bọn chúng, như thế chúng ta mới có cơ hội.

Số 2 sau khi suy nghĩ, cảm thấy mình bây giờ không có manh mối gì, xem ra vẫn là theo cách nhị ca làm, liền gật đầu nói: “Được, làm như anh nói vậy.”

Số 1 cười nói: “Vậy được, chúng ta ra lệnh bộ đội phía dưới bắt đầu cuộc chiến du kích, để tránh bọn họ chỉ biết liều chết đột phá vòng vây, ta không muốn bọn họ bị tiêu diệt sớm như thế, vẫn cần bọn chúng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.”

Số 2 nghe thấy lời này, đành gật đầu.

Bồ đội phòng thủ phía sau quân liên bang, đột nhiên phát hiện vô số bóng người giống như thủy triều đỏ nhào về phía này với tốc độ nhanh. . truyện ngôn tình

Nhớ đến mệnh lệnh do quân bộ chuyển đến, lập tức ý thức được đây chính là bồ đội cơ giáp do nguyên soái chỉ huy, bất giác vội đứng dạt ra bên, kính chào những chiến sĩ cơ giáp màu đỏ này.

Binh lính cấu thành trận địa phòng thủ, thì hốt hoảng dưới sự chỉ huy của các sĩ quan, bắt đầu dỡ bảo thiết bị phòng ngự, nhằm chỉnh đốn một con đường để những chiến sĩ cơ giáp này đi qua.

“Không cần tháo dỡ!”

Âm thanh uy nghiêm vang lên một câu, từ chỗ những chiến sĩ cơ giáp màu đỏ dẫn đầu kia truyền ra, không đợi những binh lính tháo dỡ những thiết bị phòng thủ này tỉnh lại, chiến sĩ cơ giáp đã nhẹ nhàng vượt qua những thiết bị phòng ngự này.

Sau khi thủy triều đỏ tràn qua thiết bị phòng ngự, vẫn là giọng nói uy nghiêm đó vang lên: “lập tức tăng cường thiết bị phòng thủ, chiến sĩ cơ giáp của địch cũng giống như chúng ta, có khả năng nhảy qua được.”

Sĩ quan phụ trách khu vực này, vội kính chào thủy triều đỏ đã rời đi nói vâng, sau đó ra lệnh thuộc hạ bắt đầu tăng cường thiết bị phòng ngự.

Mặc dù anh ta không biết người nói lúc nãy là ai, nhưng chiến sĩ cơ giáp màu đỏ này là do nguyên soái chỉ huy, có thể nói, những chiến sĩ cơ giáp đỏ này đều là học trò của vua, nghe theo căn dặn tuyệt đối không sai.

Lưu Tư Hạo mặc cơ giáp bảo vệ, móc vũ khí ra, trừng mắt nhìn thuộc hạ đang ngây ngốc nhìn mình: “Các người ở lại canh giữ bộ chỉ huy, ta dẫn binh bồ đội tiễu trừ đi vòng vây.” Nói rồi, liền mang theo một nhóm binh lính cũng trang bị vũ khí đầy đủ, lên chiến xa tiến về phía trước.

Một sĩ quan đầu óc không linh hoạt, nhìn bóng Lưu Tư Hạo cảm thấy kỳ lạ, sếp này của mình chạy ra tiền tuyến làm gì? Bình thường nhìn không ra anh ta có nhiệt huyết như thế.

Còn những sĩ quan thông minh thì bắt đầu bận rộn, do dù bây giờ không có việc gì làm, cũng đứng xung quanh bản đồ lập thể chỉ chỉ trỏ trỏ, đồng thời thương lượng gì chiến cục biến hóa với người bên cạnh.

Nhìn thấy biểu hiện của những người thông minh này, những sĩ quan chậm hơn một bước này mới nhớ ra, nguyên soái sắp thân chinh, mình làm sao cũng phải biểu hiện một chút.

Vì thế bộ chỉ huy của các quân đều xuất hiện cục diện rất vội vã, mọt số sĩ quan thậm chí vì một kế hoạch tác chiến không thể chấp hành, mà cãi nhau đến nỗi đỏ mặt tía tai.

Lưu Tư Hạo ngồi trong xe chống đạn, vừa cầu khẩn kẻ địch đừng nhìn thấy mình, vừa chửi rủa Đường Long: “Đường Long đáng chết, ngươi ra tiền tuyến thì ra, tại sao phải đi ngang qua trận địa của ta?

“Mẹ nó, còn nữa cái tên này, tại sao phải ra lệnh mỗi bồ đội đều phải phái ra một một nhóm bồ đội tiễu trừ, tiến vào vòng vây? Trực tiếp phái đại đội tiêu diệt địch không được sao? Khiến ông đây bây giờ phải dùng phương thức tự mình ra trận, để biểu hiện sự dũng cảm của ông đây với nhà ngươi, thật là đáng chết!”

Lưu Tư Hạo nói là nói như thế, nhưng líc hắn nhận được lệnh xây dựng bồ đội tiễu trừ, liền quyết định đích thân ra trận. Bởi vì qua sự quan sát lâu như thế của anh ta, phát hiện Đường Long hoàn toàn không niệm tình cũ, muốn trèo cao, nhất định phải lập đủ công lao.

Từ sau tình hình cuộc chiến đấu chiến hạm lần trước, trung đoàn trưởng trung đoàn đoàn chiến đấu vì không ra sức, chỉ kiếm được một chút công lao, khiến công lao là thấp nhất cả trung đoàn, Lưu Tư Hạo đã bắt đầu để ý tới.

Nói thật, Lưu Tư Hạo rất để ý quân chức của mình ở Đại Đường, người đã từng sống ở Đại Đường đều có thể nhìn ra sự lớn mạnh của Đại Đường. Bây giờ Đường Long vươn tay ra tới Vạn La liên bang, Lưu Tư Hạo tuyệt đối tin rằng không bao lâu nữa, cả Vạn La liên bang sẽ mạng họ Đường.

Vì dã tâm của mình, mình nhất định phải trèo lên ới được.

Điều Lưu Tư Hạo sợ nhất, chính là những thuộc hạ có quân chức Đại Đường của mình kia, vì lập công, mà quân hàm cao hơn mình. Bây giờ quân hàm của mình cao hơn bọn họ thì không có gì, đợi đến khi quân hàm của bọn họ cao hơn mình, mình tuyệt đối không thể khống chế được bọn họ, càng đừng nói đến chuyện bọn họ tiếp tục hiếu trung với mình.

Còn hệ thống thăng chức của Đại Đường rất nghiêm ngặt, mình muốn duy trì ưu thế, vậy thì chỉ có thể liều mạng đi lập công. Mặc dù bây giờ là đang ở Vạn La liên bang, ai biết được hệ thống đánh giá công lao của Đại Đường có theo đến hay không?

Đối với việc này, Lưu Tư Hạo chắc chắn, Đường Long chắc chắn có biện pháp, tính toán công lao của binh lính xuất thân Đại Đường sau cuộc chiến này.

“Thưa sếp, chúng ta đã tiến vào trận địa, xin hãy cẩn thận!” Một binh lính báo cáo với Lưu Tư Hạo.

Lưu Tư Hạo gật đầu: “Áp sát bồ đội tiễu trừ cách chúng ta gần nhất, chú ý cảnh giới xung quanh!”

Theo quân tình thông báo hiển thị, Lưu Tư Hạo biết địch bây giờ đã bắt đầu thay đổi tác phong, không còn liều chết đột phá vòng vây, mà là triển khai cuộc chiến du kích.

Bây giờ mình đang ở trong vòng vây, ở trong này, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị kẻ địch xuất thần nhập quỷ tấn công, cho nên không cẩn thận không được.

Lưu Tư Hạo bắt đầu quyết định thận trọng cẩn thận, để tiến hành cuộc chiến tiễu trừ này, dù gì nếu như mình không cẩn thận mất mạng, dã tâm nào cũng biến thành con số 0, cho nên hắn chuẩn bị liên lạc với những bồ đội khác, nhằm tăng cường thực lực gia tăng hệ số an toàn.

Bây giờ bồ đội mặc giáp thủ ở tuyến đầu, đã không có địch tấn công bọn họ, ngoài bồ đội tiếp tục bao vây cả chiến trường này, không để kẻ địch rời khỏi, tất cả bồ đội đều tuân theo mệnh lệnh của Đường Long, xây dựng bồ đội tinh nhuệ tiến vào vòng vây, đi tiêu diệt kẻ địch tán loạn khắp nơi.

Còn về những bồ đội mặc giáp kia, cũng phối hợp với những bồ đội tinh nhuệ này, bắt đầu thu hẹp vòng vây.

Lúc mới bắt đầu, quân liên bang phát hiện địch không tấn công vòng vây, còn vui mừng, cho rằng địch sĩ khí giảm sút. Nhưng đợi đến lúc kẻ địch phân tán nhỏ, hoạt động trong vòng vây, quân liên bang bắt đầu đau đầu.

Bởi vì khu vực vòng vây này rất lớn, mặc dù địch bị bao vây có vài triệu, nhưng không gian hoạt động của bọn chúng rất rộng.

Lúc bồ đội bắt đầu thu hẹp vòng vây, có rất nhiều nơi bị những kiến trúc đổ nát ngăn cản đường đi, hoặc vì nơi vận động mà binh lực bắt đầu mỏng yếu, lập tức gặp phải sự tấn công bất ngờ của kẻ địch không biết chui ra từ đâu, nếu như không phải bên ngoài vòng vây, còn có thiết bị phòng ngự bồ đội đến sau xây dựng tiến hành ngăn cản, e rằng địch sớm đã chạy ra ngoài rồi.

Quân liên bang không có cách nào khác, đành kiến nghị với Đường Long, vừa phái bồ đội tiêu diệt địch được chia thành những nhóm nhỏ này, vừa chầm chậm thu hẹp vòng vây một cách cẩn thận.

Nhưng đối với những kẻ địch radar không thể phát hiện, chỉ có thể dùng mắt thường tìm kiếm, bồ đội tiễu trừ rất buồn bã. Bởi vì những kẻ địch này xuất hiện bất ngờ, tấn công một trận, đánh thắng thì tiếp tục đánh, đánh thua thì lập tức bỏ chạy.

Lúc đuổi theo những kẻ địch này, chỉ cần sau khi để bọn họ thoát khỏi tầm mắt, thì hoàn toàn không tìm được tông tích của bọn họ.

Vì để tiêu diệt nhóm địch nhỏ, bồ đội tiễu trừ phải tìm đi tìm lại mấy lần trong một khu vực nhỏ mới được.

Đến lúc này, bồ đội trọng pháo hoàn toàn không có đất dụng võ, vì radar hoàn toàn không hiển thị địch, cho dù sau khi bồ đội tiễu trừ phát hiện địch, kêu gọi bồ đội trọng pháo tấn công, phần lớn là không có tác dụng gì, bởi vì đạn pháo chưa rơi xuống, kẻ địch đã chạy rồi.

Còn chiến đấu cơ thì không thể tiếp tục oanh kích, vì sau khi kẻ địch phân tán, hoàn toàn không thể hoạt động ở trên không dùng mắt thường tìm kẻ địch được, nếu như hạ thấp xuống, sẽ gặp phải sự tấn công của địch.

Cũng không hiểu sao địch lại thông minh ra, học được cách tấn công chiến đấu cơ, trước đây còn bỏ mặc ình tấn công.

Nhưng không quân của hành tinh này cũng có ích, bọn họ có thể di chuyển về sau vận chuyển thương binh, đồng thời cũng có thể vận chuyển tiếp tế cho bồ đội tiễu trừ.

Nhưng do tiến độ tiêu diệt rất khó khăn, hơn nữa thương vong thảm trọng, vài nhóm bồ đội vốn phụ trách nhiệm vụ triễu trừ đã không làm nữa, bọn họ cho rằng mình tổn thất thảm trọng, người khác thì ở một bên xem náo nhiệt. Đương nhiên, đối với cấp trên thì không thể nói như thế, vì thế bọn họ đề xuất với Đường Long, phải nhân chơ hội này, để tất cả bồ đội đều có thể tiến hành huấn luyện cuộc chiến trên mặt đất.

Đường Long đối với việc này rất tán thành, lập tức ra lệnh tất cả bồ đội đều phải phái bồ đội tiễu trừ.

Lưu Tư Hạo từ trên chiến xa thò đầu ra ngoài xem xét xung quanh, đập vào mắt là một đống hoang tàn, nhưng từ bố cục của những đống đổ nát này, nơi này có lẽ là một con đường phồn hoa.

Bây giờ nhìn thấy lỗ bom khắp nơi, và từng đống đổ nát, bất giác cảm thán phá hoại một thành phố thật là dễ dàng.

Lúc Lưu Tư Hạo cảm thán thở dài, trong đống đổ nát đột nhiên bắn ra quả cầu màu đỏ, đồng thời rất chính xác, bắn trúng một hai chiếc xe trong đội ngũ này của Lưu Tư Hạo.

Xe bị trúng đạn bay lên trời, lúc nói với Lưu Tư Hạo gặp phải sự tập kích của địch, cũng là lúc địch phát lệnh tấn công.

Tiếng nổ vừa vang lên, trong đống đổ nát xung quanh, đột nhiên xuất hiện hàng trăm chiến sĩ cơ giáp mặc cơ giáo của địch, những chiến sĩ cơ giáp này vừa xuất hiện, liền bắn như mưa vào bồ đội của Lưu Tư Hạo.

Còn trong đống đổ nát bắn ra quả cầu đỏ, thì bò ra một con nhện máy, mỗi vài giây liền bắn một quả cầu, tốc độ di chuyển cực nhanh xông đến chỗ nhóm bồ đội này.

Lưu Tư Hạo lúc nhìn thấy quả cầu thứ nhất xuất hiện đã trốn vào trong xe, sau khi thông qua máy giám sát trong xe phát hiện số lượng kẻ địch, trong lòng hoang mang lập tức bình tĩnh lại, anh ta lập tức mở máy liên lạc nói: “Không cần hoang mang, địch chỉ có hơn 100 người, chúng ta tuyệt đối có thể tiêu diệt bọn họ!”

Binh lính liên bang do chưa từng trải qua cuộc chiến mặt đất, bị địch tập kích lén dọa đến nỗi sợ hãi hoặc là núp bên cạnh xe, hoặc là chạy loạn xung quanh, hoặc là bắn lung tung, nghe thấy lời này của Lưu Tư Hạo vang lên trong tai, lại nhìn thấy địch xung quanh, phát hiện sếp không lừa mình, bất giác cổ vũ dũng khí, ào ào chửi bới xông đến tấn công những kẻ địch này.

Lưu Tư Hạo sau khi ra lệnh phản kích, đột nhiên nhớ đến mục tiêu chiếc xe mình ở quá lớn, nếu như bị con nhện máy kia nhìn trúng, mình chẳng khác nào ngay cả ý định bỏ chạy còn chưa xuất hiện, đã bị thiêu thành than rồi? Nghĩ đến đây, Lưu Tư Hạo lập tức rời khỏi xe.

Đương nhiên, hắn tìm một lý do rất xinh đẹp, đó chính là đích thân dẫn binh chiến đấu rời khỏi xe.

Hành động Lưu Tư Hạo rời khỏi xe bảo vệ, trực tiếp để lộ dưới nòng súng địch, đương nhiên là lấy được sự sùng bái của binh lính, khiến sĩ khí binh linh tăng lên bắt đầu tấn công địch.

Sau khi Lưu Tư Hạo bắn vào một chiến sĩ cơ giáp, phát hiện chùm laser bị cơ giáp đó dội ngược lại, lập tức hét: “Sử dụng lựu đạn và pháo laser!” Hét rồi, móc một trái lựu đạn, ném vào một chiến sĩ cơ giáp

Ầm một tiếng, chiến sĩ cơ giáp kia bị nổ bay lên, hơn nữa cái đầu đúng lúc rơi xuống đất, từ trong khe giáp của nó, xuất hiện một làn khói đen, sau đó liền bất động.

Nhìn thấy sếp của mình dễ dàng như thế, đã tiêu diệt một kẻ địch rất khó giải quyết, binh linh ào ào học hỏi quẳng lựu đạn, còn những binh sĩ được trang bị súng bắn pháo laser cầm tay, thì bị xem là người cung cấp hỏa lực gọi tới gọi lui.

Đương nhiên, chiến xa cũng ra sức trút hỏa pháo vào những con nhện máy kia, trong số nhiều địch như thế, chỉ có con nhện máy này gây nguy hiểm ình, tuyệt đối phải giải quyết đầu tiên.

Những người khác không để ý, nhưng Lưu Tư Hạo lại để ý đến những làn khói đen xuất hiện trên thân kẻ địch sau khi bị mình tiêu diệt. Nhìn xung quanh phát hiện mình rất an toàn, bất giác chạy đến bên cạnh cơ giáp kia xem xét.

Vừa nhìn, Lưu Tư Hạo ngây người, hắn không ngờ rằng những kẻ địch này lại là người máy.

Đợi sau khi hắn quan sát những chiến sĩ cơ giáp bị tiêu diệt khác, bất giác nhổ nước bọt, nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, toàn bộ đều là người máy! Chả trách những tên này sau khi chiến hạm bị hủy, còn có thể tiến hành hạ cánh trên không, dám chắc bọn chúng chỉ hành động theo chương trình.

“Đường Long cái tên này, rốt cuộc chọc đến thế lực nào lại có nhiều người máy như thế? Lẽ nào thế lực này không sợ người máy làm loạn sao?”

Mặc dù Lưu Tư Hạo chỉ cảm giác được nhóm địch này là người máy, nhưng từ nhỏ thấy lớn, hắn dám chắc, địch trên cả chiến trường này đều là người máy.

Rất nhanh, lúc thắng lợi nghiêng về phía Lưu Tư Hạo, Lưu Tư Hạo phát hiện những kẻ địch này xuất hiện tình trạng rút lui, bất giác hét lớn: “Đừng để cho bọn chúng chạy, bao vây bọn chúng!” Biết những kẻ địch này đánh không lại sẽ bỏ chạy, Lưu Tư Hạo không muốn cực khổ tìm kiếm bọn chúng trong những đống đổ này này.

Dưới ưu thế binh lực, cuộc chiến nhanh chóng kế thúc, nhìn thấy người máy bốc ra khói đen và binh lính thương vong kia của mình, Lưu Tư Hạo đột nhiên cảm thấy cuộc chiến này rất không công bằng.

Bởi vì đối phương tiêu hao chỉ là một đống sắt vụn mà thôi, còn bên mình tiêu hao, là những sinh mạng quý báu.

“Mẹ nó, thế lực này cũng thật thông minh, chỉ cần có đủ thiết bị và vật liệu, thì có thể chế tạo ra người máy liên tục, cho dù bị tiêu diệt 100 triệu binh lính, cũng không cần đau lòng, chế tạo thêm 100 triệu người máy nữa là được.”

“Còn kẻ địch của bọn họ nếu bị tiêu diệt 100 triệu binh lính, tuyệt đối sẽ tổn thất nguyên khí trầm trọng, chiến tranh tiếp diễn, dùng đầu ngón chân cũng biết, tuyệt đối là thế lực sử dụng người máy chiến thắng!”

“mẹ nó, chả trách Đường Long lại mua nhiều người máy như thế, thì ra người máy có ích như thế! Nhưng, thật kỳ lạ, tên đó tại sao lại đối đãi người máy như binh lính bình thường? Người máy vốn dùng để tiê uhao, để bọn họ có được sự đãi ngộ giống như con người làm gì? Thật không hiểu! Ừ, nếu người máy đã có ích như thế, nếu như bồ đội của ta cũng là những người máy được trang bị vũ khí....”

Nghĩ đến đây, Lưu Tư Hạo vội lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ này sang một bên, bây giờ mình vẫn còn đang ăn nhờ ở đậu, hoàn toàn không có bồ đội tư nhân của riêng mình, đây là chuyện xa vời không nên nghĩ đến là tốt hơn.

Lưu Tư Hạo rất rõ mình bây giờ nghĩ đến chuyện này, sẽ khiến mình không quan tâm đến thực tế, chuyện này đối với dã tâm của mình rất không có lợi.

Nhìn thấy máy bay vận chuyển đưa người bị thương đi, đồng thời đưa người đến bổ sung, Lưu Tư Hạo bước lên một chiếc xe, ra lệnh: “Tiếp tục tiến lên!”

Theo mệnh lệnh này, nhóm bồ đội vài trăm chiếc xe, lập tức bắt đầu chầm chậm tiến về phía trước.

“Mẹ nó, đây là nhóm địch thứ mấy rồi? Sao ngày càng mạnh thế? Lẽ nào chuyện này có liên quan với chuyện địch len lỏi xung quanh?”

Lưu Tư Hạo nhìn những lỗ nhỏ bị laser bắn bên cạnh, rồi lại nhìn cuộc chiến ác liệt phía trước, bất giác nhổ nước bọt mắng.

Bồ đội của Lưu Tư Hạo sau khi tiến về phía trước không lâu, lại gặp phải một đợt tập kích của địch. Nhưng bồ đội đã có kinh nghiệm, rất nhanh liền tiêu diệt hết quân địch có số lượng giống như nhóm địch hồi nãy kia, thương vong cũng không nhiều hơn khi nãy.

Binh lính đã có niềm tin, ào ào báo cáo với Lưu Tư Hạo, yêu cầu tiêu diệt hết địch ở khu vực này.

Lưu Tư Hạo từ thông báo quân tình biết được, kẻ địch lấy 1 nhện máy và 1 triệu chiến sĩ cơ giáp làm đơn vị hoạt động khắp nơi, mà mình hai lần gặp địch, điề uđó càng chứng minh tính chính xác của thông báo này.

Nghĩ đến tiêu diệt một nhóm địch là 1 phần công lao, cộng thêm nhìn thấy bồ đội của mình dễ dàng tiêu diệt địch như thế, Lưu Tư Hạo đồng ý với đề nghị của thuộc hạ, không áp sát với bồ đội tiễu trừ gần đấy nữa, mà bắt đầu tìm kiếm địch trong khu vực này.

Nhưng Lưu Tư Hạo nhanh chóng phát hiện, mình hoàn toàn không thể tìm thấy tông tích của địch, mình đành bị động đi loanh quanh, để thu hút địch ra tập kích mình.

Nhưng, cho dù loại chiến đấu chỉ có thể trước tiên gặp địch tập kích, sau đó mới có thể phát hiện tông tích địch, đồng thời tiến hành phản kích này, bồ đội của Lưu Tư Hạo vẫn dễ dàng tiêu diệt được 5 nhóm địch.

Nhìn thấy chiến tích ngày càng lớn, Lưu Tư Hạo và bồ đội của hắn đều đắc ý.

Một số binh lính bị thương nhẹ, hoàn toàn không muốn ngồi may bay trở về hậu phương, mà vô số binh lính phía sau của Lưu Tư Hạo đều yêu cầu tiến lên tham chiến.

Thậm chí sĩ quan ở lại canh phòng bộ chỉ huy, cũng yêu cần với Lưu Tư Hạo mình theo máy bay vận chuyển hạ nhảy dù xuống tham chiến với bồ đội tiền tuyến.

Sau khi phát hiện những nhóm khác cũng có tình hình này, thậm chí có bồ đội tiễu trừ vì đồng thời phát hiện tông tích kẻ địch, mà dẫn đến hiện tượng tranh công, Lưu Tư Hạo phát hiện, chiến trường này đã từ tiêu diệt địch, biến thành sân chơi có được công lao của bồ đội.

Nghĩ đến đât, anh ta lập tức điều chỉnh thành viên bồ đội tiễu trừ này, điều những thuộc hạ mình đã lôi kéo mua chuộc lên trên. Bây giờ là cơ hội tốt để có được công lao, không giúp đỡ thuộc hạ của mình, chẳng khác nào cho thấy mình quá ngu ngốc sao?

Còn về nhữnh thân tín kia, Lưu Tư Hạo vì lo lắng đến quân hàm Đại Đường của bọn họ chỉ kém mình có 1, 2 cấp, vì không để bọn họ sau khi lập công quân hàm bằng với mình, thậm chí cao hơn mình, cho nên Lưu Tư Hạo không điều một thân tín nào lên cả.

Đương nhiên, Lưu Tư Hạo phát ra một liên lạc với bọn họ, nói cái gì những lời an ủi như tự mình chỉ huy bồ đội, công lập càng càng lớn các loại.

Còn về những thân tín đó tin hay không, trong lòng có oán trách hay không, thì là điều Lưu Tư Hạo không thể biết được.

Sau khi dễ dàng tiêu diệt vài nhóm địch, bồ đội của Lưu Tư Hạo bắt đầu buông lỏng, đồng thời binh lính phía dưới bắt đầu xuất hiện hiện tượng tranh công, hơn nữa nhìn thấy địch vừa xuất hiện, liền giống như ong trong tổ ông nhào ra, chỉ huy cái gì, chiến thuật cái gì, phòng ngự cái gì đều vứt qua một bên.

Lưu Tư Hạo mặc dù chú ý được điều này, nhưng nghĩ đến kẻ địch mỗi lần xuất hiện đều có nhiêu đó người, đối với bồ đội của mình mà nói hoàn toàn khong có nguy hiểm gì, cũng không thèm quản thúc nữa.

Hắn bây giờ chuyên tâm tiêu diệt nhện máy, vì hắn rõ công lao tiêu diệt nhện máy, cao hơn so với việc tiệu diệt những chiến sĩ cơ giáp kia.

Nhưng, bồ đội của Lưu Tư Hạo lẩn quẩn xung quanh hi vọng bị địch phát hiện mà tập kích mình, rất nhanh bị tấn công.

Bọn họ sau khi gặp nhóm địch này, đồng thời tiêu diệt một nhện máy, liền buông lỏng theo thói quen, sau đó đột nhiên xuất hiện nột con nhện máy, đánh đến nỗi trở tay không kịp.

Mặc dù cuộc chiến đấu kết thúc với thắng lợi thuộc về quân liên bang, nhưng thương vong lần này, còn lớn hơn là lần đầu gặp địch.

Nhưng binh lính, sĩ quan, bao gồm cả Lưu Tư Hạo đã bị chiến công che mắt, đều không ý thức được có gì đó không ổn, bọn họ đều cho rằng hai nhóm địch này là xuất hiện đúng lúc mà thôi.

Cho nên, sau khi vận chuyển người bị thương và tiếp tế vật tư, bồ đội lần nữa bắt đầu đi dạo xung quanh, thu hút địch đến tập kích mình.

Rất nhanh, bọn họ lại bị hai nhóm địch tấn công, có được sự giáo huấn qua, sau khi tốn mất một chút tinh lực, lần nữa tiêu diệt hết quân địch.

Đáng tiếc, sau khi nghỉ ngơi tiếp tế lần này, bọn họ còn chưa kịp thu hút người, đã bị người ta chạy đến tập kích, hơn nữa bọn họ không phải bị hai nhóm, mà là bị 5, 6 nhóm bao vây tấn công, hơn nữa sau khi tình hình cuộc chiến không có lợi mới bỏ chạy.

Cuộc chiến đấu lần này, bồ đội Lưu Tư Hạo để giành chiến thắng phải trả cái giá thương vong thảm trọng, xe bị tiêud iệt 3/5, binh lính cũng chỉ còn lại 7/10, sĩ quan tử trận 2/3, có thể nói bộ đội tiễu trừ này Lưu Tư Hạo bị đánh thảm.

Đối với sự thương vong của bồ độ, Lưu Tư Hạo không chú ý nhiều, bởi vì kêu gọi một lát, chiến đấu cớ sẽ lập tức mang người mà vật tư đến tiếp tế, dù gì mấy trăm ngàn binh lực của mình. Đủ để bổ sung vô số lần.

Lưu Tư Hạo đau lòng là những sĩ quan đã bị chết mất 2/3 kia, những quân quan mình thu mua hơn nữa có thể đoán được sắp thăng chức, cứ như thế còn không đến một nửa.

Lúc này, Lưu Tư Hạo mới vui mừng vì mình không điều những thân tín đến, nếu những thân tín kia đều ở đây, mình bây giờ e rằng chỉ còn sót lại vài người mà thôi.

Nhìn thấy những binh lính và sĩ quan còn sót lại bị đánh sợ, Lưu Tư Hạo dứt khoát đưa bọn họ về hậu phương, điều một nhóm mới, xây dựng một bồ đội tiễu trừ mới toàn bộ lên.

Làm như thế, vừa có thể tránh những kẻ may mắn sống sót mất đi lòng tin này ảnh hưởng sĩ khí, lại có thể bảo toàn những sĩ quan ngu trung bị mình mua chuộc kia.